Một tháng trôi qua, trên mặt đất nham thạch màu đen, xung quanh toàn bộ đều là hoang vắng cùng tĩnh mịch.
Bọn họ cũng không biết đã chạy đi bao nhiêu dặm đường, thế nhưng căn bản cũng không nhìn thấy bất luận cung điện gì, chẳng qua lại tìm được hai gốc Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo, luyện chế thành Nguyên Mệnh Đan.
Sau khi luyện hóa Nguyên Mệnh Đan, Ninh Tiểu Xuyên cũng thành công đạt tới cảnh giới Một giọt máu hóa sáu hổ.
Suốt một tháng này, Ninh Tiểu Xuyên cũng không gặp được bất cứ Võ giả nào khác, hoặc là Huyền thú gì, chỉ hơn mười lần gặp phải Thạch thú vây công mà thôi.
Thế nhưng đám Thạch thú kia căn bản không thể thương tổn được Ninh Tiểu Xuyên, trái lại bị Ninh Tiểu Xuyên thu vào Dưỡng tâm Chân đỉnh, luyện hóa vào trong cơ thể Song Đầu Thạch Thú.
Liên tiếp thôn phệ 18 đầu Thạch thú, độ cao của Song Đầu Thạch Thú đã đạt tới bốn mươi thước, giống như một ngọn núi loạn thạch nhỏ. Mỗi khi bước đi trên mặt đất, đều có thể khiến cho mặt đất chấn động kịch liệt.
Nó đã hoàn toàn bước vào cấp bậc Huyền thú Lục phẩm!
- Tiểu Hầu gia, đây rốt cuộc là địa phương nào a? Ở đây tựa hồ cũng không phải Đế quốc Ngọc Lam, lẽ nào chúng ta đã tiến vào một cái Tiểu thế giới rồi?
Nhiếp Lan Chi ngồi trên một khối đá lớn, đôi mắt sáng sủa, hai hàng lông mi thật dài khẽ chớp chớp mấy cái.
Trải qua một tháng ở chung, nàng càng ngày càng cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên cường đại, quả thật không có bất cứ nguy hiểm nào có thể làm khó được hắn.
Trước đây nàng nghĩ Diệp sư huynh cũng đã là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ, chính là tồn tại giống như thiếu niên Thần linh vậy! Thế nhưng hiện tại nàng cảm thấy Tiểu Hầu gia có thể sánh vai cùng Diệp sư huynh, đều là thiếu niên Vương giả, không gì không làm được, khiến cho người ta sùng bái cùng mê luyến.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện Thiên Địa Huyền Khí tầng thứ tám, chuẩn bị trùng kích Thoát Tục tầng thứ chín. Thế nhưng liên tục tu luyện suốt một tháng trời, ngoại trừ thể chất trở nên càng ngày càng lớn mạnh, nhưng mà cảnh giới không đột phá chút nào.
Hắn từ từ mở mắt ra, hướng về phía bầu trời nhìn thoáng qua một cái. Tầng mây đen rậm rạp tựa như một tầng vải đen đem toàn bộ thế giới đều bao phủ lại.
- Chúng ta chắc là đang ở trên một khối Tinh cầu!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Nhiếp Lan Chi tò mò hỏi:
- Tinh cầu là cái gì?
- Chính là ngôi sao a!
Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, nói:
- Ngươi đứng trên mặt đất Đế quốc Ngọc Lam, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, liền có thể nhìn thấy trong vũ trụ đầy sao trời lóe sáng, phát ra tinh quang xán lạn. Kỳ thật, bọn chúng chính là từng khối từng khối Tinh cầu!
Ánh mắt Nhiếp Lan Chi trừng lớn sáng ngời, nói:
- Thế nhưng ngôi sao nhỏ như vậy, mà thế giới chúng ta đang đứng này lại rộng lớn khôn cùng, không nhìn thấy điểm cuối a!
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:
- Sở dĩ ngươi cảm thấy ngôi sao rất nhỏ, đó là bởi vì bọn chúng cách ngươi rất xa, ít nhất cũng cách xa đến trăm vạn dặm, thậm chí ức vạn dặm! Trên thực tế, bọn chúng đều phi thường khổng lồ, thậm chí so với lãnh thổ Đế quốc Ngọc Lam còn khổng lồ hơn. Ngươi còn nhớ, lúc chúng ta đứng tại bờ Thánh Hồ ở Long Cốc, nhìn thấy trên bầu trời có một viên cầu hắc sắc không? Ta đoán, hiện tại chúng ta đang đứng trên viên cầu đó, đó là một Tinh cầu!
Nhiếp Lan Chi đã chấn kinh đến mức không nói nên lời, run rẩy nói:
- Như vậy chẳng phải chúng ta đã đi vào vũ trụ, cách Đế quốc Ngọc Lam đến trăm vạn dặm rồi sao? Chúng ta còn có thể quay về hay không?
