Thần Ma Thiên Tôn

Chương 610: Lừa Được Tất Cả Mọi Người

Lúc này Ninh Tiểu Xuyên cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm Nhạc Minh Tùng đứng cách đó không xa, đôi tay siết chặt, có một loại kích động muốn đè đối phương xuống mà hành hung.

Nhạc Minh Tùng hồn nhiên không phát giác ra ánh mắt khác thường của mọi người, vẫn tiếp tục nói:

- Đại sư tỷ, một phen tâm ý của Ninh sư đệ, chỉ nguyện đổi lấy một nụ cười điên đảo chúng sinh của sư tỷ, hi vọng đại sư tỷ hãy nhận lấy toàn bộ a.

Lạc Vũ cũng có chút trở tay không kịp, không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Nàng chính là thiên chi kiêu nữ của Lạc tộc, tất nhiên có rất nhiều nam tử ưu tú ái mộ nàng.

Thế nhưng, cũng chính bởi vì thiên tư của nàng rất cao, tu vi quá mạnh mẽ, thân thể lại vô cùng hiển hách, cho nên ngược lại không có người nào dám tỏ tình với nàng, tỏ tình khoa trương như vậy cũng là lần đầu tiên.

Nhiều Huyền Khí và Huyền thạch như vậy, cho dù là đối với Lạc tộc khổng lồ, cũng tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

Nhận lấy? Hay là không nhận lấy?

Một khi nhận lấy, chẳng khác nào đã nhận lời tỏ tình của Ninh Tiểu Xuyên, đồng thời cũng đắc tội với toàn bộ tu sĩ thua bạc. Dù sao thì tất cả Huyền thạch bảo vật cũng đều là tài bảo của những người đó, bây giờ lại rơi vào tay nàng, nhất định sẽ bị rất nhiều người ghi hận.

Mặc dù nàng không sợ bị ghi hận, nhưng đồng thời đắc tội với nhiều thí sinh như vậy, cũng không phải là chuyện tốt đối với nàng.

Nếu như không nhận lấy, những Huyền Khí và Huyền thạch này tất nhiên cũng sẽ không thuộc về nàng, hơn nữa còn đồng thời đắc tội với hai người Nhạc Minh Tùng và Ninh Tiểu Xuyên.

Nàng vẫn luôn muốn lôi kéo hai thiên tài này, một khi cự tuyệt, chẳng khác nào làm mất sạch thể diện của bọn hắn. Như vậy không phải hai vị tuyệt đỉnh thiên tài sẽ bị thế lực khác cướp đi ư? Những Huyền thạch và bảo vật đó, cũng sẽ thuộc về thế lực khác.

Sau khi cân nhắc lợi hại nhiều mặt, trong lòng Lạc Vũ đành thở dài một tiếng.

Vốn dĩ mình chỉ muốn giúp bọn hắn một tay, không ngờ lại bị bọn hắn kéo xuống nước.

Vụt...

Hư ảnh Kỳ Lân trên lưng Lạc Vũ hạ thấp xuống, dáng người phiêu dật mang theo một làn gió thơm nhàn nhạt, mái tóc dài giống như bông liễu tung bay trong hư không, nàng đứng diện hai người Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng. Hồi lâu sau mới lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói:

- Nếu như hai vị sư đệ đã có tâm ý như vậy, sư tỷ đành cung kính không bằng tuân mệnh. Nếu sau này có người nào dám tới tìm các ngươi gây phiền toái, sư tỷ nhất định sẽ ra mặt vì các ngươi.

- Ha ha, Tiểu Xuyên, sư tỷ cười với ngươi rồi, sư tỷ cười rồi…

Nhạc Minh Tùng kéo cánh tay Ninh Tiểu Xuyên, kích động đến lệ rơi đầy mặt.

Ninh Tiểu Xuyên rất muốn một cước đạp bay Nhạc Minh Tùng, thầm nghĩ:

- Ngươi kích động cái gì? Đây không phải là kết quả mà ngươi đã sớm tính sẵn hay sao?

Ninh Tiểu Xuyên dám khẳng định, lúc Nhạc Minh Tùng đem đống Huyền Khí cao cấp đó ra, tất cả mọi người ở đây đã nằm sẵn trong tính toán của hắn rồi.

