Thần Ma Thiên Tôn

Chương 456: Đánh lui

Đạo chủ Vô Sinh Đạo cùng Đạo chủ Tu La Đạo càng đánh càng kinh hãi, sợ rằng tiếp tục đấu pháp nữa, hai người bọn họ sẽ bị Ninh Tiểu Xuyên tiêu hao chết.

Trong lòng bọn hắn đều nảy sinh thoái ý, nhưng đấu pháp Huyền khí Cửu phẩm, không phải bọn hắn muốn rút là có thể rút được.

Phành...

Tại khu vực Thành vực khác, tám vị Trưởng lão Thoát Tục tầng thứ chín Nhất Nguyên Tông đang xếp bằng trong trận pháp, thân thể liên tiếp bạo liệt, biến thành từng đoàn huyết vụ. Đến khi huyết vụ tiêu tán, chỉ còn lại tám cỗ khung xương nghiền nát vẫn ngồi ở tại chỗ.

Bởi vì chống đỡ Huyền khí Cửu phẩm vận chuyển, thọ nguyên trong cơ thể của bọn họ đã tiêu hao hầu như không còn.

Chỉ còn lại có Tầm Quân phong chủ vẫn còn ngồi xếp bằng ở trung tâm trận pháp, đang đau khổ chèo chống, bộ dáng dường như cũng không kiên trì được bao lâu nữa.

Lúc này Tầm Quân phong chủ đã thất khiếu chảy máu, thân thể biến thành già nua vô cùng, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng nhiều, trong miệng phát ra một tiếng thét dài bi thương:

- Ta không cam lòng… A!

Phành...

Thân thể của hắn rốt cuộc không chống đỡ nổi tiêu hao của Huyền khí Cửu phẩm. Con mắt, đầu, lồng ngực liên tiếp bạo liệt, hóa thành một cỗ phế thể bị tàn phá, nhưng vẫn ngồi thẳng trong trận pháp, trên thân thể chảy ra đại lượng huyết dịch.

Một vị cường giả Địa Tôn cảnh tầng thứ tám cuối cùng cũng phải vẫn lạc.

Sau khi Huyền khí Cửu phẩm Vân Túc Kiếm mất đi võ đạo nguyên khí gia trì, hào quang trên thân kiếm dần dần ảm đạm xuống, từ chiều dài hơn ba mươi thước biến thành chỉ còn chừng năm thước, từ trên không trung rơi xuống.

Nhưng mà, nó còn chưa kịp rơi xuống đến mặt đất, đột nhiên có một đạo thân ảnh mảnh khảnh yểu điệu từ trong bóng tối bay ra. Trên mặt thân ảnh này mang khăn che mặt màu trắng, giống như một vị Lăng Ba tiên tử bay lượn trên trời cao.

Nàng duỗi ra cánh tay trắng như bạch ngọc, bắt lấy Vân Túc Kiếm, thu vào trong tay áo.

Sau khi lấy đi Vân Túc Kiếm, nàng liền lập tức rút đi, tốc độ cực nhanh, giống như một vị Tiên cơ quỷ mị, ở trên không trung lưu lại một đạo tàn ảnh xinh đẹp.

- Để Vân Túc Kiếm lại!

Thần Long Vương rống to một tiếng, hai tay đẩy ra, đem Long Ấn kim sắc oanh kích xuống, muốn trấn sát đạo bạch ảnh kia.

Vân Túc Kiếm chính là một kiện Huyền khí Cửu phẩm, thuộc về bảo vật trân quý nhất, Thần Long Vương tự nhiên không thể trơ mắt nhìn một món chí bảo như vậy bị phản quân đoạt lại.

- Ha ha… Thần Long Vương, ngươi cũng dám ra tay với Thánh Nữ của Ma Môn ta! Quả thật to gan! Lão phu đến chiếu cố ngươi!

Một điểm tinh quang đột nhiên tại bên trên Hoàng thành lóe sáng, phát ra ánh sáng càng ngày càng sáng ngời, khiến cho mọi người đều không thể mở mắt ra được.

Một gã nam tử trung niên tướng mạo cuồng dã từ trong tinh quang bay ra, mặc trên người một kiện chiến y đen sẫm, trong tay cầm một cây ngân thương dài hai trượng.

Vù vù!

Sau lưng hắn, lại có ba mươi sáu quang điểm bay ra.

