Thần Ma Thiên Tôn

Chương 491: Sóng giớ Lôi tộc

Lôi Hải và Lôi Báo lao về phía Ninh Tiểu Xuyên nhưng không chiến đấu với hắn mà từ hai bên trái phải vượt qua Ninh Tiểu Xuyên.

Tùm!

Tùm!

Hai người nhảy vào U Linh Hà, chỉ bắn lên vài bọt nước rồi hoàn toàn chìm xuống đáy sông.

Cảnh tượng này thực sự quá đáng sợ, ngay cả Lôi Cửu cũng biến đổi sắc mặt.

- Lôi Hải… Lôi Báo điên rồi ư? Tại sao lại… nhảy xuống U Linh Hà?

Một nữ tử trẻ tuổi trong Lôi gia vô cùng chấn kinh.

- Lẽ nào trong U Linh Hà có quỷ nước, hút hồn phách, dụ họ nhảy xuống sông?

Tình hình lúc này vô cùng quỷ dị. Hai võ giả Thoát Tục Cảnh tầng thứ chín lại nhảy xuống U Linh Hà tự tử.

Không một ai nghi ngờ Ninh Tiểu Xuyên, chẳng ai tin hắn lại có bản lĩnh lớn như vậy.

- Lại có cao nhân ngầm giúp các ngươi. Được rồi, coi như hôm nay hai ngươi may mắn, hừ!

Lôi Cửu lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh, cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng nghiến răng dẫn các võ giả của Lôi tộc bỏ đi.

Ninh Tiểu Xuyên tiến lại bên cạnh Tư Đồ Cảnh, lấy ra một viên trung cấp đan trị thương đưa cho hắn.

Mặc dù Tư Đồ Cảnh không giúp được gì, nhưng ít nhất vì nói giúp Ninh Tiểu Xuyên nên mới bị đánh, Ninh Tiểu Xuyên vẫn là có chút cảm tình với hắn.

Tư Đồ Cảnh nhận lấy trung cấp đan, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:

- Huynh đài lại có trung cấp đan, xem ra không phải võ giả tán tu bình thường.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không giải thích, chỉ nói:

- Tại hạ là Ninh Tiểu Xuyên, ta có một chuyện muốn biết. Với tu vi của Tư Đồ huynh, tiến vào vùng đại hoang này thì quả thật quá nguy hiểm.

Ninh Tiểu Xuyên có thể nhìn ra tu vi của Tư Đồ Cảnh chỉ là Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín. Tu vi này yếu hơn rất nhiều võ giả tán tu khác.

Tư Đồ Cảnh có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nói:

- Việc này nói ra thì dài, ta cũng chỉ là muốn vào Táng Thần Sơn để tìm vận may thôi.

Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc:

- Ninh huynh, phải đề phòng người của Lôi tộc. Vừa rồi có một vị cao nhân tiền bối ngầm giúp chúng ta nên Lôi Cửu mới dẫn tộc nhân bỏ đi. Nhưng Lôi Cửu là kẻ có thù tất báo, chắc chắn sẽ không để yên đâu.

Nét mặt của Ninh Tiểu Xuyên trở nên cổ quái, bốn vị thiên tài tuấn kiệt Lôi tộc nhảy xuống U Linh Hà đương nhiên đều do hắn làm.

Ninh Tiểu Xuyên dùng sức mạnh của Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, thần không biết quỷ không hay khống chế tâm thần của bốn kẻ đó khiến chúng trở thành tâm nô của hắn.

Bất cứ hành động nào của chúng đều bị Ninh Tiểu Xuyên khống chế.

Vì thế mới có cảnh tượng vừa rồi, bốn vị thiên tài Lôi tộc như bị trúng tà, tự mình nhảy xuống U Linh Hà.

Ninh Tiểu Xuyên dùng cách này dọa cho người của Lôi tộc sợ hãi mà bỏ đi, chính là vì không muốn gây ra quá nhiều rắc rối.

Hắn còn phải tới thượng du U Linh Hà tìm Ngọc Ngưng Sanh, không muốn mất quá nhiều thời gian ở đây.

- Đa tạ Tư Đồ huynh nhắc nhở. Nhưng ta thật sự phải tới thượng du U Linh Hà. Hy vọng sau này có cơ hội gặp lại huynh.

Ninh Tiểu Xuyên nói.


Tư Đồ Cảnh vội nói:

- Ninh huynh, ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ dị. Nhưng ta không thể không nhắc nhở huynh, nơi bắt nguồn U Linh Hà là Táng Thần Sơn, ở đây chính là thượng du U Linh Hà, tiến về phía trước nữa thì vào cấm địa tử vong rồi. Ở đây căn bản không có Hắc Vụ Quỷ Nguyên mà huynh nói.

