Thần Ma Thiên Tôn

Chương 833: Chim sẻ rình mồi

Phải biết rằng, Thần Thông giả cường đại như Thạch Cơ Yêu Hậu, có lịch duyệt trên vạn năm, trí tuệ vượt xa thường nhân, có thể thông qua sơ hở nhỏ bé nhất mà dò xét ra lời nói của đối phương là thật hay giả.

Với tu vi của nàng, thậm chí còn có thể nhìn thấu được nội tâm của đối phương.

Nhạc Minh Tùng cũng không đơn giản, không ngờ ngay cả Thạch Cơ Yêu Hậu cũng bị hắn lừa gạt, loại bản lĩnh này không phải thường nhân có thể làm được.

Giờ khắc này, trong đầu Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện trăm ngàn ý niệm, chẳng lẽ thật sự phải dùng đến Thiên Nhất Thánh Thủy để đối phó với Thạch Cơ Yêu Hậu?

Thiên Nhất Thánh Thủy không phải là Thần dịch gì, mà là Thánh vật dùng để Âm Dương giao hợp của Âm Dương Thánh Giáo.

Dùng Thiên Nhất Thánh Thủy trên người Thạch Cơ Yêu Hậu, không ai biết rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì?

Thế nhưng, nếu như Ninh Tiểu Xuyên nói với Thạch Cơ Yêu Hậu rằng trên người của hắn không có Thần dịch thì nhất định sẽ chọc giận Thạch Cơ Yêu Hậu. Lúc đó, Nhạc Minh Tùng và tất cả mọi người chắc chắn đều sẽ chết trong tay Thạch Cơ Yêu Hậu.

Nếu như vậy, rốt cuộc nên lựa chọn thế nào cho phải đây?

Nhạc Minh Tùng lại cười lạnh một lần nữa, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi còn do dự cái gì nữa? Ngươi cho rằng ngươi nắm giữ Thần dịch là có thể tự mình thành Thần sao? Ngươi quá ngây thơ rồi! Bảo vật như Thần dịch, chỉ có hiến cho Yêu Hậu đại nhân thì mới có thể phát huy được giá trị lớn nhất.

Tâm tư Ninh Tiểu Xuyên xoay chuyển như thiểm điện, nói:

- Nhạc Minh Tùng, tên tiểu nhân nhà ngươi, không ngờ dám bán đứng ta, từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn là bằng hữu nữa.

- Ai là bằng hữu của ngươi chứ?

Nhạc Minh Tùng hếch cằm lên trời, cười lạnh nói:

- Trong lòng của ta chỉ có Yêu Hậu đại nhân vĩ đại, những tu sĩ nhân loại khác đều là sinh vật đê tiện, tất cả đều đáng chết.

Lúc này, ngay cả Tử Hàm Yên và Bảo Châu Địa Tạng cũng không rõ tình huống, cho rằng Ninh Tiểu Xuyên thật sự nắm giữ một giọt Thần dịch, nhưng lại bị Nhạc Minh Tùng bán đứng.

- Nhạc Minh Tùng, ngươi dám bán đứng Tiểu Xuyên, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong mắt Tử Hàm Yên bắn ra một tia hàn quang, ngón trỏ và ngón giữa chập lại tạo thành kiếm quyết, thanh cổ kiếm cấp bậc Chí Tôn Khí trung phẩm trên lưng lập tức cách không bay ra, bộc phát một mảnh tinh quang chói lọi, chém về phía Nhạc Minh Tùng.

- Yêu Hậu, cứu ta!

Nhạc Minh Tùng lập tức trốn ra sau lưng Thạch Cơ Yêu Hậu.

Thạch Cơ Yêu Hậu vẫn chắp tay sau lưng, da thịt trên người lấp lánh như ngọc, chỉ thoáng liếc nhìn về phía Tử Hàm Yên.

Thanh cổ kiếm cấp bậc Chí Tôn Khí trung phẩm mà Tử Hàm Yên chém ra lập tức dừng lại trong hư không, đứng im bất động, căn bản không thể tiến tới gần Thạch Cơ Yêu Hậu trong phạm vi 10 mét.

Xoạt...

Một luồng yêu khí vô hình từ trong hư không bộc phát ra, đánh bay thanh cổ kiếm trở về, đâm thẳng về phía trái tim Tử Hàm Yên.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức bay tới, lấy Thập Nhị Phẩm Phật Liên ra, ngăn cản thanh cổ kiếm.

Phành...

Một luồng lực lượng bài sơn đảo hải nện lên ngực Ninh Tiểu Xuyên, đánh cho Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên cùng lúc bay ra ngoài.

