- Ninh sư huynh, bần đạo là Vương Tô Sinh.
- Bần đạo Tạ An.
Hai vị lão đạo cung kính báo tên mình ra.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Đợi đến khi các ngươi chuẩn bị đủ tài liệu, hãy tới đạo tràng của Vạn
Kiếm Cung tìm ta, báo tên Ninh Tiểu Xuyên là được rồi. Nếu như ta đã rời khỏi đạo tràng của Vạn Kiếm Cung, vậy thì có lẽ ta đã đến Bách Thảo
Viên, các ngươi có thể đến đó tìm ta.
- Lỡ như…
Vương Tô Sinh có chút ngập ngừng nói.
Lục Nhân hét lớn:
- Lỡ như cái gì? Chẳng lẽ các ngươi dám hoài nghi Ninh sư huynh hay sao? Ninh sư huynh là nhân vật bậc nào, tuyệt đối nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng
lẽ còn tham mấy trăm điểm cống hiến của các ngươi hay sao?
- Không dám, không dám.
Vương Tô Sinh và Tạ An vội vàng nói.
- Ninh sư huynh, ta cảm thấy loại người này không nên giúp đỡ làm gì.
Lục Nhân nói.
- Đi thôi.
Ninh Tiểu Xuyên dẫn đầu rời khỏi.
Đã bốn tháng trôi qua, cũng không biết trận đấu tuyển chọn đệ tử hạch tâm đã tiến hành tới đâu rồi?
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên không tham gia, thế nhưng đám người Ninh Hinh
Nhi, Tư Đồ Cảnh, Tử Hàm Yên đều tham gia, đương nhiên hắn rất quan tâm
tới kết quả của trận đấu.
Ninh Tiểu Xuyên để Lục Nhân quay trở về đạo tràng của Vương Tôn Phủ, còn hắn thì trở lại đạo tràng của Vạn Kiếm Cung.
Vừa mới trở lại Minh Kiếm Trì, đã nhìn thấy Ngự Thiến Thiến đứng bên cạnh hồ nước.
Mất hơn bốn tháng, nàng đã luyện hóa được hơn phân nửa đan khí của Quy
Nguyên Đan, tu vi đạt tới Tứ Bộ Thiên Thê. Nếu như hoàn toàn luyện hóa
được lực lượng đan dược thì muốn đạt tới Ngũ Bộ Thiên Thê, cũng không
phải chuyện khó.
- Tiểu Xuyên, rốt cuộc ngươi cũng trở về rồi, mấy ngày nay có một nữ tử
mặc đồ tím rất xinh đẹp thường tới tìm ngươi, ta nói ngươi không có ở
đây, nàng ta còn khăng khăng không tin, ngươi nói xem có tức hay không?
Ngự Thiến Thiến bĩu môi, thầm đưa mắt liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, muốn quan sát thần sắc trên mặt hắn biến hóa như thế nào.
Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh hỏi:
- Ngươi đã giao thủ với nàng ta rồi?
- Tất nhiên là ta đánh thắng nàng ta, nếu không phải Hinh Nhi đứng ra
giải thích, có lẽ nàng ta đã xông vào trong rồi. Nàng ta rốt cuộc là gì
của ngươi?
Ngự Thiến Thiến nói bóng nói gió.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua cửa ra vào, quả nhiên nhìn thấy một bóng người màu tím mỹ lệ đứng tại nơi đó, khóe miệng thoáng cong lên, nói:
- Nàng đến rồi, ta nói chuyện với nàng ta một chút, đến tối trở về, ta sẽ giải thích với ngươi.
Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền đi về phía Tử Hàm Yên.
Ngự Thiến Thiến nhìn bóng lưng của Ninh Tiểu Xuyên, ngón tay vuốt cằm, lẩm bẩm nói:
- Một Ngọc Ngưng Sanh vừa đi, lại nhảy ra một Tử Hàm Yên, xem ra mẫu hậu nói rất đúng, muốn một nam nhân toàn tâm toàn ý đối với ngươi, đó là
chuyện không có khả năng. Nam nhân giống như phụ vương và Ninh Tiểu
Xuyên, bên cạnh không thiếu nữ nhân chủ động yêu thương nhớ nhung, có
thể có được một phần mười sự nhiệt tình của bọn họ, cũng nên thấy đủ
rồi. Phi phi… nghĩ cái gì vậy, địch nhân đã tìm tới cửa rồi, Ngự Thiến
Thiến ngươi không thể tiêu cực như vậy được. Tích cực kháng chiến, nhất
định phải giữ vững tinh thần.
