Sinh linh kim sắc đó chính là Thánh Ngư Vương, một trong ba mươi sáu thú vương dưới trướng Phạn Hống Yêu Hoàng.
Sau khi Tứ vương tử Thánh Ngư Tộc, Ngư Tịnh Thư bị Ninh Tiểu Xuyên bắt
đi đã tạo nên cơn chấn động. Thánh Ngư Vương nổi trận lôi đình, hạ lệnh
tìm kiếm tu sĩ nhân loại trong Đại Hoang, phàm là nhân loại đều giết
không cần hỏi.
Hoa Thanh Liên để cho hai sư đệ sư muội chạy thoát, một mình chặn Thánh
Ngư Vương lại, vừa chạy vừa chiến, cho đến khi tới Đại Mộng Trạch.
Thánh Ngư Vương là vua của một tộc, toàn thân lấp lánh kim quang, giống như một vị thần đế, trầm giọng nói:
- Tứ nhi chính là đứa con kiệt xuất nhất của ta, sau này chính là vua
của Thánh Ngư Tộc. Nó đã chết thảm trong tay tu sĩ nhân loại các ngươi,
bản vương phải cho mười nền văn minh nhân loại bồi táng!
- Thánh Ngư Vương, tu sĩ nhân loại chết trong tay ngươi còn ít sao? Con
ngươi chết trong tay tu sĩ nhân loại, đó cũng là báo ứng!
Hoa Thanh Liên một tay đặt sau lưng, bạch y tựa tuyết, với ngữ khí lạnh lùng không thể kháng cự, nói:
- Nếu ngươi dám dùng mười nền văn minh nhân loại bồi táng cho con, trong mười năm nhất định ta sẽ lấy mạng ngươi
- Mười năm… ha ha ha... Tiểu tử, ngươi nghĩ mình có thể sống qua hôm nay sao?
Thánh Ngư Vương biến thành hình người, toàn thân bọc trong kim quang
nhìn không rõ được tướng mạo thật của hắn. Nhưng trên người hắn tỏa ra
thứ khí tức chúa tể Đại Hoang tạo cho người khác áp lực rất lớn.
- Ngư Tịnh Thư là bị ta giết. Muốn báo thù cho hắn thì cứ tìm ta. Nếu
ngươi dám dùng mười nền văn minh nhân loại bồi táng hắn, trong vòng mười năm ta nhất định sẽ hủy diệt Thánh Ngư Tộc.
Ninh Tiểu Xuyên bước ra từ trong đám mây, vô cùng bình tĩnh nhìn Thánh Ngư Vương.
- Thánh Ngư Vương, ngươi đã ép thì ta ra. Thù của ngươi cứ tìm ta. Thù của ta đương nhiên cũng tìm ngươi!
Ninh Tiểu Xuyên biết Thánh Ngư Vương đang buộc hắn phải hiện thân. Nếu
không chắc chắn Thánh Ngư Vương sẽ hủy diệt mười nền văn minh nhân loại
để trút giận, lời này tuyệt đối không phải giả.
Đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên cũng không sợ, đá dám giết thì dám thừa nhận.
- Ngươi muốn tìm ta báo thù?
Sau khi thấy Ninh Tiểu Xuyên, Thánh Ngư Vương lập tức lộ vẻ mặt hung hãn.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Số người chết trong tay ngươi đâu chỉ nghìn hay vạn người? Lẽ nào đây không coi là thâm thù huyết hải?
- Có, đương nhiên có chứ. Muốn báo thâm thù huyết hải, tính thêm cả ta nữa.
Hoa Thanh Liên nói.
Thánh Ngư Vương vẫn nhớ khá rõ Ninh Tiểu Xuyên, biết hắn là người của Thanh Tước Vương:
- Ninh Tiểu Xuyên, đừng tưởng ngươi là người của Thanh Tước Vương mà bản vương không dám giết. Hôm nay cho dù Thanh Tước Vương có đích thân tới
cũng không giữ được mạng cho ngươi.
Thánh Ngư Vương há mồm phun lên trời một cột kim quang, biến thành một con hỏa xà khổng lồ.
Bên trong kim quang là Bất Tử Thánh Hỏa, ngưng tụ thành một con sông hỏa diệm màu kim, nhằm Ninh Tiểu Xuyên mà công kích, tỏa ra nhiệt độ nóng
bỏng, mạnh hơn Bất Tử Thánh Hỏa của Ngư Tịnh Thư không chỉ chục lần.
Ninh Tiểu Xuyên gọi ra Ma Kiếm, giơ ngang trước mặt, miệng quát:
- Diệt Thế Kiếm Phách!
Hàng nghìn đạo Diệt Thế Quy Tắc tràn ra từ trong cơ thể. Phía sau hắn
hiện lên một cái bóng nữ ma khổng lổ. Bóng nữ ma cùng với Ma Kiếm bay
ra, biến thành một đạo kiếm quang đỏ tươi sắc nhọn, chặt đứt dòng sông
hỏa diệm kim sắc.
Uỳnh!
