Thần Ma Thiên Tôn

Chương 381: Câu chuyện của Cơ Hàn Tinh

-Cơ Hàn Tinh mặc hồng giáp bó sát người, áo choàng khải giáp cũng thập phần diễm lệ, duy nhất chỉ có trước ngực là nổi lên đáng sợ, giống như muốn phá giáp mà ra.

Nhìn một lãnh mỹ nhân có dáng người nóng bóng như vậy chạy ngang qua bên cạnh, quả thật là một chuyện tâm vui ý sảng.

Ninh Tiểu Xuyên đối địch với Vân Trung Hầu, thế nhưng, hắn lại không có ác cảm với Cơ Hàn Tinh, trên mặt thoáng lộ nụ cười, nói:

- Cơ cô nương, đã lâu không gặp a, Vương gia cũng giao cho ngươi nhiệm vụ hành quân sao?

Ầm...

Cơ Hàn Tinh ghìm mạnh xích sắt, Long Tượng dưới thân không chịu nổi lực lượng từ xích sắt truyền tới, lập tức đứng khựng lại, hai vó trước đạp lên trời, miệng phát ra tiếng rống lớn như long ngâm.

Đằng sau, 48 vị Long Tượng Thần Võ cũng dừng lại, trên thân mỗi người đều tản mát Huyền Khí Võ Đạo chấn động cường đại, trong mắt bắn ra tia lửa sắc bén, tựa như 48 đầu Hồng Hoang mãnh thú.

Đám quân sĩ bình thường của Kiếm Các Hầu Phủ cũng bị dọa cho kinh sợ, trên mặt thoáng lộ ra thần sắc nghiêm trang và kính nể.

Đây chính là Long Tượng Thần Võ Doanh trong truyền thuyết, một trong những binh chủng cường đại nhất của Đế quốc.

Đừng thấy bọn họ chỉ có 49 người mà lầm, nếu như bọn họ kết hợp với tọa kỵ Long Tượng, mỗi người đều có thực lực tiêu diệt 3000 quân sĩ. Mặc dù Kiếm Các Hầu Phủ có đến 40 vạn đại quân, nhưng nếu thật sự đối chiến với nhánh quân sĩ Long Tượng Thần Võ Doanh này, e rằng rất có khả năng sẽ bị giết cho quân tâm tan rã.

Ục ục ục…

Long Tượng đi đến trước chiến xa, trong mũi thổ ra khói trắng, con mắt to bằng cái bát.

Cơ Hàn Tinh ngồi trên lưng Long Tượng, lấy ra một khối quân lệnh màu xanh, nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, nói:

- Phụng lệnh Vương gia, hiệp trợ Hữu Lộ Quân trấn thủ Tứ Phủ thành phía Bắc.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng trong chiến xa, vuốt vuốt cằm, cười nói:

- Vương gia không phải là lại sợ ta mất tích, cho nên cố ý phái ngươi đến giám sát ta chứ?

Con ngươi của Cơ Hàn Tinh màu bích lục trong suốt như phỉ thúy, nói:

- Tiểu Hầu gia, ý tứ của Vương gia là muốn ngươi đến bốn đại phủ thành phía Bắc trước khi mặt trời xuống núi, bày bố tốt chiến trận, ứng phó với đám Võ giả Tông môn lẩn trốn. Ngươi tốt nhất không nên chậm trễ, bằng không ngay cả Vương gia cũng không thể che chở được cho ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ngươi còn thiếu ta một khoản tiền lớn, dự định khi nào sẽ trả đây? Tổng cộng là 96 ức đồng tiền nhỏ, không phải con số nhỏ a, dù sao cũng qua hai năm rồi, cũng nên trả đi thôi.

Cơ Hàn Tinh khẽ cắn môi, có chút xấu hổ, khí thế lạnh lùng trên người cũng yếu đi không ít, nói:

- Tiền… tiền, ta còn chưa chuẩn bị đủ, dù sao thì sớm muộn cũng trả cho ngươi, ngươi đừng có mỗi lần gặp là lại đòi tiền, chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy tiền sao?

Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày, nói:

- Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa a, ta thấy tu vi Võ Đạo của ngươi dù sao cũng đột phá đến Địa Tôn cảnh rồi. Chẳng lẽ một nữ Võ Tôn mà ngay cả 96 ức tiền cũng không có?

96 ức tiền là con số nhỏ ư?

Đối với Đại Dưỡng Tâm Sư mà nói, có lẽ nó còn chưa tính là con số trên trời, nhưng đối với Võ Tôn bình thường mà nói, rất có thể gom góp cả đời cũng không có được tài phú như vậy.


- Nếu không thì ngươi bán mình cho ta đi, có lẽ ta có thể miễn cưỡng bớt 20 ức tiền, bán mình trả nợ thì cũng không có gì là mất mặt. Đi theo ta lăn lộn, tuyệt đối có tiền đồ hơn Nhạc Vũ Dương.

- Ngươi…

Cơ Hàn Tinh nắm chặt Long Tượng Kích Thương, trên người tản ra hàn khí dày đặc, mái tóc lam trên đầu bay lên, trên mỗi sợi tóc đều toát ra hàn vụ trắng xóa.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không phải thiếu tiền, chẳng qua lúc trước tu vi Võ Đạo của Cơ Hàn Tinh hơn hắn, cho nên vẫn luôn áp chế hắn.

Bây giờ, tu vi Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên đã đuổi kịp, thậm chí vượt qua nàng, cho nên muốn báo mối thù năm xưa, khiến cho vị nữ Võ Tôn tâm cao khí ngạo này phải ngoan ngoãn nghe lời mình.

Ninh Tiểu Xuyên đưa tay vuốt mũi, nói:

- Bây giờ tình thế cực kỳ nghiêm trọng, chuyện trả tiền ta có thể tạm thời hoãn lại một chút, nhưng Long Tượng Thần Võ Doanh của ngươi phải nghe ta chỉ huy, có ý kiến không?

Cơ Hàn Tinh trợn mắt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Ninh Tiểu Xuyên vậy.

- Trả tiền, trả tiền, trả tiền…

Ninh Tiểu Xuyên không ngừng lẩm bẩm trong miệng.

Cơ Hàn Tinh thu hồi Long Tượng Kích Thương, hừ lạnh một tiếng, liền dẫn theo quân sĩ Long Tượng Thần Võ Doanh đi trước mở đường.

Trước khi mặt trời lặn, Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng dẫn 40 vạn đại quân chạy tới “Quy Nguyên thành” ở phía Bắc Huyền Cơ Sơn.

Ba đại tướng quân của Kiếm Các Hầu Phủ thì mỗi người thống soái mười vạn đại quân, chia nhau đến ba phủ, trấn thủ tại các yếu đạo hiểm quan, chỉ cần gặp được Võ giả của đại Tông môn trốn tới, thì sẽ lập tức giết không luận tội.

Ninh Tiểu Xuyên tọa trấn Quy Nguyên thành, chính là một trong những tòa thành trì trọng yếu nhất phía Bắc Huyền Cơ Sơn, là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn tới Thiên Đô vực. Võ giả của tất cả đại Tông môn, nếu như thật sự phá vòng vây tiến về phía Bắc, có đến tám thành là sẽ đi qua Quy Nguyên thành.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng trên cổng thành, trong tay cầm Cửu Thải Huyền Thủy, trong cơ thể vận chuyển "Thiên Địa Huyền Khí", hấp thu năng lượng Cửu Thải Huyền Thủy để củng cố tu vi Võ Đạo.