Những con cháu thế gia Vương Tôn Phủ bị hắn lừa, Ninh Tiểu Xuyên bị hắn lừa, ngay cả Lạc Vũ cũng bị hắn lừa.

Mục đích của Nhạc Minh Tùng là gì, có lẽ người khác không thể đoán được, nhưng Ninh Tiểu Xuyên thì lại hiểu rõ đến mức không thể hiểu rõ hơn.

Ninh Tiểu Xuyên cố gắng áp chế sự kích động muốn hành hung Nhạc Minh Tùng trong lòng, chắp tay cúi đầu với Lạc Vũ, nói:

- Đại sư tỷ, ngươi có thể nhận lấy là tốt rồi. Chẳng qua trong này có vài thứ tài liệu luyện khí, đối với ta có tác dụng rất lớn, không biết ta có thể lấy đi được không?


- Vốn dĩ đều là tài nguyên của các ngươi, ngươi cứ tùy tiện lựa chọn là được.

Chẳng biết tại sao, lúc Lạc Vũ đối mặt với Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng lại sinh ra vài tia cảm giác khác thường.

Có một đạo lý đó là: bắt người tay ngắn, ăn người nhu nhược.

Một khi đã nhận lấy lễ vật của đối phương, cho dù tâm cảnh có kiên định như thế nào thì nhất định cũng sẽ sinh ra biến hóa. Đây chính là chuyện mà Lạc Vũ cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Những bảo vật này đều là trọng bảo trên người những thí sinh từ thiên nam địa bắc tới, số lượng vô cùng khổng lồ, chủng loại hết sức đa dạng, trong đó còn có không ít tài liệu trân quý để luyện chế Huyền Khí cửu phẩm, giá trị liên thành.

Ninh Tiểu Xuyên tìm được bảy loại tài liệu quý hiếm có thể luyện chế Huyền Khí cửu phẩm trong đống tài liệu đó, giá trị chừng mấy ngàn vạn Huyền thạch.

Ninh Tiểu Xuyên cất những loại tài liệu này vào túi Càn Khôn, trong lòng vô cùng mừng rỡ, cuối cùng cũng thu thập đủ tài liệu để luyện chế ba thanh chiến kiếm Huyền Khí cửu phẩm rồi, một khi trở về Vạn Kiếm Cung là hắn liền có thể bắt đầu luyện chế.

Một khi luyện nhập ba thanh chiến kiếm Huyền Khí cửu phẩm vào thân thể, hấp thu binh hồn trong chiến kiếm Huyền Khí, cô đọng tinh khí, rất có thể sẽ nhất cử trùng kích đến Thiên Nhân cảnh.

Lạc Vũ tất nhiên cũng không hề khách sáo, liền đem số Huyền thạch, Huyền Khí, Huyền dược, trận bàn, tài nguyên khổng lồ đó thu vào túi Càn Khôn.

Nàng thu lấy những bảo vật này cũng không hề phiền toái chút nào, chiếc vòng tay màu xanh trên cổ tay đột nhiên lóe lên, lập tức thu hết toàn bộ tài liệu vào bên trong.

Nếu đổi lại là túi Càn Khôn, e rằng dùng mười cái túi Càn Khôn cũng không chứa hết.

Vòng tay trên cổ tay của nàng cũng không phải là phàm vật, là dụng cụ chứa đồ chuyên dụng cấp bậc Huyền Khí cửu phẩm, còn thuận tiện hơn túi Càn Khôn gấp mười lần, hơn nữa không gian bên trong cũng rất lớn.

Loại bảo vật này thập phần hiếm thấy, còn đắt đỏ hơn cả Huyền Khí cửu phẩm có tính công kích.

Kim Lăng liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, khẽ mỉm cười nhìn Lạc Vũ, nói:

- Lạc tộc các ngươi lần này đúng là nhặt được đại tiện nghi rồi, chúc mừng ngươi, Vũ tiên tử. Ha ha… Chúng ta đi!