Dòng sông hỏa diệm bị chặt đứt, biến thành một trận hỏa vũ đổ xuống khiến mặt đất bị thiêu đốt lỗ chỗ.
Thánh Ngư Vương ra tay cực nhanh, chỉ nháy mắt đã lại tung ra một đạo
chưởng ẩn kim sắc nhằm vào đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên mà đánh tới. Chưởng
ấn dài tới hơn tám mươi mét, vân tay giống như dòng sông, năm ngón tay
giống những cột trụ trời!
Ninh Tiểu Xuyên không hề kinh hoảng, đứng thẳng tắp trong hư không, giữ
ổn định thân người, trán bắn ra bạch quang trụ oanh kích chưởng ấn kim
sắc vỡ tan.
Thánh Ngư Vương tung hết đợt công kích này tới đợt công kích khác, căn
bản không cho Ninh Tiểu Xuyên có cơ hội lấy hơi. Chỉ trong một thời gian ngắn đã đánh ra bảy bảy bốn chín đạo sát phạt chi khí. Ninh Tiểu Xuyên
biến thành đạo lưu quang bảy sắc, liên tiếp thay đổi bốn mươi chín vị
trí, tránh được hết bốn mươi chín đạo sát quang của Thánh Ngư Vương.
Đúng lúc Thánh Ngư Vương ngưng tụ ra đạo sát phạt chi lực thứ năm mươi
thì Ninh Tiểu Xuyên gọi ra kiếm trận gồm mười thanh chiến kiếm cửu phẩm
huyền khí, kết thành cổ kiếm trận!
Kiếm trận này Ninh Tiểu Xuyên lĩnh ngộ được từ Kỳ Môn Độn Giáp mà Thiên
Đế để lại, uy danh hiển hách tại thời đại Phong Thần, có tên gọi Tru
Thần Kiếm Trận. Hồi đó có một vị Viễn Cổ đại thần, hội tụ Địa Mạch,
Thiên Khung Linh Huyệt, Vũ Trụ Ám Phong, Địa Ngục Hoàng Tuyền, đúc ra
bốn thanh tuyệt thế thần kiếm, tạo nên Tru Thần Kiếm Trận uy danh hiển
hách, để lại hung danh cái thế thời kỳ Phong Thần.
Ninh Tiểu Xuyên tìm được ghi chép về Tru Thần Kiếm Trận trong Kỳ Môn Độn Giáp, từ đó lĩnh ngộ được một số khái niệm trận pháp của kiếm trận,
dùng vào mười thanh Cụ Tượng Thần Thông Kiếm của mình.
Tru Thần Kiếm Pháp trong truyền thuyết tuy chỉ là bốn thanh chủ kiếm,
nhưng lại tạo ra hàng nghìn vạn thanh kiếm khác. Khi kiếm trận được tạo
thành thì uy năng có thể giết được cả thần.
Tuy Ninh Tiểu Xuyên chỉ lĩnh ngộ được một chút bề mặt của Tru Thần Kiếm
Trận nhưng đã khiến mươi thanh Cụ Tượng Thần Thông Kiếm uy lực đại tăng, mạnh hơn cả một món hạ phẩm chí tôn khí vài phần.
Mười thanh chiến kiếm đồng thời chém xuống!
Rầm!
Rầm!
...
Mười thanh chiến kiếm chém lên người Thánh Ngư Vương, phát ra tiếng kim
loại va chạm, tia lửa bắn tóe, tại vị trí cách Thánh Ngư Vương ba mét,
mười thanh chiến kiếm được một quầng kim quang hình cầu bọc lấy.
Mười thanh chiến kiếm đứng yên không động đậy, giống như bị đóng băng trong hư không vậy.
- Chỉ một con kiến nhỏ bé cũng muốn đối đầu với chúa tể?
Thánh Ngư Vương quát một tiếng, đánh bật mười thanh chiến kiếm văng ra sau.
Tu vi Thánh Ngư Vương vô cùng khủng bố, dù là chí tôn khí cũng khó lòng đả thương nó.
Nó biến thành một luồng khí kim sắc lao về phía Ninh Tiểu Xuyên, trong
đó thò ra một cái yêu thủ, nhằm ngực Ninh Tiểu Xuyên mà tấn công.
Rầm!
Ninh Tiểu Xuyên chắp hai tay đánh ra Ngật Nguyệt Ấn Ký. Một tay là lửa đỏ rực, một tay là vầng trăng bạc chặn đứng yêu thủ.
Một luồng năng lượng lớn lao truyền ra từ cánh tay, chấn động khiến
huyết khí trong người Ninh Tiểu Xuyên nhộn nhạo. Xương cốt toàn thân
phát ra tiếng răng rắc, thân thể không khống chế được mà rơi xuống.
- Khặc khặc... đối đầu với bản vương, chết không có chỗ chôn!
Thánh Ngư Vương cười lớn.
Vù!
Một đạo lưu quang màu trắng vút ngang qua, pháp trượng tấn công lưng Thánh Ngư Vương, rụng hơn mười mảnh vảy.