Trong Thánh Thổ, mỗi một nơi đều giống như tiên cảnh, trình độ đạt tới mức xảo đoạt thiên công.
Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên từ trong đạo tràng của Vạn Kiếm Cung đi
ra, hành tẩu giữa núi non trùng điệp, đi tới dưới một thác nước ít
người, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.
Tử Hàm Yên mở lời trước tiên, phá vỡ sự yên tĩnh, nói:
- Trong khoảng thời gian này, ngươi đã đi đâu? Ta hỏi sư tôn của ngươi,
sư tôn của ngươi nói ngươi tới một bí cảnh để luyện đan, thế nhưng ông
ta lại không nói ngươi tới bí cảnh nào. Ta vốn định đi tìm ngươi, nhưng
lại không biết nên đi đâu để tìm ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Hình như ngươi không phải muốn hỏi ta vấn đề này a?
Tâm tư của Tử Hàm Yên rất tinh tế tỉ mỉ, nói chuyện cũng rất có chừng mực, liền thăm dò:
- Thương thế của Lan tiên tử đã khỏi hẳn, thế nhưng, mỗi đêm nàng đều
tới chỗ ngươi. Tất cả mọi người đều nói… Lan tiên tử sắp trở thành người của Vạn Kiếm Cung chúng ta rồi.
- Tất cả mọi người đang nói?
Ninh Tiểu Xuyên thốt lên.
- Ừm.
Tử Hàm Yên khẽ gật đầu.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Vậy cứ để bọn họ nói đi, ngươi còn chuyện gì muốn hỏi ta không?
Tử Hàm Yên nhìn chằm chằm đỉnh thác nước đang đổ xuống, tựa như đang sắp xếp ngôn từ, nửa ngày sau mới hỏi:
- Thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ là… “Tử Hà kinh” quan hệ trọng đại,
ta hi vọng ngươi không nên dễ dàng truyền cho ngoại nhân. Đương nhiên,
Hinh nhi không phải ngoại nhân, nếu như nàng là muội muội của ngươi, ta
cũng sẽ xem nàng ấy thành muội muội của ta, đừng nói là Tử Hà kinh, cho
dù là thứ khác, ta cũng có thể cho nàng ấy.
Đôi mắt của nàng chăm chú nhìn Ninh Tiểu Xuyên, tựa như đang chờ đợi một đáp án, lại như đang lo lắng Ninh Tiểu Xuyên sẽ hiểu lầm nàng là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào linh tuyền trong đầm nước, cũng trầm tư hồi lâu, nói:
- Ngươi nói Thiến Thiến ư? Thực ra, ta quả thực có tư tâm trong chuyện
này, ta truyền “Tử Hà kinh” cho nàng ấy, cũng đã suy nghĩ rất lâu. Ta
cũng đang chờ thái độ của ngươi.
- Thái độ gì?
Tử Hàm Yên hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên đáp:
- Ta thiếu Thiến Thiến một đại nhân tình, hơn nữa, ta quả thực cũng có
cảm tình với nàng ta… Tóm lại một câu, nếu như ta muốn lấy một người làm vợ, người đó nhất định sẽ là nàng ta. Nếu như muốn lấy hai người vợ,
vậy thì một người trong đó nhất định sẽ là nàng ta.
- Nếu ngươi cảm thấy ngươi không thể chấp nhận nàng ấy. Vậy thì bây giờ
ta sẽ trở về nói nàng tu luyện võ kinh khác, ký ức của nàng về Tử Hà
kinh, ta cũng sẽ xóa đi. Thế nhưng, nếu ngươi không thể chấp nhận được
nàng ấy thì hai chúng ta cũng không thể đến cùng nhau. Ta không hi vọng
nhìn thấy nữ nhân mình thích đấu đá, ám hại lẫn nhau, đó là chuyện rất
đau đầu. Có những lúc, cho dù không muốn buông tay, cũng sẽ lựa chọn
buông tay.