Bên trong mỗi quang điểm đều bao phủ một gã Võ giả tu vi võ đạo cao thâm, trên người mặc chiến giáp tinh huy sáng rọi, lưng khoác áo choàng màu đen, bộ dáng uy phong lẫm lẫm.

Ba mươi sáu người đứng tại ba mươi sáu phương vị bất đồng, khí tức trên thân mỗi người đều tương liên, không ngờ tự nhiên hình thành một tòa trận pháp cực lớn.

Trên thân mỗi người đều phát ra huyền khí chấn động, đều là trận nhãn của trận pháp.


Tu vi võ đạo của ba mươi sáu người đều là từ Thoát Tục tầng thứ bảy trở lên, tu vi tuyệt đại đa số đều là Thoát Tục tầng thứ chín, một số ít mấy vị lão giả đã bước vào Địa Tôn Cảnh!

Thần Long Vương nhìn chằm chằm vào tòa trận pháp cực lớn kia, con mắt co rụt lại:

- Ma Môn Tam Thập Lục Thiên Tinh Thần!

Ma Môn có ba Đại Thiên Vương: Minh Thiên Vương, Ám Thiên Vương, Tam Thập Lục Tinh Thần Thiên Vương.

Thập Lục Thiên Tinh Thần dưới tay Tam Thập Lục Tinh Thần Thiên Vương, ai nấy đều là cường giả hàng đầu Võ đạo giới, mỗi kẻ đều có thực lực một mình gánh vác một phía.

Tinh Thần Thiên Vương đứng tại trung ương trận pháp, trong miệng phát ra tiếng cười to:

- Hôm nay Hoàng thành nhất định sẽ bị công phá, Thần Long Vương ngươi cần gì phải chống cự vô vị như vậy? Không bằng quy thuận Ma Môn ta, Ma Môn ta sẽ bảo vệ Thần Long Vương Phủ ngươi tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý ngàn năm!

- Muốn công phá Hoàng thành, nào có dễ dàng như vậy?

Hai mắt Thần Long Vương trợn trừng, trong tay cầm Long Ấn, hướng lên trên không trung vẽ một cái, liền đem Dị Không gian mở ra, nói:

- Chúng ta đi Dị Không gian chiến một trận! Ai là Vương, ai là khấu, lập tức sẽ biết rõ thôi!

- Từ lâu đã muốn chiến một trận cùng Thần Long Vương!

Tinh Thần Thiên Vương phát ra một tràng cười to, đi trước một bước bay vào Dị Không gian.

Giao thủ giữa các cường giả cấp bậc như Tinh Thần Thiên Vương cùng Thần Long Vương, nhất định là long trời lở đất. Nếu như chiến đấu trong Hoàng thành, không chỉ sẽ tạo thành thương vong cực lớn cho quân đội Triều đình, cũng sẽ tạo thành thương vong cực lớn cho Ma Môn.

Cho nên Tinh Thần Thiên Vương mới đồng ý tiến vào Dị Không gian chiến đấu.

- Nếu như ta chết trận tại Dị Không gian, thì để cho Kỳ Lân Vương chấp chưởng ấn soái!

Thần Long Vương lấy ra ấn soái, nhìn chằm chằm Ngự Thanh thật sâu, sau đó đưa ấn soái cho hắn.

Ngự Thanh nắm lấy ấn soái, trong mắt có chút không đành lòng:

- Phụ vương…

- Được rồi! Không cần lo lắng cho ta! Ta chỉ nói là nếu như! Tinh Thần Thiên Vương muốn đánh bại bổn vương, nào có dễ dàng như vậy?

Trong mắt Thần Long Vương lóe lên quang mang kim sắc, thân thể hóa thành một đầu Cự long kim sắc, xông vào Dị Không gian.

Trong lòng Ngự Thanh thập phần lo lắng. Luận tu vi võ đạo, Tinh Thần Thiên Vương cùng Thần Long Vương chỉ sàn sàn như nhau. Nhưng mà, vừa rồi Thần Long Vương phóng thích Huyền khí Cửu phẩm đại chiến một hồi, đã tiêu hao đại lượng nguyên khí, bây giờ lại giao phong với Tinh Thần Thiên Vương, tự nhiên sẽ thiệt thòi rất lớn.

Sau khi Tinh Thần Thiên Vương cùng Thần Long Vương tiến vào Dị Không gian, Tam Thập Lục Thiên Tinh Thần liền hướng về phía doanh trướng Thần Long Vương đánh tới.

