- Làm sao có thể?
Kim Vũ Hồn có chút hoài nghi liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Quan tài mai táng Thiên Nhân đều sử dụng huyền thiết đặc thù luyện chế thành, hơn nữa bề mặt quan tài còn khắc trận văn, cho dù tinh thần của
ngươi cường đại đến đâu, cũng không thể thấy cảnh tượng trong quan tài
mới đúng. Tại sao ngươi lại phán đoán đây là huyệt rỗng?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Võ Đạo Tâm Cung của ta không giống Võ Đạo Tâm Cung của các ngươi, có
thể nhìn được những thứ mà các ngươi không thể nhìn thấy. Quan tài của
Dạ Quy Nhân, quả thật là một chiếc quan tài rỗng.
Kim Vũ Hồn thoáng nhìn qua Kim Lăng, nói:
- Tỷ, tỷ có tin những lời hắn nói không?
Kim Lăng đặt một ngón tay lên huyệt thái dương, đôi đồng tử biến thành
màu xanh bích, con mắt biến thành màu vàng, thi triển lực lượng Thần Mục “Bích Nhãn Kim Tình”.
Trong mắt nàng, phảng phất ẩn chứa Thần Huyết.
Cặp đồng tử này, chính là Thần Mục.
Nàng thu hồi Thần Thông, sắc mặt đại biến, nói:
- Quả thực bên trong quan tài không có thi cốt.
- Tại sao lại như vậy?
Kim Vũ Hồn có thể không tin lời Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng, hắn nhất định sẽ tin tưởng lời nói của Kim Lăng, liền nói:
- Chẳng lẽ có người lẻn vào Thiên Nhân mộ lâm, đánh cắp thi cốt của Dạ Quy Nhân rồi?
Sắc mặt Kim Lăng không ngừng biến hóa, nói:
- Rất có khả năng này, dù sao thì lực lượng trận pháp cũng chỉ thủ hộ
tại phần mộ tổ tiên Kim tộc, cũng không thủ hộ ở phần mộ của tội nhân.
Cho dù có người tới đây đánh cắp thi hài của Dạ Quy Nhân thì cũng là
chuyện rất bình thường.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:
- Nếu đã đánh cắp thi cốt của Dạ Quy Nhân, vậy tại sao không đánh cắp thi cốt của những Thiên Nhân khác?
Ninh Tiểu Xuyên tiến về phía trước hai bước, đi tới bên cạnh một khối cự thạch màu đen, chỉ tay xuống dưới cự thạch, nói:
- Các ngươi xem, ngay bên cạnh mộ phần của Dạ Quy Nhân, chính là phần mộ của Thiên Nhân Tôn Giả cảnh giới “Thần Cảnh Thiên”. Thi hài Thần Thiên
Tôn Giả, chẳng lẽ không phải báu vật vô giá sao? Thế nhưng, cái phần mộ
này vẫn hoàn hảo không hư tổn gì.
Kim Lăng lộ ra thần sắc ngưng trọng, nói:
- Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi Dạ Quy Nhân từ trong huyệt mộ chui ra, tự mình rời đi?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Cũng không phải là không có khả năng này.
Kim Vũ Hồn bị dọa cho khiếp hãi, nếu như một ma nhân cấp bậc Cửu Thiên
Tôn Giả không chính thức chết đi, từ trong phần mộ đào tẩu, sẽ trở thành một chuyện rất đáng sợ.
Một ngàn năm trước, Dạ Quy Nhân đã bị chôn cất trong huyệt mộ này. Nếu như hắn không chết, vậy một ngàn năm qua, hắn đã đi đâu?
Tại sao chưa từng nghe qua tin tức liên quan tới hắn?
- Ta sẽ lập tức đi bẩm báo với người thủ mộ Kim tộc!
Kim Vũ Hồn hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức bay về phía Thánh sơn.
Ngoại trừ lão giả áo xám trông coi Thiên Nhân mộ lâm, ba đại cổ tộc cũng có cường giả lưu lại thủ hộ phần mộ tổ tiên, chẳng qua bọn họ đều ở
trong trận pháp do Chân Nhân bố trí, đứng ngoài Thánh sơn thì căn bản
không thể nhìn thấy được bọn họ.