Từ mặt đất đi tới ngoài không gian, quả thật chính là cách ngăn thiên địa, đây là một chuyện khiến cho người ta tương đối sợ hãi. Cự ly thật sự quá xa xôi, chí ít đều cách xa đến trăm vạn dặm.
Khoảng cách một trăm vạn dặm, thường nhân coi như là đi cả đời cũng không thể từ đầu này đi tới đầu còn lại!
- Nếu chúng ta đã có thể thông qua trận pháp đi tới nơi này, liền khẳng định có thể thông qua trận pháp quay trở lại!
Ninh Tiểu Xuyên rất bình tĩnh nói.
Truyền ngôn chí cổ, Thiên Đế Thần Cung chính là huyền phù trên không trung Đế quốc Ngọc Lam, rất nhiều người đều cho rằng đây chỉ là tin đồn nhảm.
Đó là bởi vì bọn họ căn bản không biết, Thiên Đế Thần Cung cũng không phải huyền phù trên hư không ở độ cao cách mặt đất mấy ngàn thước, mà tọa lạc hẳn trên một khối Tinh cầu.
Khối Tinh cầu này liền huyền phù ngay trên đầu Đế quốc Ngọc Lam, cách xa mặt đất đến mấy trăm vạn dặm. Cho dù là nhân vật cấp bậc như Học Cung Chi Chủ vậy, cũng không thể vượt qua mấy trăm vạn dặm, đi tới khối Tinh cầu này. Cho nên, mọi người tìm không được Thiên Đế Thần Cung cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Kỳ thật, Ninh Tiểu Xuyên suy đoán cũng không sai, đây chính là một khối Tinh cầu hắc sắc, luôn huyền phù trên bầu trời Đế quốc Ngọc Lam.
Khối Tinh cầu hắc sắc này chính là bị Thiên Đế dùng đại thần thông từ trong vũ trụ kéo tới, cố định trên bầu trời Đế quốc Ngọc Lam, biến thành tẩm cung của chính mình. Đứng trên Tinh cầu hắc sắc ngắm nhìn xuống mặt đất, quả thật giống như một tấm địa đồ khổng lồ, sơn lĩnh, dòng sông… đều giống như là một từng cái từng cái đường cong vậy.
Ninh Tiểu Xuyên rất muốn phá tan tầng mây, bay đến bên ngoài tầng mây xem thử, chứng thực phỏng đoán của mình.
Thế nhưng, trên khối Tinh cầu này có cấm chế cường đại, dùng tu vi của hắn, bay đến không trung 500 thước đã không thể tiếp tục bay lên nữa, căn bản không thể phá vỡ được tầng mây.
Tầng mây màu đen trên bầu trời giống như là một tầng bảo hộ dày đặc, đang thủ hộ Tinh cầu, không cho sinh vật bên trong Tinh cầu bay ra ngoài, cũng không cho sinh vật bên ngoài xông vào Tinh cầu.
- Tiểu Hầu gia, chúng ta phải làm thế nào mới có thể tìm được Thiên Đế Thần Cung? Làm sao mới có thể trở về?
Nhiếp Lan Chi sau khi biết được chính mình rất có khả năng cách mặt đất mấy trăm vạn dặm, trong lòng cũng rất bất an.
Ninh Tiểu Xuyên cũng lắc đầu. Nếu như Thiên Đế Thần Cung dễ tìm được như vậy, sớm đã tìm được rồi.
- Tiểu tử, chỉ có ta mới có thể tìm được Thiên Đế Thần Cung! Hay là chúng ta hợp tác đi?
Thanh âm Thiên Đế Nhận chợt từ trong Huyền Thú Giám vang ra.
Tiểu Long liền vội vàng chụp lấy Huyền Thú Giám, đặt ở trong miệng cắn xé, phát ra thanh âm ngao ngao ngao.
- Khốn kiếp! Có thể nào tạm thời để cho nó đừng cắn hay không? Con rồng khốn nạn này, sớm muộn gì cũng sẽ bị ta một đao chém chết!
Thiên Đế Nhận phi thường phẫn nộ, phát ra thanh âm kêu gào tràn ngập lệ khí.
Tiểu Long cũng quýnh lên, không chỉ có cắn Huyền Thú Giám, càng dùng đầu đụng mạnh nó, muốn tiến vào trong Huyền Thú Giám, ăn thịt Thiên Đế Nhận.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, vội vã ngăn Tiểu Hồng lại, bắt đầu cùng Thiên Đế Nhận đàm phán, nói:
- Không phải là không thể hợp tác! Chỉ là sau khi tìm được Thần huyết Thiên Đế lưu lại, rốt cuộc thuộc về ngươi hay là thuộc về ta?
- Đương nhiên thuộc về ngươi!