Ninh Tiểu Xuyên dừng bước, lông mày nhăn tít:

- Sao lại như vậy? Có lẽ, U Linh Hà chỉ chảy qua Táng Thần Sơn. Xem ra ta phải vòng qua Táng Thần Sơn rồi.

- Bên kia Táng Thần Sơn cũng không có U Linh Hà.

Tư Đồ Cảnh lại nói.

- Nguồn của U Linh Hà ở ngay trong Táng Thần Sơn, rất nhiều cổ tịch đều viết như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên không tin, điều này hoàn toàn khác với những gì hắn trải qua. Thế là hắn liền men theo ngoại vi Táng Thần Sơn di chuyển về mặt tây.

Hắn bắt buộc phải tìm thấy thượng du U Linh Hà, phải tìm được Hắc Vụ Quỷ Nguyên.

Hắc Vụ Quỷ Nguyên sao có thể tự nhiên biến mất như vậy?

Mãng Thần Sơn rất lớn và nguy nga, bao phủ trong phạm vi bán kính vài trăm dặm, không một ai dám tùy tiện xông vào.

Trong núi là một vùng tử địa, đã từng có thiên nhân chết tại đây.

Ninh Tiểu Xuyên men theo rìa Táng Thần Sơn, đi hơn một nghìn dặm mới tới bên kia núi. Nhưng nơi này thực sự quá hoang vu, ngay một ngọn cây cũng không có chứ đừng nói U Linh Hà.

Hắn đương nhiên rất không cam tâm, tiếp tục tìm vòng quanh vùng ngoại vi Táng Thần Sơn. Hay thấy lại U Linh Hà thì đã đi đúng một vòng Táng Thần Sơn.

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên bờ nhìn dòng nước đen kịt, sắc mặt đầy vẻ khó tin.

- Sao có thể như vậy? Chuyện này là không thể, tuyệt đối không thể…

Rõ ràng là bị đẩy từ thượng du U Linh Hà xuống hạ du, nhưng khi tìm thấy thượng du U Linh Hà rồi thì phía trước lại không còn đường nữa mà xuất hiện một ngọn núi lớn từng mai táng thần. linh.

- Lẽ nào... lẽ nào tất cả đều có liên quan tới Táng Thần Sơn?

Thần linh mộ táng, cải thiên hoán địa.

Dù có “cải thiên hoán địa” thì sao Hắc Vụ Quỷ Nguyên có thể tự nhiên biến mất được? Lạc đà huyết sắc đi đâu rồi? Ngọc Ngưng Sanh đi đâu rồi?

Ninh Tiểu Xuyên nhìn nước sông U Linh Hà phía dưới, muốn nhảy xuống đáy lần đường lên trên tìm đáp án.

Nhưng với tu vi hiện nay của hắn, có thể đứng vững dưới U Linh Hà đã là cực hạn, căn bản không thể lội ngược dòng, trừ phi hắn có tu vi Thiên Nhân Cảnh.

- Haizz...

Ninh Tiểu Xuyên thở dài một tiếng.

Đúng lúc đó, bờ bên kia U Linh Hà có tiếng ồn ào.

Một vị lão giả mặc đạo bào đi vân xa tới, xuống khỏi xe rồi tiến về Táng Thần Sơn.

Vị lão giả này chính là quan chủ của đạo quan cổ, tu vi cao thâm nhưng thọ nguyên không còn nhiều, sắp chết già rồi.

Vì thế hắn muốn đánh cược một phen, muốn vào U Linh Hà tìm thông linh kỳ dược kéo dài tuổi thọ.

Bước chân của hắn rất vững, mỗi bước có thể tiến về phía trước mười trượng, giống như đi trong khe hở thời không vậy.

- U Linh Hà chảy ra từ trong Táng Thần Sơn, vậy thì chỉ cần men theo U Linh Hà là chắc chắn vào được Táng Thần Sơn. Đây có lẽ là con đường an toàn nhất để vào Táng Thần Sơn.


Vị lão giả đó nói.

Dứt lời, từ người hắn tràn ra một tầng khí màu xanh, tụ lại thành một tầng nguyên khí đường kính hơn mười mét, sáu món huyền khí lơ lửng trong tầng nguyên khí bảo vệ hắn ở giữa.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Hai tay lão giả tạo ấn quyết, men theo U Linh Hà đi vào phía trong Táng Thần Sơn.