Người thủ mộ Kim tộc là một vị tộc lão có tội, vẫn một mực ở trên Thánh sơn, trông coi lăng mộ tổ tiên, nhằm chuộc tội.
Kim Vũ Hồn rời đi không lâu, liền có một trận kình phong âm hàn từ đằng xa thổi tới.
Hàn khí ngưng tụ thành hình đao, ngàn vạn đao ảnh nương theo gió lạnh mà thổi về phía đám người Ninh Tiểu Xuyên.
Tiếng gió tựa như tiếng lệ quỷ gào thét.
- Cẩn thận!
Ninh Tiểu Xuyên lập tức phóng thích Vân Hà Quy Nguyên Khí, tạo thành một cái nguyên khí tráo hình tròn, bao vây mọi người trong đám khí vân.
Những đao khí hàn phong vừa va chạm vào Vân Hà Quy Nguyên Khí, lập tức vỡ vụn, hóa thành từng tia khói đen.
Gió lạnh thổi qua, Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Vân Hà Quy Nguyên Khí, ánh mắt nhìn vào trong bóng tối, trầm giọng nói:
- Từ khi rời khỏi Cửu Thiên Các đã phát hiện ngươi theo dõi phía sau, Đàn Đà Địa Tạng, ngươi còn không chịu hiện thân sao?
Lực lượng tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên rất cường đại, đã sớm phát giác
được Đàn Đà Địa Tạng và một vị cao thủ khác bám theo sau lưng hắn, chẳng qua, Ninh Tiểu Xuyên cấp thiết muốn tìm được Tịch Diệt Ma Hỏa, cho nên
mới không thèm quan tâm đến bọn chúng.
- A…
Trong bóng tối, chợt vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Một cái thi thể màu xám từ trên trời rơi xuống trước mặt đám người Ninh Tiểu Xuyên, nện mạnh trên mặt đất.
Trước ngực lão giả áo xám cắm một thanh cổ thương màu đen dài ba trượng, toàn thân run mạnh hai cái, sau đó không cam lòng mà chết đi.
Huyết dịch trong cơ thể hắn chảy vào trong cổ thương, liền bị cổ thương hấp thu.
Lão giả áo xám này chính là người thủ mộ của Thiên Nhân mộ lâm, chính là một cao thủ Huyền Cảnh Thiên đỉnh phong, thế nhưng, không ngờ lại bị cổ thương đóng đinh, máu tươi trong người cũng bị hút khô.
Ầm...
Ầm...
…
Đàn Đà Địa Tạng cưỡi Yêu thú man sư, từ xa đi tới, giẫm sập từng cái mộ
phần Thiên Nhân, từng đoàn quỷ hỏa từ trong mộ phần bay ra, lơ lửng trên bầu trời đêm, tạo thành một cảnh tượng quỷ dị không gì sánh được.
Xoẹt…
Đàn Đà Địa Tạng rút cổ thương màu đen cắm trên ngực lão giả áo xám ra, nở nụ cười dữ tợn, nói:
- Chỉ là một kẻ thủ mộ cũng dám cản đường bổn tọa. Đây chính là kết cục
của kẻ không thức thời. Linh Tử điện hạ, ngươi có gì muốn nói không?
Vân Tế đứng sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, vừa nhìn thấy Đàn Đà Địa Tạng, liền sợ hãi không gì sánh được, toàn thân đều phát run.
Phản bội Địa Tạng Vương Tông, từ trước tới này đều không có kết cục tốt.
Đàn Đà Địa Tạng đích thân tới đây, Ninh Tiểu Xuyên cũng không thể che
chở được cho nàng. Nàng liền biết rõ hôm nay mình chết chắc.
- Đừng sợ! Ta đã hứa sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi thì nhất định sẽ không để ngươi chết trong tay Đàn Đà Địa Tạng.
Ninh Tiểu Xuyên lộ vẻ thập phần bình tĩnh, cũng không hề cảm thấy sợ hãi vì Đàn Đà Địa Tạng đến.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi quá tự phụ rồi. Thật sự cho rằng, với tu vi của ngươi là có thể bảo vệ được nàng ta sao?