Thánh Ngư Vương gầm lên, quay người chém một nhát, cánh tay kim sắc nện
lên pháp trượng trắng khiến nó gãy tan thành trăm miếng ngọc.
Hoa Thanh Liên bị Thánh Ngư Vương đả thương, khóe miệng có máu chảy ra,
nhưng hắn không rút lui mà vẫn tiến lên, tung đạo pháp Càn khôn Chưởng
Ấn Thiên Địa.
Một chưởng đánh những mảnh ngọc vỡ kia thành một hàng trăm chùm sáng bắn lên người Thánh Ngư Vương.
Phập phập!
Những mảnh ngọc vụn đó để lại hàng trăm lỗ máu trên người Thánh Ngư Vương.
Hoa Thanh Liên hai tay kết ấn, năng lượng quy tắc trong cơ thể tràn về
phía Thánh Ngư Vương, dung nhập vào những mảnh ngọc vụn kia, trầm giọng
lẩm nhẩm:
- Hủy Diệt Phù Pháp, ngọc nát đá tan!
Hơn trăm mảnh ngọc găm trên người Thánh Ngư Vương đồng thời hiện phù văn, tỏa ra tia sáng mang tính hủy diệt
Uỳnh!
Hơn trăm mảnh ngọc cùng phát nổ, thân thể Thánh Ngư Vương tan thành trăm mảnh tạo nên một đám khói kim sắc.
- Cẩn thận!
Ninh Tiểu Xuyên hét lớn, từ dưới đất bay lên huých Hoa Thanh Liên bay đi.
Hắn thi triển Diệt Thế Thần Bia đánh về phía đám khói kim sắc, đập tan bàn tay kim sắc khổng lồ đang thò ra.
Nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên ra tay thì vừa rồi Hoa Thanh Liên rất có
khả năng đã bị bàn tay kia đánh trúng, dù không chết cũng mất một lớp
da.
Hoa Thanh Liên thầm thấy may mắn, đồng thời cũng cảm khái:
- Tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên quả nhiên lợi hại, ngay chưởng ấn trong
đám yêu vân kia ta không cảm nhận thấy mà hắn lại biết. Sức mạnh tâm
thần của hắn hơn ta, trong lớp trẻ dường như không ai có tâm thần mạnh
như hắn.
- Thánh Ngư Vương vẫn chưa chết?
Hoa Thanh Liên cũng biết sự nguy hiểm vừa rồi, nhìn Ninh Tiểu Xuyên với ánh mắt cảm ơn.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Vừa rồi, bị ngươi hủy chỉ là ý niệm thể của Thánh Ngư Vương chứ không
phải chân thân của hắn. Dù ngươi có dùng phù pháp đánh tan nó thành trăm mảnh thì nó vẫn có thể ngưng tụ lại thân thể.
- Nhưng mỗi khi ý niệm thể bị đánh tan, tổn thương cho bản thể lại nhiều hơn một chút.
- Có lẽ Thánh Ngư Vương sẽ không dùng ý niệm thể để đối phó với chúng ta nữa. Vì hắn biết chỉ dựa vào ý niệm thể thì không giết chúng ta được mà chỉ khiến bản tôn của hắn bị thương thêm nghiêm trọng mà thôi.
Hoa Thanh Liên có chút ngưng trọng nói:
- Chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi đây. Nếu chân thân Thánh Ngư Vương tới thì chắc chắn chúng ta không phải đối thủ của hắn.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, hắn từng gặp Thánh Ngư Vương ở Táng Thần Sơn, nên biết rất rõ sự đáng sợ của Thánh Ngư Vương.
- Vẫn muốn chạy?
Trong tầng may vọng lại một giọng nữ uể oải.
Khi Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên còn ngạc nhiên thì Thanh Tước
Vương bước ra, dưới chân là một đám yêu vụ màu xanh, mặc bộ vũ y tươi
mới, mái tóc xõa trải dài, eo lưng thon gọn, thoạt nhìn chỉ như mười lăm mười sáu tuổi.
Nhưng tu vi thì cao thâm khó lường.
Hoa Thanh Liên nhìn Thanh Tước Vương với ánh mắt nghênh đón đại địch,
hắn có thể cảm nhận được thiếu nữ yêu tộc này còn đáng sợ hơn cả ý niệm
thể của Thánh Ngư Vương.
Thanh Tước Vương giống như mới ngủ dậy, vươn vai một cái cười nói:
- Các ngươi cũng khá lắm, mới chút tuổi đã có thể kích sát ý niệm thể
của Thánh Ngư Vương rồi. Ninh Tiểu Xuyên, mới không gặp một thời gian
ngắn mà tu vi của ngươi đã tăng rồi!
Ninh Tiểu Xuyên cũng cảnh giác với Thanh Tước Vương:
- Thanh Tước Vương, sao ngươi lại ở đây?
Khi phong bế Thần Động Phủ, Ninh Tiểu Xuyên đã dùng Khốn Long Tỏa trói
Thanh Tước Vương, đến khi gặp lại vị nữ vương đại nhân tuổi còn trẻ lại
không hành động theo lẽ thường này, hắn có chút cảm giác run rẩy.