Còn may lực lượng của chiến kiếm đã bị Thập Nhị Phẩm Phật Liên ngăn trở, bằng không e rằng không chỉ đơn giản là bị đánh bay mà thôi.

- Thạch Cơ Yêu Hậu, nếu ngươi thật sự muốn Thần dịch thì ta có thể đưa cho ngươi, nhưng ngươi phải thả tất cả mọi người rời đi. Bằng không, ta có thể cam đoan với ngươi là ngươi tuyệt đối không thể chiếm được Thần dịch.

Ninh Tiểu Xuyên quả quyết nói.

Thạch Cơ Yêu Hậu cười lạnh, nói:

- Ngươi có tư cách nói chuyện điều kiện với bổn Hậu sao?

Mỹ mâu của nàng chợt mở, trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, một luồng lực lượng tâm thần khổng lồ từ trong mắt nàng phát ra, ngưng tụ thành một dải linh hà màu trắng, phóng về phía Ninh Tiểu Xuyên.


Tâm thần của sinh linh vốn dĩ đều vô hình, thế nhưng Thạch Cơ Yêu Hậu lại có thể dùng lực lượng tâm thần ngưng tụ thành một dòng linh hà, từ đó có thể thấy được tinh thần lực của nàng cường đại đến mức nào.

Ninh Tiểu Xuyên bị lực lượng tâm thần của Thạch Cơ Yêu Hậu chấn động đến mức thối lui mấy chục thước, nhịp tim tăng nhanh, trái tim tựa như muốn vỡ ra.

Xoạt...

Trong trái tim của Ninh Tiểu Xuyên phóng ra bảy đạo hào quang, ngưng tụ thành bảy đạo tâm thần hình người, ngồi xếp bằng tại bảy vị trí trong trái tim, không ngờ lại có thể ngăn cản được tâm thần của Thạch Cơ Yêu Hậu.

Thạch Cơ Yêu Hậu khẽ “ồ” một tiếng, thốt lên:

- Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, không ngờ tiểu tử này lại có Tâm Cung giống như Thiên Đế, khó trách số mệnh lại cường đại như vậy.

Thạch Cơ Yêu Hậu thu hồi tâm thần, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, thản nhiên nói:

- Tiểu tử nhân loại, bổn Hậu có thể đáp ứng sẽ thả cho người khác rời đi. Thế nhưng, ngươi không chỉ phải giao Thần dịch cho bổn Hậu mà còn phải đích thân dẫn bổn Hậu đến Phong Thần động phủ nữa.

- Không ngờ ngay cả bí mật Phong Thần động phủ hắn cũng nói cho ngươi biết?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua Nhạc Minh Tùng, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.

Phải biết rằng, chuyện về Phong Thần động phủ chỉ có Ninh Tiểu Xuyên, Ngọc Ngưng Sanh, Thanh Tước Vương, Nhiếp Lan Tâm mới biết, còn Nhạc Minh Tùng làm sao biết được?

Chẳng lẽ hắn nói mò để lừa gạt Thạch Cơ Yêu Hậu?

Nhạc Minh Tùng cười lạnh, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, toàn bộ bí mật của ngươi, Yêu Hậu đại nhân đều đã biết, tốt nhất ngươi nên thành thực khai báo đi!

Ninh Tiểu Xuyên mặt không đổi sắc, thoáng nhìn qua Tử Hàm Yên, nói:

- Hàm Yên, ngươi dẫn Tiểu Hồng rời khỏi Quy Hư trước đi. Thánh Nữ điện hạ, ngươi cũng nhanh đi đi!

Đám người Tử Hàm Yên, Bảo Châu Địa Tạng, Tiểu Hồng tất nhiên biết rõ, cho dù các nàng ở lại thì cũng không phải là đối thủ của Thạch Cơ Yêu Hậu, ở lại Quy Hư còn chẳng bằng ra ngoài cầu cứu viện binh, nói không chừng còn có thể cứu được một mạng của Ninh Tiểu Xuyên.

- Vậy ngươi hãy cẩn thận.

Trích dẫn:

Ninh Tiểu Xuyên mặt không đổi sắc, thoáng nhìn qua Tử Hàm Yên, nói:

- Hàm Yên, ngươi dẫn Tiểu Hồng rời khỏi Quy Hư trước đi. Thánh Nữ điện hạ, ngươi cũng nhanh đi đi!

Đám người Tử Hàm Yên, Bảo Châu Địa Tạng, Tiểu Hồng tất nhiên biết rõ, cho dù các nàng ở lại thì cũng không phải là đối thủ của Thạch Cơ Yêu Hậu, ở lại Quy Hư còn chẳng bằng ra ngoài cầu cứu viện binh, nói không chừng còn có thể cứu được một mạng của Ninh Tiểu Xuyên.