Thiên Đế Nhận nói.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cười nhạt, nói:
- Ngươi bỏ được sao?
- Không phải chỉ một giọt Thần huyết thôi sao, có cái gì luyến tiếc? Bên trong Thiên Đế Thần Cung có rất nhiều bảo vật, Thần huyết chưa chắc đã là bảo vật trân quý nhất. Chớ nói nhảm nhiều như vậy! Hiện tại chúng ta liền xuất phát! Nếu như bị những người khác nhanh chân đến trước, chúng ta ngay cả nước rửa chân cũng uống không được!
Thiên Đế Nhận nói.
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không tin những gì Thiên Đế Nhận nói, chẳng qua cũng không nói ra. Trước hết để cho nó tìm được phương vị Thiên Đế Thần Cung rồi tính tiếp.
Ninh Tiểu Xuyên thi triển Nộ Phong Chi Dực, hướng về phương hướng Thiên Đế Nhận chỉ mà bay tới.
Nhiếp Lan Chi lại ngồi trên lưng Tiểu Long, theo sát sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.
Thân thể Tiểu Long bành trướng ra tới chiều dài hơn mười thước, toàn thân lớn cỡ thân cây, mở ra cặp cánh hồng sắc, trên bốn cái móng vuốt đều phủ đầy tường vân.
o0o
Phi hành suốt tám ngày, trên mặt đất chợt xuất hiện một tòa cự sơn hắc sắc, cũng không biết sơn thể khổng lồ đến mức nào, cả một mảnh đen ngòm, quả thật giống như là điểm cuối cùng của mặt đất, đem toàn bộ đường đi đều ngăn cản lại.
Trên cự sơn lại xây dựng một tòa cổ thành hắc thạch, là do cự thạch hắc sắc nặng vạn cân xây thành. Tường thành cao to, cửa thành đóng kín, căn bản không có lối vào.
- Tại sao lại có một tòa thành? Đây là thành trì Thiên Đế đã từng ở sao? Ồ? Trung tâm tòa thành lại có một đoàn quang mang bạch sắc thập phần sáng rọi a!
Nhiếp Lan Chi vô cùng kinh ngạc, hai tay ôm thật chặt cổ Tiểu Hồng.
Ninh Tiểu Xuyên cũng nhìn thấy đoàn bạch quang kia. Đó là một gốc Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo, dược khí tương đối nồng nặc, bao trùm toàn bộ thành trì.
Ngay bên trên nó lại lơ lửng một đoàn bạch quang, ngưng tụ thành một đạo hư ảnh thiếu nữ hư huyễn, đang tự tại đả tọa tu luyện.
- Lẽ nào… Chẳng lẽ lại là một gốc Thông linh Kỳ dược ngàn năm?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên vô cùng kích động. Nếu như có thể đạt được một gốc Thông linh Kỳ dược hoàn chỉnh, tuyệt đối có thể đem thể chất của mình đề thăng tới một độ cao hoàn toàn mới.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi cặp cánh, đáp xuống mặt đất, cũng không tùy tiện xông vào tòa cổ thành hắc sắc này. Hắn xuất ra một ngón tay, hướng về phía trước điểm nhẹ một cái.
Đầu ngón tay chợt xuất hiện một vòng quang mạc hắc sắc, phát ra từng vòng từng vòng rung động, không ngờ bỗng nhiên lôi kéo thân thể Ninh Tiểu Xuyên vào trong tòa thành.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt, lập tức biến sắc, hét lớn một tiếng:
- Lui!
Tiểu Hồng cũng bị dọa đến mức nhảy dựng, lưng cõng Nhiếp Lan Chi, vội vã quay đầu bỏ chạy.
Ùng ùng!
Cổ thành hắc sắc chợt bộc phát ra quang mang chói mắt, từ trên mặt đất dâng lên.
Tường thành khổng lồ kết hợp lại cùng một chỗ. Từng tòa cung điện, lầu các đụng mạnh vào nhau. Tháp cao cùng cổ nhai liên tiếp lẫn nhau, rất nhanh thì hóa thành một đầu Thạch thú cao hơn trăm thước.
Không! Là cự nhân do tảng đá kết hợp mà thành!
Một tòa cổ thành hắc sắc biến thành Thạch Thú Cự Nhân, tay cầm thạch phủ, sát khí bức người. Trong cặp mắt toát ra quang mang đen kịt âm trầm, thập phần chấn nhiếp người khác.
Gốc Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo kia sinh trưởng trên một khối cự thạch nhô ra tại trước ngực của nó, phát ra quang hoa sáng ngời, tản mát ra dược hương cực kỳ nồng nặc.
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không suy nghĩ chút nào, lập tức gọi ra Ma kiếm, đem Ma kiếm dẫm mạnh dưới chân, hóa thành một đạo quang mang huyết hồng sắc, ngự không bay đi.