Đàn Đà Địa Tạng lạnh lùng cười, ánh mắt như điện, trừng mắt nhìn Vân Tế, chợt quát một tiếng:
- Vân Tế, ngươi phản bội Địa Tạng Vương thế tôn, phạm phải tội lớn ngập trời, còn không mau quỳ xuống trước mặt bổn tọa.
Mấy chục vạn đạo quy tắc chi khí trong cơ thể Đàn Đà Địa Tạng đồng thời
theo miệng phát ra, giống như tiếng Thần Sư gầm rống, chấn động thất
khiếu của Vân Tế, toàn thân nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống trên đất.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, liền ngưng tụ nguyên khí tại yết
hầu, thi triển tiên thiên Thần Thông “Thiên Lôi Hồng Chung”.
Một cái chuông lớn cao hơn 20 thước từ trong miệng hắn bay ra, không
ngừng xoay tròn, phát ra thanh âm “ong ong”, giống như tiếng sấm, phản
chấn “Sư Tử Kim Hống Âm Ba” của Đàn Đà Địa Tạng trở về.
Yêu thú man sư dưới chân Đàn Đà Địa Tạng, bị công kích sóng âm mà Ninh
Tiểu Xuyên phát ra, chấn động cho không ngừng lùi về phía sau, ngũ tạng
vỡ nát, miệng hộc máu tươi, cuối cùng ngã rạp xuống đất.
Trên người Đàn Đà Địa Tạng tản mát hắc quang, bay ngược lên trời, sau đó đáp xuống một tấm bia đá, nhìn Yêu thú man sư nằm hấp hối trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Thứ này không dùng được nữa!
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đàn Đà Địa Tạng, không ngờ ngươi lại tới Thiên Nhân mộ lâm này. Còn cao thủ nào, sao không hiện thân luôn đi?
Một thanh âm nữ tử ôn nhu êm tai vang lên, quanh quẩn trong mộ lâm, đặc biệt mờ ảo:
- Niệm niệm chiếu thường lý, tâm tâm tức huyễn trần.
Biến quan chư pháp tính, vô giả diệc vô chân. (*)
(*) TD: Niệm niệm theo lẽ thường, tâm tâm là bụi trần.
Bao quát khắp pháp tánh, không giả cũng không thực.
(Chánh Hành Lục Độ Phẩm của Phật giáo)
- Ninh thí chủ, sinh mệnh chỉ là một giấc mộng, không thực không thực,
nếu ngươi đã từng trải qua hồng trần, cần gì phải tham luyến hồng trần
nữa? Cứ để bần ni giúp ngươi rời khỏi thế giới hư ảo này, tiến về một
thế giới chân thực.
Một nữ ni trẻ tuổi mặc trường bào đỏ hồng, từ trong mộ lâm đi ra, thân
thể tựa như bị bụi mù hư ảo bao trùm, chỉ thấy một cái hư ảnh xinh đẹp
thướt tha, khiến người ta sinh ra vô hạn mơ màng.
Trong tay nàng nắm một viên Phật châu màu vàng, tản mát Phật quang chói
mắt, tựa như nắm một cái Phật đăng, chiếu sáng con đường phía trước.
- Bảo Châu Địa Tạng.
Vân Tế lại càng hoảng sợ hơn, không ngờ lại có chân thân của hai vị Địa Tạng đại nhân giá lâm.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía Địa Tạng Vương, chỉ có thể thấy một cái hư
ảnh duy mỹ, giống như một bức họa Thần Phật trên vách tường chùa miếu,
tràn ngập khí tức thần thánh.
Thế nhưng, Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung của hắn lại cảm ứng được Bảo Châu Địa Tạng này còn nguy hiểm hơn cả Đàn Đà Địa Tạng, không hề thần thánh
như vẻ bề ngoài của nàng.