- Vậy ngươi hãy cẩn thận.

Bảo Châu Địa Tạng nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, sau đó liền dẫn theo Tử Hàm Yên và Tiểu Hồng cùng rời khỏi Quy Hư.

Nhạc Minh Tùng thấy Tử Hàm Yên và Bảo Châu Địa Tạng đều rời đi, cũng muốn chuồn theo, tròng mắt xoay tròn một vòng, đột nhiên nảy ra ý hay, nói:

- Yêu Hậu đại nhân, không bằng ta đuổi theo, tiêu diệt bọn chúng?

Thạch Cơ Yêu Hậu nói:

- Không cần, bổn Hậu đã đáp ứng hắn, có lý nào lại lật lọng?

- Yêu Hậu thánh minh, cảnh giới của Yêu Hậu đại nhân, phàm nhân chúng ta không thể so được một phần vạn của ngài.

Nhạc Minh Tùng lại liên tục nịnh hót Thạch Cơ Yêu Hậu, trong lòng vô cùng thất vọng, xem như kế hoạch thoát thân đã thất bại, chỉ có thể tìm cơ hội khác thôi.

Ninh Tiểu Xuyên giả vờ lấy Thiên Nhất Thánh Thủy ra, đưa tới tay Thạch Cơ Yêu Hậu.

Mỹ mâu Thạch Cơ Yêu Hậu không chút gợn sóng, nhìn thấy loại bảo vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết như Thần dịch, dù là với tâm cảnh của nàng, cũng khó có thể không rung động chút nào.

Nàng mở bình ngọc ra, trong bình lập tức tản mát mùi thuốc nồng đậm, một đám Thần vân năm màu ngưng tụ trên không trung của bình ngọc, vô số Phong Lôi nổ vang trong Thần vân, thiên địa biến sắc, tựa như Thần Linh xuất thế.


Cũng chỉ có chí bảo thiên địa thực sự xuất thế thì mới xuất hiện dị tượng cường đại như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ động dung, đưa mắt nhìn Nhạc Minh Tùng, trong lòng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ bị Nhạc Minh Tùng lừa gạt rồi? Đây thực sự là một giọt Thần dịch?

Nhạc Minh Tùng vẫn giữ dáng vẻ khí định thần nhàn, cũng không kinh ngạc trước dị tượng trên bầu trời.

Sau khi Thạch Cơ Yêu Hậu nhìn thấy dị tượng Thần vân năm màu trên trời, trong lòng càng tin chắc đây nhất định là Thần dịch không thể nghi ngờ.

Nếu như phục dụng Thần dịch này, tu vi nhất định tiến nhanh, nếu còn có thể tìm được Phong Thần động phủ, ngộ ra chân lý thành Thần, vậy thì tuyệt đối có khả năng lĩnh ngộ đại đạo.

Ngay lúc nàng chuẩn bị thu hồi Thần dịch thì bỗng nhiên dưới lòng đất phóng ra một đạo hắc ảnh.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, đạo hắc ảnh kia vọt về phía Thạch Cơ Yêu Hậu tựa như thiểm điện, cướp lấy bình ngọc trong tay Thạch Cơ Yêu Hậu, sau đó phóng thẳng lên trời.

Thạch Cơ Yêu Hậu lập tức phát nộ, không ngờ có kẻ dám ngang nhiên cướp đoạt bảo vật của nàng, quả thực chẳng khác gì tìm chết.

Ầm...

Dung mạo Thạch Cơ Yêu Hậu vốn dĩ rất đoan trang, thế nhưng một khi kích phát nộ hỏa thì lập tức trở nên lạnh lùng như băng, mái tóc trắng trên đầu thoáng cái dài hơn vạn trượng, mỗi một sợi tóc đều như một thanh Thần kiếm, đâm thẳng về phía đạo hắc ảnh trên bầu trời.

Đạo hắc ảnh trên bầu trời cũng rất cao minh, nhanh chóng đánh ra một đạo thủ ấn, hóa thành một mảnh yêu vân quy mô lớn, ngăn cản đám tóc trắng của Thạch Cơ Yêu Hậu.

- Ha ha, Thạch Cơ, ngươi phát hiện ra loại bảo vật như Thần dịch, lại không nói trước cho bổn Hoàng biết ư?

Đạo hắc ảnh đứng trên hư không, thân thể bị yêu vân bao trùm, không nhìn rõ diện mạo.