Kim Lăng chắp tay sau lưng, dẫn theo đám con cháu thế gia của Vương Tôn Phủ rời khỏi Thiên Vũ Lâu.

Những con cháu thế gia này mặc dù không cam lòng, thế nhưng cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽ lại đi cướp của Lạc Vũ? Bọn hắn cũng không có lá gan đó.

Lục Nhân tức giận liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng một cái, nếu như những bảo vật này nằm trong tay hai người bọn hắn, chắc chắn sẽ rước lấy họa sát thân cho bọn hắn. Thế nhưng, Lục Nhân không ngờ rằng bọn hắn còn có thủ đoạn này, không ngờ đem một lượng tài phú khổng lồ như vậy giao cho Lạc Vũ.

- Xem như các ngươi giỏi, thù này sớm muộn ta cũng phải báo.

Lục Nhân vung ống tay áo một cái, liền dẫn theo đám con cháu thế gia của Vương Tôn Phủ rời đi.

Sau khi Trì Hâm chiến bại, ý chí cũng suy sụp, thất thiểu rời đi, lúc hắn đến bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, thoáng dừng lại một chút, trong mắt lộ ra thần sắc chỉ Ninh Tiểu Xuyên mới hiểu.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm bóng lưng Trì Hâm rời đi, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt lộ ra thần sắc dị thường.

Lúc trước sử dụng tâm thần chiến đấu, Trì Hâm quả thật đã bại.

Thế nhưng, không người nào biết được, tâm thần của Trì Hâm đã bị Ninh Tiểu Xuyên nô dịch.

Bây giờ hắn đã biến thành tâm nô của Ninh Tiểu Xuyên, chỉ cần Ninh Tiểu Xuyên hạ lệnh một tiếng, hắn sẽ chấp hành vô điều kiện.


Trì Hâm một lòng muốn thu người khác làm nô bộc, thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ mình lại trở thành nô bộc của Ninh Tiểu Xuyên.

- Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung quả thật rất cường đại, nếu không phải hắn xông vào trái tim của Ninh Tiểu Xuyên, cho dù Ninh Tiểu Xuyên có Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung cũng chưa chắc có thể thu phục được hắn.

Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên lại cố ý ra vẻ bị đánh bại, dù hắn xông vào trái tim của mình, cuối cùng Địa Ngục Ma Chủng mới bị Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung trấn áp, biến thành “Tâm nô”.

Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung là tâm cung có thể sánh ngang với Hỗn Độn Tâm Cung, có năng lực đặc biệt là khống chế tâm cung của người khác.

Đám con cháu thế gia của Vương Tôn Phủ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, Trì Hâm chính là một con cờ mà Ninh Tiểu Xuyên bố trí cài vào đám người bọn hắn.

Bọn hắn chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào, Trì Hâm sẽ báo cáo cho Ninh Tiểu Xuyên ngay lập tức.

Nếu như trong đám người bọn hắn có kẻ muốn gây bất lợi cho Ninh Tiểu Xuyên, Trì Hâm thậm chí còn có thể bí mật diệt trừ đối phương.

Đương nhiên, lúc bình thường, bất kể Trì Hâm nói chuyện, làm việc, hay tu luyện,… cũng đều giống như trước kia, cho dù là Thiên Nhân cũng không thể điều tra được hắn có gì dị thường.

- Ta để Trì Hâm tìm hiểu về Diệt Thế chi khí, tin rằng hắn đã có chỗ lĩnh ngộ, có lẽ Ma chủng cũng rất nhanh sẽ đạt tới cảnh giới tiểu thành. Lúc Ma chủng đạt tới tiểu thành, liền có thể đột phá Thiên Nhân cảnh. Sau khi Trì Hâm đạt tới Thiên Nhân cảnh, sẽ càng có tác dụng lớn hơn đối với ta.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.

- Càng lúc càng gần thời điểm Thiên Môn khảo thí, chúng ta cũng trở về Vạn Kiếm Cung thôi. Tranh thủ đoạn thời gian này khiến cho tu vi đề thăng một bước.

Lạc Vũ vốn rất lãnh đạm với mọi người, nhưng bây giờ nàng đã có thêm vài phần nhiệt tình.