Ba mươi sáu người này đều là cường giả hàng đầu, sau khi tạo thành Địa Sát Tinh Thần Đại Trận, quả thật Thần cản giết Thần, Phật ngăn tru Phật, không người nào có thể ngăn cản bọn hắn.

Một vị Hầu gia Địa Tôn Cảnh dẫn theo một đội quân tiến đến ngăn cản Tam Thập Lục Thiên Tinh Thần, nhưng chỉ trong khoảng khắc, vị Hầu gia kia liền tử trận trong Địa Sát Tinh Thần Đại Trận, năm ngàn quân sĩ tinh nhuệ mà hắn mang theo cũng đều tử thương hầu như không còn.

Ngự Thanh liên hợp hơn mười vị Vương Hầu, mượn nhờ lực lượng trận pháp trong Hoàng thành, mới miễn cưỡng ngăn cản bước chân tiến công của Tam Thập Lục Thiên Tinh Thần.


Ngoại thành đã thất thủ sáu tòa Thành vực, mỗi một tòa Thành vực đều có cường giả đỉnh cấp đang chiến đấu, bộc phát ra lực phá hoại khủng bố.

Thành vực Địa Khôn, Thanh Bằng Hầu đang đấu pháp cùng Đạo chủ Hồ Tiên Đạo.

Hai người bọn họ đều là cường giả Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy, các loại thần thông va chạm trong Thành vực, mỗi một khắc đều có đại lượng kiến trúc sụp đổ, đại diện tích Thành vực biến thành phế tích.

Tại Thành vực Địa Lăng, Kỳ Lân Vương đang chiến đấu với bảy vị Công chúa của Thiên Âm Tông.

Bảy vị Công chúa Thiên Âm Tông đều là nữ tử Địa Tôn Cảnh, mỗi người sử dụng một kiện nhạc khí để chiến đấu: Đàn, tiêu, huyên, chuông, lục lạc, tù và, tỳ bà. Các loại công kích sóng âm đồng thời hướng về phía Kỳ Lân Vương đánh tới, hóa thành bảy dòng sông sóng âm, lực hủy diệt rất mạnh.

Đừng nhìn các nàng mỗi người đều thập phần xinh đẹp, trên thực tế mỗi người đều cực kỳ hung ác, cũng chỉ có loại nhân vật cấp bậc như Kỳ Lân Vương mới có thể áp chế nổi các nàng. Nếu như đổi một vị Vương Hầu khác đến đây, sớm đã bị chết không còn mảnh vụn.

Thành vực Địa Nguyên, Đạo chủ Thiên Diệt Đạo đang bị một đám người mặc đạo bào đạo sĩ vây công.

Đám đạo sĩ này đều là Quốc sư trong Triều đình, trong đó có Quốc sư Tam phẩm, cũng có Quốc sư Tứ phẩm.

Thực lực đám đạo sĩ này đều rất cường đại, sau khi tổ hợp thành trận pháp, vậy mà đánh cho Đạo chủ Thiên Diệt Đạo phi thường chật vật, toàn thân đều tổn thương, không cách nào thoát khỏi trận pháp được.

Chiến đấu tại Ngoại thành thập phần thảm thiết, đặc biệt là cường giả đấu pháp, mỗi một chiêu đại thần thông đều có thể khiến cho mấy trăm người vẫn lạc.

Tại sáu đại Thành vực đang chiến đấu, trong phố lớn ngõ nhỏ đều chồng chất thi cốt dày đặc. Có thi thể quân sĩ Triều đình, có thi thể Võ giả phản quân. Đương nhiên đại đa số chính là thi thể các dân nghèo nguyên bản ở trong Hoàng thành. Những thi thể này cộng lại quả thật vượt qua trăm vạn cái, tạo thành một loại cảnh tượng bi tráng mà thảm thiết.

Ngắn ngủi chỉ trong vòng một ngày, đã có trên trăm vạn người chết, loại chiến đấu thảm thiết như thế này, từ khi dựng nước Ngọc Lam Đế quốc đến nay cũng đều rất ít khi phát sinh.

Huyết dịch tụ tập thành dòng suối, chảy xuôi trên các con đường vô cùng tịch mịch, tràn ngập một cỗ mùi tanh cực kỳ buồn nôn.