Thạch Cơ Yêu Hậu đứng yên trên mặt đất, giữa mi tâm ngưng tụ ra một đạo ấn ký huyết nguyệt, đôi mắt đẹp tràn ngập sát khí, gằn từng chữ một:

- Địa Ngô, không ngờ ngươi dám cướp đồ của bổn Hậu?

Khi ấn ký huyết nguyệt trên mi tâm của Thạch Cơ Yêu Hậu lộ ra, liền biểu thị nàng đã chân chính nổi giận.

Địa Ngô Yêu Hoàng đứng trong hư không, cười vang đáp:

- Thạch Cơ, ngươi có phẫn nộ cũng vô ích, có giọt Thần dịch này trong tay, trong thiên hạ hiện nay còn ai là đối thủ của bổn Hoàng nữa? Bây giờ ngươi quy thuận bổn Hoàng, đợi đến ngày bổn Hoàng luyện hóa xong Thần dịch, nhất định sẽ thu ngươi làm Yêu phi… Ha ha…

Thạch Cơ Yêu Hậu hít một hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh, hỏi:

- Địa Ngô, làm sao ngươi biết chân thân của bổn Hậu tiến vào Quy Hư?

- Hỏi rất hay! Bách Túc Vương, ngươi còn không xuất hiện?

Địa Ngô Yêu Hoàng vô cùng cao hứng, cao giọt quát.

Một lão giả có 12 cánh tay từ trong bùng đất hiện ra, cúi đầu thật sâu với Địa Ngô Yêu Hoàng, nói:

- Lão nô bái kiến Yêu Hoàng đại nhân, chúc mừng Yêu Hoàng đại nhân đã đạt được Thần dịch.

Thạch Cơ Yêu Hậu liếc nhìn lão giả kia, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nói:

- Bách Túc Vương, ngươi dám phản bội bổn Hậu, có biết sẽ gặp phải kết cục gì không?

Lão giả có 12 cánh tay liền đáp:

- Yêu Hậu, ngài nói như vậy là sai rồi, lão nô chính là Bách Túc Yêu tộc, còn Địa Ngô Yêu Hoàng là Thiên Túc Yêu tộc. Bách Túc Yêu tộc chúng ta vốn là một nhánh của Thiên Túc Yêu tộc, thuộc sự thống lĩnh của Địa Ngô Yêu Hoàng. Lão nô từ đầu tới cuối vẫn luôn là thuộc hạ của Địa Ngô Yêu Hoàng, sao có thể nói là phản bội Yêu Hậu được?

- Tốt! Rất tốt! Vậy phải xem Địa Ngô có thể giữ được cái mạng của ngươi không đã!

Thạch Cơ Yêu Hậu duỗi ra một ngón tay, điểm vào hư không một cái.

Bách Túc Vương vốn dĩ là một lão Yêu Vương xếp hạng trước mười dưới trướng Thạch Cơ Yêu Hậu, chiến lực cường đại, tu vi cao thâm khó dò.

Thế nhưng, ở trước mặt Thạch Cơ Yêu Hậu thì lại không có chút sức phản kháng nào.

Phốc… Phốc…

Lồng ngực Bách Túc Vương nổ tung, thân thể bị xé nát, cái đầu lâu bay thẳng lên trời, hét thảm thiết:

- Yêu Hoàng cứu ta!

- Thần cũng không cứu được ngươi!

Thạch Cơ Yêu Hậu phất tay đánh ra một đạo đại thủ ấn, chấn tan đầu của Bách Túc Vương thành bột máu.

Địa Ngô Yêu Hoàng vốn dĩ muốn ra tay cứu Bách Túc Vương, thế nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Túc Vương bị Thạch Cơ Yêu Hậu đánh chết.

- Thạch Cơ, không ngờ ngươi dám đối nghịch với bổn Hoàng, đợi đến lúc bổn Hoàng luyện hóa xong Thần dịch, chờ xem bổn Hoàng sẽ thu thập ngươi như thế nào!

Địa Ngô Yêu Hoàng lạnh lùng nói.

- Địa Ngô, ngươi cho rằng ngươi còn cơ hội luyện hóa Thần dịch sao? Sau khi Bách Túc Vương chết, kẻ tiếp theo sẽ là ngươi!

Thạch Cơ Yêu Hậu hóa thành một đạo bạch quang, bay thẳng lên trời, tựa như Thần Nữ phi thiên, tràn ngập yêu tính mỹ cảm.

Nàng gọi ra một đầu địa mạch dài hơn mười vạn dặm, nắm trong tay, tựa như cầm một dòng thiên hà mãnh liệt, khí thế vô cùng, chém thẳng về phía Địa Ngô Yêu Hoàng, muốn cướp lại Thần dịch.