Mấy ngày gần đây, Ninh Tiểu Xuyên liên tiếp đột phá hai tiểu cảnh giới, bước vào Địa Tôn cảnh tầng thứ ba. Tu vi Võ Đạo tiến bộ rất nhanh, thế nhưng nguyên khí Võ Đạo bành trướng quá nhanh thì rất khó khống chế, nhất định phải nhanh chóng củng cố cảnh giới, như vậy thì mới có thể phát huy được lực lượng của Địa Tôn cảnh tầng thứ ba.

Thiết Giáp Tử Thần và Mộc Hồng Lai đều mặc hắc bào, mang mặt nạ vàng, tựa như hai tử thần đứng canh giữ hai bên trái phải Ninh Tiểu Xuyên.

Lúc này, Cơ Hàn Tinh cũng đang tiến tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên.

Rầm rầm rầm…

Ánh mắt Thiết Giáp Tử Thần khẽ động, ngón tay toát ra nguyên khí màu đen, hóa thành một cái móng vuốt bị lân phiến bao trùm.

Hắn lập tức lướt ngang tới trước mặt Cơ Hàn Tinh, muốn vuốt vồ thẳng lên cổ Cơ Hàn Tinh.

- Dừng tay!

Ninh Tiểu Xuyên quát.

Nguyên khí trên tay Thiết Giáp Tử Thần tán đi, lập tức thối lui sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.

Cơ Hàn Tinh khẽ sờ lên cổ, thấy đầu ngón tay dính một vết máu lại càng kinh ngạc vô cùng, nhìn chằm chằm Thiết Giáp Tử Thần, trong lòng thầm nghĩ:


- Với tu vi Võ Đạo của ta mà cũng không thể né tránh, tu vi Võ Đạo của hai người thủ hộ bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, e rằng đã đạt tới cảnh giới Địa Tôn cảnh tầng thứ ba rồi, Kiếm Các Hầu Phủ mời đâu ra nhân vật cường đại như vậy?

Đừng nói là giết Ninh Tiểu Xuyên, cho dù muốn tiếp cận hắn cũng khó như lên trời.

- Cơ cô nương, ngươi có chuyện gì sao?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Cơ Hàn Tinh nói:

- Long Tượng Thần Võ Doanh đều trú đóng ở trong thành, tùy thời nghe theo điều phối của tiểu Hầu gia.

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên sáng lên, cẩn thận quan sát Cơ Hàn Tinh.

Cơ Hàn Tinh bị Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm, toàn thân cảm thấy không tự nhiên, giống như bản thân bị hắn nhìn thấu, trong lòng căn bản không giấu được bí mật gì.

Nàng có thể cảm nhận được, mặc dù chỉ mới trải qua bốn năm, thế nhưng tu vi Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên đã đạt tới cảnh giới cực kỳ đáng sợ, không còn là thiếu niên mà nàng có thể tùy tiện nhấc lên khỏi mặt đất.

Ninh Tiểu Xuyên ý vị thâm trường nói:

- Cơ cô nương, ngươi và ta cũng có thể xem là chiến hữu trải qua sinh tử, cùng chung tay đối địch, ngươi đã cứu mạng ta, ta cũng đã cứu mạng ngươi. Nói thật ra, ta và sư tôn của ngươi tất sẽ có một trận chiến, có lẽ là hắn chết trong tay ta, hoặc là ta sẽ chết dưới trường thương của hắn. Thế nhưng, trận chiến này, ta thật sự không hi vọng ngươi can dự. Ta đã giết vài tên đệ tử của Vân Trung Hầu, ta cũng không hi vọng ngươi là người kế tiếp. Cho nên, ta hy vọng là bây giờ ngươi có thể rời đi.

Cơ Hàn Tinh đứng trên tường thành, đón gió lạnh thổi vào người, nói:

- Rời đi? Đi đâu?

Nàng biết Ninh Tiểu Xuyên có lẽ đã phát giác ra mình tới đây để giết hắn.