Đám tài tuấn trẻ tuổi của Cửu Việt Cương, kể cả Tư Đồ Cảnh, Ninh Tiểu Xuyên, Tử Hàm Yên, Nhạc Minh Tùng, và Lạc Vũ đi trước dẫn đội, đều cùng rời khỏi Thiên Môn Thành.

Ngồi trên lưng một đầu Huyền thú thất phẩm phi hành, Tử Hàm Yên dường như có tâm sự gì đó, vẫn luôn trầm mặc không nói, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lạc Vũ, sau đó liền nhanh chóng cúi đầu.

Ninh Tiểu Xuyên thì ngồi cùng một chỗ với Nhạc Minh Tùng.

- Ninh huynh, ta thấy ngươi tốt nhất nên đi an ủi Tử cô nương đi! Dường như nàng ta có chút không vui thì phải, nhất định là vì chuyện ngươi có tình cảm với đại sư tỷ rồi.

Nhạc Minh Tùng không biết xấu hổ mà nói.

Trên trán Ninh Tiểu Xuyên nổi lên một đường gân xanh, nói:

- Đừng cho rằng ta không biết mục đích của ngươi, sau này nếu còn tính toán ta, ta nhất định sẽ tính toán ngươi, để xem ai tính toán ai!

- Oan uổng quá! Quá oan uổng rồi! Ninh huynh, ngươi không phát hiện ánh mắt của đại sư tỷ lúc nhìn ngươi ư? Ai dà, bà mẹ nó, quả thực khiến ta hâm mộ vô cùng! Đại sư tỷ dù sao cũng là đệ nhất thiên tài của Lạc tộc, nếu ngươi có thể thu nàng vào tay, sau này còn sợ tài nguyên tu luyện và vinh hoa phú quý không cuồn cuộn chảy tới hay sao? Quả thực khiến người khác ao ước mà.

Nhạc Minh Tùng nói.

Ninh Tiểu Xuyên cười lạnh nói:

- Vậy tại sao ngươi không tự mình ái mộ nàng, kéo ta vào làm gì?

- Ách… Haizz, ta tự biết bản thân xấu xí, nào dám vọng tưởng đại sư tỷ sẽ để mặt đến ta? Thế nhưng, Ninh huynh ngươi thì lại khác, ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu không ràng buộc, tin rằng đại sư tỷ cũng không qua được cửa ải của ngươi.

Nhạc Minh Tùng cười híp mắt, nói.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn nói nhảm với hắn nữa, nếu như mọi chuyện đã thành như thế, vậy thì hắn chỉ có thể suy nghĩ sách lược ứng phó tiếp theo mà thôi.

Tại sao Nhạc Minh Tùng phải đưa những bảo vật đó cho Lạc Vũ?

Hắn làm như vậy, tất nhiên là vì muốn tìm được một cái chỗ dựa. Rất hiển nhiên, Lạc tộc chính là một chỗ dựa rất lớn.

Một khi Lạc Vũ nhận lấy những bảo vật đó, chẳng khác nào phát ra tín hiệu với tất cả mọi người, Nhạc Minh Tùng và Ninh Tiểu Xuyên đều đã là người của Lạc tộc. Nếu kẻ nào dám động đến bọn hắn thì không thể không cân nhắc đến Lạc tộc.

Tại sao Nhạc Minh Tùng không nói bản thân ái mộ Lạc Vũ? Ngược lại đẩy Ninh Tiểu Xuyên lên trước?

Lạc Vũ chính là đệ nhất thiên kiêu của Lạc tộc, lại rất xinh đẹp, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi nàng, thế lực muốn dựa dẫm và móc nối quan hệ thông gia với Lạc tộc, nhất định cũng rất nhiều.

Nói cách khác, một khi có người công khai tỏ tình với Lạc Vũ, chẳng khác nào sẽ đắc tội với những người đang theo đuổi nàng.

Người đắc tội với những người đó, hiển nhiên không phải Nhạc Minh Tùng, mà là Ninh Tiểu Xuyên.

Cho nên, Ninh Tiểu Xuyên mới nói Nhạc Minh Tùng chính là người đã tính kế tất cả mọi người.