Đi được khoảng hơn mười dặmthì đột nhiên trong Táng Thần Sơn vang lên tiếng kêu kỳ quái.

Lão giả dừng bước, nguyên khí bao quanh người bắt đầu run rẩy.

Bùm bùm!

Sáu thanh huyền khí nối đuôi nhau nổ tung, biến thành một đống sắt vụn.

Sắc mặt lão giả đại biến, muốn rút lui nhưng lại có một luồng sức mạnh vô hình khiến hắn không thể động đậy được.

- Không…Không…

Hắn phát ra tiếng thét như muốn rách phổi, da trên người hắn biến thành màu xám, không ngừng nứt ra, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung thành đám bụi máu.

Chỉ đi được hơn mừoi dặm, một vị võ giả đạo môn đã chết như vậy, khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Ninh Tiểu Xuyên vốn định men theo U Linh Hà vào trong Táng Thần Sơn để tìm ngọn nguồn U Linh Hà. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng kia, hắn thấy hơi lạnh gáy, lập tức từ bỏ ý định.

Vẫn là phải nghĩ cách khác.

- Xem ra phải nâng cao thực lực mới có thể vào Táng Thần Sơn được. Nếu đã rất gần với Cửu Việt Cương thì đến đó mua một viên địa phẩm huyền thạch trước. Chỉ cần có một viên địa phẩm huyền thạch là có thể khiến Huyền Thạch Nhân Ngẫu bạo phát sức mạnh của Thiên Nhân Cảnh. Lúc đó vào Táng Thần Sơn cũng có thêm vài phần chắc chắn.

Nhưng Ninh Tiểu Xuyên không hiểu gì về Cửu Việt Cương, phải tìm người quen thuộc nơi đó giúp đỡ.

Hắn nhìn về bờ bên kia U Linh Hà.

Ở đó đã có rất nhiều võ giả tán tu giải tán chuẩn bị về Cửu Việt Cương. Rõ ràng kết cục của cao thủ đạo môn vừa rồi đã khiến rất nhiều người rút lui.

Bảo vật tuy tốt nhưng dù tốt thế nào cũng không quan trọng bằng tính mạng.

Tư Đồ Cảnh nhìn về Táng Thần Sơn, trong lòng rất không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng rồi theo những võ giả tán tu kia về Cửu VIệt Cương.

Vù!

Đột nhiên một bóng người từ trên trời đáp xuống trước mặt hắn.

- Ninh huynh, không phải ngươi đã đi bên kia Táng Thần Sơn rồi sao? Sao nhanh như vậy đã về?

Tư Đồ Cảnh có chút ngạc nhiên.

Mới chỉ một giờ trôi qua, đuong nhiên hắn không tin Ninh Tiểu Xuyên đã đi một vòng Táng Thần Sơn Nếu thật sự có tốc độ khủng khiếp đó thì đúng là khiến thế tục kinh hãi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta nghĩ thông rồi, nên chấp nhận sự thực, nguồn của U Linh Hà chắc là ở trong Táng Thần Sơn thật.

Tư Đồ Cảnh cười:

- Dù sao thì người chết rồi không thể hồi sinh. Ninh huynh thoát khỏi sự bi thương nhanh như vậy là chuyện rất đáng mừng. Không biết tiếp theo Ninh huynh định thế nào?

Tư Đồ Cảnh nghĩ chắc người thân hoặc người yêu của Ninh Tiểu Xuyên chết trong U Linh Hà, do quá đau thương mới nói vài lời điên rồ, còn bất chấp tất cả muốn tìm thượng du của U Linh Hà.

Nếu không phải điên thì sao có thể nói mình bò lên từ U Linh Hà?

Nếu không phải điên thì sao có thể bất chấp tất cả vào Táng Thần Sơn?

Khoé miệng Ninh Tiểu Xuyên khẽ giật, trong lòng thở dài, xem ra lúc trước hắn đã nghĩ mình bị điên rồi.

- Ninh huynh sao vậy?

Tư Đồ Cảnh thấy Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc không nói, có chút lo lắng khuyên:

- Ninh huynh, hãy nén đau thương. Đôi khi chết lại là giải thoát, chưa chắc sống đã tốt hơn chết.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ồ, Tư Đồ Huynh dường như rất từng trải?

Tư Đồ Cảnh cười cay đắng:

- Chúng ta vừa đi vừa nói. Ta sẽ kể cho huynh nghe câu chuyện của ta, huynh sẽ thấy ta còn thảm hơn huynh.