Ầm!
Cánh tay Thạch Thú Cự Nhân vung lên, giơ lên chém xuống một búa, chém tại vị trí Ninh Tiểu Xuyên vừa mới đứng, nhất thời đem mặt đất chém ra một đạo khe nứt thật lớn. Trên mặt đất sinh ra vô số khe nứt chằng chằng chịt chịt, hướng về phía ngoài trăm dặm kéo dài ra.
Lực lượng của đầu Thạch Thú Cự Nhân này quả thật không thể tưởng tượng nổi, một búa đã đem mặt đất trong phương viên gần mười dặm đều phá hư. Nếu không phải vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên quả quyết gọi ra Ma kiếm bỏ chạy, tựa hồ chỉ cần một búa này liền có thể khiến cho hắn ngã xuống.
Ninh Tiểu Xuyên quay đầu lại nhìn thoáng về phía sau. Từ đằng xa vang lên thanh âm gào thét chấn thiên động địa, toàn bộ thiên địa đều đang run rẩy.
Trên lưng hắn đổ mồ hôi lạnh. Quả thật quá hung hiểm, sinh tử chỉ trong khoảnh khắc!
Sau khi chạy ra xa, Tiểu Hồng liền đem Huyền Thú Giám ném xuống mặt đất, hung hăng chà đạp một trận. Nó dùng chân đạp, dùng răng cắn!
Ngay cả nó cũng biết là đã bị Thiên Đế Nhận gài bẫy. Thiên Đế Nhận cố ý dẫn bọn họ tới địa phương cực kỳ nguy hiểm, muốn mượn tay Thạch Thú Cự Nhân giết chết bọn họ.
- Không thể lại tin tưởng những gì nó nói. Thiên Đế Nhận đã sống bao nhiêu năm? So với chúng ta cộng lại cũng còn lớn hơn mấy trăm lần, đa mưu túc trí, thập phần âm ngoan! Chờ sau khi ta đột phá đến Địa Tôn Cảnh, lại trở về chậm rãi thu thập nó!
Một khi Ninh Tiểu Xuyên đạt tới Địa Tôn Cảnh, liền có thể tu luyện ra võ hồn, đến lúc đó liền có thể dùng lực lượng võ hồn để áp chế Thiên Đế Nhận.
Mà Thiên Đế Nhận lúc này cũng lại chìm vào im lặng, không hề lên tiếng giải thích cái gì.
Đang lúc mọi người còn đang phẫn nộ, đột nhiên Ninh Tiểu Xuyên chợt nhíu mày một cái, sau đó vội vàng lấy ra mấy trận kỳ, bày ra một cái trận pháp ẩn thân, nhanh tay kéo theo Nhiếp Lan Chi chạy vào trong trận pháp.
Hắn mơ hồ cảm nhận được từ phía xa đang có một cỗ áp lực cực mạnh rất nhanh tiếp cận. Hiện tại vẫn chưa phân biệt được địch ta, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Quả nhiên, ngay sau khi đám người Ninh Tiểu Xuyên tiến vào trận pháp ẩn thân không bao lâu, một đạo thân ảnh chợt từ xa bay tới.
Người này không ngờ lại chính là Bạch Ly thiếu chủ!
Ninh Tiểu Xuyên âm thầm cảm thấy may mắn. Với thực lực hiện tại của hắn, muốn đấu với Bạch Ly thiếu chủ, quả thật là vẫn có một chút quá sức.
Đang lúc Ninh Tiểu Xuyên chưa biết phải làm sao, đã thấy Bạch Ly thiếu chủ chợt quay đầu nhìn về một phía khác, sau đó rất nhanh bay xuống một vách núi gần đó, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Mấy hơi thở sau đó, lại có thêm hai đạo thân ảnh từ xa bay lại. Khi bay đến vị trí Bạch Ly thiếu chủ vừa mới biến mất khi nãy, hai đạo thân ảnh kia liền dừng lại. Lúc này, đám người Ninh Tiểu Xuyên mới nhìn thấy rõ ràng hai đạo thân ảnh kia.
Một trong hai người đó là một gã thanh niên, bộ dáng anh tuấn thanh tú, khí thế bất phàm, lưng đeo một thanh kiếm, toàn thân toát ra kiếm khí cường đại. Đúng là truyền nhân Kiếm Thánh, Diệp Nam Thiên!
Mà thân ảnh còn lại thì lại là một nàng nữ nhân xinh đẹp tuyệt mỹ, dáng người yểu điệu, thân thể lả lướt, giống hệt như tiên nữ hạ phàm.
Mà nàng nữ tử này, Ninh Tiểu Xuyên cũng không chút nào xa lạ, không ngờ lại chính là kẻ mà hắn hiện tại không muốn gặp nhất, Nhiếp Lan Tâm!