Chẳng biết tại sao, trên chiến trường tràn ngập tử vong như vậy, chiến ý trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên lại thủy chung tràn đầy, tinh thần cực kỳ sung túc, Diệt Thế chi khí trong cơ thể cũng tăng trưởng cực nhanh, dường như sắp sửa ngưng tụ ra đạo Diệt Thế chi khí thứ mười hai!

Mỗi khi ngưng tụ ra thêm một đạo Diệt Thế chi khí, tu vi Ninh Tiểu Xuyên sẽ cường đại thêm một phần.

Nếu như có thể ngưng tụ ra mười tám đạo Diệt Thế chi khí, hắn thậm chí có thể thông qua lực lượng Diệt Thế chi khí, tu luyện ra Diệt Thế Thiên Nhân Đạo, trực tiếp trùng kích cảnh giới Thiên Nhân Cảnh, biến thành Thiên Nhân Tôn giả, nhận được sự kính ngưỡng của tất cả mọi người.

Tại địa phương huyền khí thiên địa càng tràn đầy, tốc độ tu luyện của Võ giả lại càng nhanh. Mà ở địa phương giết chóc càng dày đặc, tốc độ tu luyện của Ninh Tiểu Xuyên lại càng nhanh.

Bản chất của Diệt Thế Đạo chính là giết chóc, chính là hủy diệt, chính là tử vong!

Sau khi quần đấu hơn một canh giờ, Đạo chủ Tu La Đạo cùng Đạo chủ Vô Sinh Đạo rốt cuộc duy trì không nổi nữa, trong miệng hai người đều phun ra một ngụm huyết dịch, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.

- Đi!

Đạo chủ Vô Sinh Đạo cắn răng một cái, thu hồi Đồ Sinh Ma Bàn, thi triển thân pháp, nhanh chóng bỏ chạy.

Đạo chủ Tu La Đạo chỉ còn lại một chân, vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, chân gập lại, thân thể phóng thẳng lên, từ vị trí lổ hổng trên tường thành kia bay thẳng ra ngoài.

Ninh Tiểu Xuyên đã cường đại vượt qua tưởng tượng của bọn hắn, nếu như lưu lại trong Hoàng thành, tất sẽ bị Ninh Tiểu Xuyên đuổi giết, chỉ khi chạy ra khỏi Hoàng thành mới có đường sống.

Võ giả trong Thành vực Đại Càn sớm đã bỏ trốn sạch sẽ, Ninh Tiểu Xuyên rất dễ dàng phóng tới bên dưới đoạn tường thành sụp đổ kia, nhưng cũng không đuổi theo hai người Đạo chủ Vô Sinh Đạo cùng Đạo chủ Tu La Đạo, dù sao ngoài thành cũng đều là phản quân.

- Xem như các ngươi thoát nhanh!

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Thanh Đồng Cổ Đăng, đứng trên đỉnh bức tường tổn hại, nhìn chằm chằm vào hai điểm đen đã chạy đến chân trời.

Đám quân sĩ Long Tượng Thần Võ Doanh từ trong biển lửa lao ra, cũng giết đến dưới đoạn tường thành sụp đổ, đem đám phản quân không ngừng xông tới kia giết lùi trở về.

Đám quân sĩ Long Tượng Thần Võ Doanh kia đều thập phần kích động. Rốt cuộc cũng thành công trước lúc trời tối, thu hồi trở lại tòa Thành vực này, đoạt lại chỗ lỗ hổng đã bị Bạch Ly Lão tổ đụng sập, đây chính là thời khắc lịch sử a.

Hiện tại cũng chỉ còn mỗi việc đem lổ hổng trên tường thành một lần nữa tu bổ trở lại.

Khổng Tước Minh Vương đứng trên tường thành của Nội thành, ngắm nhìn về phía Thành vực Đại Càn. Đến khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đánh bại Đạo chủ Vô Sinh Đạo cùng Đạo chủ Tu La Đạo, liền hô to ba tiếng “tốt”, hạ lệnh:

- Đánh Quỳ Ngưu Cổ!

Trên tường thành Nội thành có đặt một cái trống lớn thanh đồng đường kính tới mười thước, là dùng nguyên một tấm da Quỳ Ngưu chế tạo thành trống. Một khi gõ trống, tiếng trống có thể vang vọng xa đến tám trăm dặm.

Thùng thùng thùng…

Quỳ Ngưu Cổ bị gõ vang, thanh âm vang vọng toàn bộ Hoàng thành.