- Xin hỏi Địa Tạng, thế giới chân thực ở đâu?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Bảo Châu Địa Tạng thoáng ngẩng dầu, dưới cái mũ lộ ra chiếc cằm tuyết trắng, đôi môi đỏ mọng hé mở, nói:
- Thế giới chân thực, ở trong tay ta!
Ninh Tiểu Xuyên nhìn viên Phật châu trong tay Bảo Châu Địa Tạng, con
ngươi đột nhiên co rụt, chỉ thấy bên trên viên Phật châu to bằng nắm tay lưu động hơn sáu nghìn Phạn văn.
Những Phạn văn này, đều là linh hồn của một nam tử.
Tinh hồn của hơn sáu nghìn nam tử đều niệm kinh, phát ra Phật âm vang dội.
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không biết bọn họ đang niệm kinh gì, nếu có Đàn Càn hòa thượng ở đây, hắn nhất định sẽ biết.
Bảo Châu Địa Tạng nói:
- Bọn họ đang niệm “Hối Thế kinh”. Bọn họ đều có tội, có tham lam, có
ích kỷ, có dối trá, hơn nữa tất cả đều háo sắc, bây giờ bọn hắn đã tiến
vào một thế giới chân thực, xem như là một loại ăn năn.
Ninh Tiểu Xuyên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hút tinh hồn của người sống ra luyện thành Chí Tôn Khí, cần gì phải nói cao thượng như vậy?
Bản thân Ninh Tiểu Xuyên cũng biết sử dụng Ma kiếm hấp thu huyết dịch
của tu sĩ khác, đề thăng tu vi của mình chính là con đường Ma đạo. Nhưng Ninh Tiểu Xuyên cũng không tìm cho mình một lý do đàng hoàng nào, cũng
không cho rằng bản thân là người tốt.
Ta vốn là ma, ngươi làm khó dễ được ta sao?
- Cần gì phải nói nhảm nhiều với tiểu tử này như vậy, bây giờ cứ diệt trừ hắn là được.
Đàn Đà Địa Tạng hừ lạnh một tiếng, phóng người bay lên cao, đâm một thương về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Huyền Cơ Pháp Vương đã nói hắn không thể giết được Ninh Tiểu Xuyên,
trong lòng Đàn Đà Địa Tạng tất nhiên không phục, muốn tự tay làm thịt
Ninh Tiểu Xuyên để chứng tỏ bản thân.
Một tu sĩ có tu vi Thiên Nhân cảnh tầng thứ năm “Mệnh Cảnh Thiên”, chẳng lẽ lại không giết được một tu sĩ Thượng Cảnh Thiên trẻ tuổi?
Ầm...
Ninh Tiểu Xuyên triệu hoán mười thanh chiến kiếm Huyền Khí cửu phẩm,
ngưng tụ thành “Tru Thần Kiếm Trận”, xếp cùng một chỗ, mười thanh kiếm
cùng phát ra, đồng thời chém về phía Đàn Đà Địa Tạng.
Phành phành…
Đàn Đà Địa Tạng bị bức cho lùi về sau hơn mười bước, trên thân áo giáp lưu lại hơn mười đạo vết kiếm.
Áo giáp trên người của hắn, trải qua Huyền Cơ Pháp Vương gia trì, có thể ngăn cản được một kích toàn lực của tu sĩ Thần Cảnh Thiên.
Mười thanh chiến kiếm cấp bậc Huyền Khí cửu phẩm, cũng chỉ để lại mười
vết kiếm trên áo giáp mà thôi, không thể phá vỡ áo giáp của hắn.
- Hảo tiểu tử, thật không hổ là Linh Tử của Thiên Đế Sơn, chiến lực vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, không ngờ có thể chống lại bổn tọa, thật sự là nghịch thiên.
Đàn Đà Địa Tạng cắm cổ thương màu đen trên mặt đất, song chưởng chụp xuống dưới, trong miệng phát ra tiếng rống to.
Mặt đất đột nhiên nổi lên một tầng hắc quang.
Toàn bộ đại địa đều bị hắn vạch ra, giống như trời đất đảo ngược, đại
địa nặng hơn ngàn vạn cân đè xuống Ninh Tiểu Xuyên, muốn chôn hắn vào
trong lòng đất.