Hắn vốn là một người thông minh như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục nói:

- Rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc, có thể đến Văn Minh quốc gia khác, cũng có thể mai danh ẩn tích vùng sơn dã, dốc lòng tu võ, nếu ngươi không muốn tu luyện Võ Đạo, cũng có thể nghiên cứu trà nghệ, học tập cầm họa, nhân sinh lạc thú chưa chắc đã là chiến đấu trong gió tanh mưa máu trên chiến trường. Dù sao, bất kể ngươi đi đâu cũng tốt, chỉ cần không bị Vân Trung Hầu tìm ra là được. Ta có thể nói cho hắn biết là ngươi đã chết trong tay ta, Cơ Hàn Tinh sẽ không bao giờ xuất hiện trên thế giới này nữa.

Cơ Hàn Tinh khẽ lắc đầu, ánh mắt có chút mơ màng, nói:

- Muốn nghe chuyện xưa của ta không?

Ninh Tiểu Xuyên xem nàng như bằng hữu, tất nhiên cũng tôn trọng nàng, liền nói:

- Nếu ngươi muốn kể, ta nhất định sẽ dụng tâm lắng nghe.

Ngón tay của Cơ Hàn Tinh khẽ vuốt lên áo giáp, nói:

- Mỗi một cường giả đều có lúc yếu ớt, không phải mỗi người vừa sinh ra đã là vương tôn công tử, cơm áo không lo, có rất nhiều người sống cũng không tốt lắm, thậm chí ngay cả một bữa cơm no cũng là một loại hi vọng xa vời.

- Lúc sáu tuổi, quê hương của ta đã mấy năm liên tục hạn hán, bạo phát nạn đói, mọi người đều đói bụng đến phát điên, có người đào rễ cây ăn, có người ăn y phục… có người còn ăn cả con cái của mình.

- Lúc đó, nhà của ta có tổng cộng hơn mười người, có người lớn, cũng có trẻ nhỏ, bọn họ đều rất lớn, tất cả đều nhìn ta chằm chằm, ánh mắt của bọn họ lúc đó, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ, tựa như sói đói trên đồng hoang, lộ ra nanh vuốt sắc bén.

- Ta khóc lóc hô hào, xin bọn họ tha cho ta. Thế nhưng, ta lại bị cha của mình xách lên, ném ra khỏi phòng, đâm vào tường đất, ngã gục trong đống cát vàng, miệng không ngừng thổ huyết, toàn thân đau đến phát run, thân thể gần như đã không còn tri giác.

- Ta mở to mắt, nhưng cái mà ta chứng kiến không phải là sự quan tâm chăm sóc, mà là thanh chủy thủ sáng choang của cha ta. Một khắc đó, ta sợ đến run người, không sợ tử vong, chỉ sợ bị bọn họ ăn sống. Ninh Tiểu Xuyên, ngươi có thể tưởng tượng được việc bản thân trở thành thức ăn cho người khác là chuyện đáng sợ như thế nào không?

Nàng nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ cau mày, nói:

- Nhất định đó là ác mộng cả đời không thể quên được.

Cơ Hàn Tinh tiếp tục nói:

- Đúng vậy, đây quả thật là một hồi ác mộng, thế nhưng, ngay lúc cha ta muốn giết ta, một nam tử cưỡi Long Tượng tay cầm trường thương đã đâm xuyên người cha ta, sau đó kéo ta lên lưng Long Tượng. Hắn cho ta thức ăn đồ mặc, chỉ hỏi ta có hận hắn hay không. Lúc ấy, ta đã lắc đầu.

- Hắn nói với ta, muốn không bị người khác ăn tươi nuốt sống, vậy thì phải trở nên cường đại, ăn tươi nuốt sống người khác. Hắn hỏi ta, có nguyện ý theo hắn học tập Võ Đạo hay không? Lúc ấy ta đã lắc đầu, bởi vì lúc đó ta căn bản không biết “Võ” là cái gì.

- Thế nhưng, hắn vẫn mang ta về Hoàng thành, dạy ta tập võ, từ đó về sau, ta không bao giờ chịu đói bụng nữa.