- Ngươi thông minh như vậy, hẳn là hiểu được ý tứ của ta phải không?
Tử Hàm Yên mím chặt môi, đôi mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên chăm chú, có chút u oán nói:
- Ngươi đang muốn ta làm ra sự lựa chọn giữa ngươi và Tử Hà kinh ư? Nếu
ta không thể chấp nhận Ngự Thiến Thiến, ngươi cũng không thể chấp nhận
ta, trong lòng ngươi, ta thật sự không bằng nàng ấy sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Có một số việc, ta cũng không có cách nào khác, nếu muốn ta bỏ rơi
Thiến Thiến, lương tâm của ta sẽ tự trách, đây là chuyện mà ta tuyệt đối không làm được. Hi vọng ngươi có thể hiểu.
Theo Ninh Tiểu Xuyên nghĩ, nếu Tử Hàm Yên không thể cùng chia sẻ Tử Hà
kinh với Ngự Thiến Thiến, vậy thì cũng không thể cùng chia sẻ một người
nam nhân với Ngự Thiến Thiến.
Nếu vậy, Ninh Tiểu Xuyên chỉ có thể lựa chọn từ bỏ mà thôi.
Nếu Tử Hàm Yên lựa chọn Tử Hàm Yên, như vậy chứng tỏ, trong lòng nàng,
trọng lượng của Tử Hà kinh còn nặng hơn Ninh Tiểu Xuyên, cho dù bây giờ
buông tay, cũng sẽ không khiến nàng cảm thấy mất mác.
Đối với hắn, đối với Tử Hàm Yên, đối với Ngự Thiến Thiến, mới là công bằng nhất.
Ngự Thiến Thiến trốn ở rất xa, ẩn trong một tầng sương mù, vừa lau nước mắt vừa nói:
- Gia hỏa này còn có chút lương tâm, xem như ta không nhìn lầm hắn. Thế
nhưng, hắn nói trực tiếp như vậy, không sợ làm tổn thương Tử cô nương
sao? Thật đúng là vô tâm vô phế mà.
Ngự Thiến Thiến vốn chỉ muốn theo dõi Ninh Tiểu Xuyên, muốn xem hắn có
vụng trộm với nữ tử khác hay không. Không ngờ, lại nhìn thấy một màn như vậy, điều này ngược lại càng khiến nàng lo lắng cho Tử Hàm Yên hơn, sợ
Ninh Tiểu Xuyên làm tổn thương nữ tử khác.
Mặc dù tính cách của Ngự Thiến Thiến có chút điêu ngoa, thế nhưng tâm tư lại không xấu, rất biết suy nghĩ cho người khác.
Sau khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên không có hành vi vượt rào, nàng liền âm thầm lặng lẽ rời đi, không tiếp tục nhìn trộm nữa.
Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên biết rõ, lựa chọn này quả thật vô cùng gian
nan với Tử Hàm Yên, cho nên, mới cho nàng thời gian để cân nhắc cẩn
thận.
- Ngươi cứ suy nghĩ đi, chờ đến khi ngươi có đáp án, cứ tới Minh Kiếm Trì tìm ta.
Ninh Tiểu Xuyên quay người rời đi.
Hắn cũng cần phải suy nghĩ một chút, chuyện tình cảm quả thật rất khó
lựa chọn nên cầm hay nên buông. Thế nhưng, có một số mâu thuẫn sớm muộn
cũng phải đối mặt, nếu bây giờ lãng tránh, tương lai, mâu thuẫn sẽ càng
lớn hơn.
- Ninh Tiểu Xuyên.
Hắn vừa mới xoay người ,Tử Hàm Yên đã ôm lấy hắn từ sau lưng, gò má dán lên lưng hắn, ôn nhu nói:
- Ta đã có đáp án rồi.
- Ngươi lựa chọn như thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Tử Hàm Yên lại ôm chặt hắn hơn, u oán nói:
- Như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?
Nàng biết Ninh Tiểu Xuyên rất thông minh, thế nhưng không ngờ lúc Ninh
Tiểu Xuyên giải quyết mối quan hệ nam nữ, lại có chút ngốc nghếch chậm
chạp như vậy.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên nhu hòa, vuốt ve bàn tay mềm mại trắng bóng như ngọc của Tử Hàm Yên, nói:
- Ngươi cần gì phải tự ủy khuất bản thân?
- Ta không ủy khuất, nếu ngươi lựa chọn vứt bỏ Ngự Thiến Thiến, ta ngược lại mới xem thường ngươi. Mặc dù ta quả thật có địch ý với nàng ấy, thế nhưng, ta sẽ khắc chế bản thân, không để ngươi cảm thấy khó xử.
Tử Hàm Yên ôn nhu nói.
Tâm tình Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên thoải mái, còn sung sướng hơn cả tu thành Chí Tôn Thể, nói:
- Ngươi có thể hiểu được thì không còn gì tốt hơn. Tử Hà kinh dù sao
cũng là chí bảo của Tử tộc, ta sẽ dặn dò Thiến Thiến, tin rằng nàng ấy
sẽ không tiết lộ ra ngoài. Đúng rồi, ngươi có thể buông tay ra trước
được không?
Vừa rồi Tử Hàm Yên cảm xúc dâng trào cho nên mới đột nhiên ôm lấy Ninh
Tiểu Xuyên, lúc này, sau khi bình tĩnh trở lại, mới phát hiện tư thế của hai người bọn họ thập phần mập mờ.
Mặc dù nàng đã thầm nảy sinh tình cảm với Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng
nàng lại chưa từng có hành vi thân mật như vậy bao giờ, thậm chí ngay cả nắm tay cũng chưa từng.
Lúc này, trên mặt của nàng hiện lên một ráng mây hồng, ngượng ngùng
không thôi, lập tức trốn vào trong sương mù, biến mất không còn tung
tích.
Nửa ngày sau, nàng mới từ trong sương mù đi ra, khôi phục khí chất xuất
trần, tựa như một mỹ nhân từ trong họa bước ra, lặng lẽ đứng đối diện
Ninh Tiểu Xuyên, tuy nhiên vẫn không dám đối mặt với hắn.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi bên cạnh hồ nước, cười nói:
- Ta tu luyện trong bí cảnh, nên không biết gì về sự tình ngoại giới.
Ngươi có thể nói cho ta nghe một chút không? Tiến độ trận đầu tuyển chọn đệ tử hạch tâm đã đến đâu rồi?
Quanh người Tử Hàm Yên lưu động một tầng tử quang lấp lánh, bảo trì một
khoảng cách nhất định với Ninh Tiểu Xuyên, trái tim vẫn còn đập thình
thịch, nói:
- Vòng đấu loại đã chấm dứt, có tổng cộng 358 người tiến vào trận chung
kết. Nếu là khóa trước thì 358 người này đều có tư cách trở thành đệ tử
hạch tâm. Thế nhưng, lần này lại xuất hiện rất nhiều thiên tài, cao tầng của Thiên Đế Sơn đã quyết định, chỉ tuyển chọn 100 đệ tử hạch tâm. Cho
nên cuộc cạnh tranh tiếp theo, sẽ càng trở nên gay gắt kịch liệt hơn.
- Thêm Hinh Nhi thì Vạn Kiếm Cung chúng ta có tổng cộng bảy người tiến
vào trận chung kết. Nhưng ngoại trừ Lạc sư tỷ ra, sáu người chúng ta đều rất khó tiến thẳng vào trận chung kết, e rằng muốn trở thành đệ tử hạch tâm cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ninh Tiểu Xuyên cẩn thận đánh giá Tử Hàm Yên, nói:
- Tu vi của ngươi đã đạt tới Ngũ Bộ Thiên Thê đỉnh phong, có phải sắp đột phá Thiên Nhân cảnh hay không?
Tử Hàm Yên đáp:
- Chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới Thiên Nhân cảnh, thế nhưng, ta
lại vẫn cảm thấy thiếu sót rất lớn, mặc dù chỉ là một bước nhưng lại
chênh lệch tới vạn dặm.