Thần Ma Thiên Tôn

Chương 311: Là người tốt, nhưng không phải thánh nhân

Một tòa tháp cổ cấp bậc Huyền Khí ngũ phẩm, bị đánh cho biến dạng.

Vách tường tháp cổ, xuất hiện vết rạn dày đặc, ánh sáng màu trắng từ trong vết rạn bắn ra ngoài.

- Mạnh như vậy sao?

Sự cường đại của Nhiếp Lan Tâm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên kéo Nhiếp Lan Chi nhanh chóng lùi về phía sau, bay lên đỉnh một gốc cổ tùng, từ xa nhìn lại.

- Tỷ tỷ của ta làm sao vậy? Tỷ ấy rốt cuộc bị gì?

Trong lòng Nhiếp Lan Chi rất lo lắng, cảm thấy trạng thái của tỷ tỷ rất không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của tỷ tỷ.

Ầm...

Tháp cổ bị xé nát, biến thành mảnh vụn, từ bên trong bắn ra hào quang vạn trượng, tựa như một vầng thái dương phá mây mà ra.

Mái tóc xanh dài hai mét xõa tung, trên người Nhiếp Lan Tâm phát ra yêu tính mười phần, từ trong tháp bay ra, trên lưng mọc ra một đôi Thánh Quang Dực, một chưởng đánh về phía đỉnh đầu của Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên đứng ở trên gốc cổ tùng, không chút nôn nao, trên đầu hắn là ma vân cuồn cuộn, thiểm điện chấn vang, một luồng lực lượng khổng lồ đến mức khiến người khác hít thở không thông, từ trong ma vân truyền đến.

Ầm ầm ầm...

Một khối thần bia màu đen từ trong ma vân lộ ra, xích sắt khổng lồ khóa chặt hư không, phát ra tiếng vang “loảng xoảng”.

Toàn bộ khu rừng đều trở nên cực kỳ áp bách, tất cả Huyền thú đều cảm thấy hoảng sợ, giống như đến ngày tận thế.

Diệt Thế Thần Bia trấn áp xuống, gắt gao đè chặt Nhiếp Lan Tâm dưới thần bia.

Quang điểm giữa mi tâm Nhiếp Lan Tâm lóe lên càng nhanh hơn, hào quang biến thành sáng ngời, tu vi không ngừng tăng lên, tựa như muốn đánh bay Diệt Thế Thần Bia nghịch thiên ra ngoài.

Ninh Tiểu Xuyên đã sớm chú ý tới quang điểm ở mi tâm của nàng, lúc bình thường, quang điểm sẽ ẩn đi, căn bản không thể nhìn thấy, chỉ khi nàng vận chuyển Huyền Khí thì quang điểm mới lộ ra.

Trong mi tâm của nàng cũng không phải cất giấu bí mật gì đó, mà đây chính là một loại Thần Thông Võ Đạo do tiềm năng thân thể kích phát trong quá trình nàng tu luyện.

Thế nhưng, ở trước mặt Diệt Thế Thần Bia, tất cả phản kháng đều là vô ích, cuối cùng, Nhiếp Lan Tâm cũng bị Diệt Thế Thần Bia chấn trụ, ngất đi, toàn thân mềm nhũn ngã trên mặt đất.

- Tiểu Hầu gia, tỷ tỷ của ta làm sao vậy? Nàng không sao chứ?

Nhiếp Lan Chi ôm lấy Nhiếp Lan Tâm, ân cần hỏi thăm.

- Trận chiến vừa rồi quá mức kịch liệt, nhất định đã bị cường giả của Huyền Thú Đồ Thần Doanh phát hiện, trước tiên rời khỏi đây hẵng nói.

Ninh Tiểu Xuyên đi trước mở đường, Nhiếp Lan Chi thì ôm lấy Nhiếp Lan Tâm theo sát Ninh Tiểu Xuyên.

Hiện tại nàng căn bản không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Ninh Tiểu Xuyên, bằng không thì cũng chỉ có thể chờ chết.


Suốt một ngày một đêm di chuyển trong khu rừng Mẫu Đằng, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám Võ giả Huyền Thú Đồ Thần Doanh, đi vào sâu bên trong hoang sơn dã lĩnh, xung quanh tràn ngập vách đá.

Ninh Tiểu Xuyên đặt Nhiếp Lan Tâm xuống đất, ngón tay đặt lên cổ tay của nàng, sau đó truyền một luồng Huyền Khí vào trong cơ thể nàng.

Không thể không nói, Nhiếp Lan Tâm quả thật là một tuyệt đại mỹ nhân, dáng vẻ tươi mát thoát tục, khí chất ưu nhã tú lệ, nếu chỉ luận vẻ ngoại hình, nàng hoàn toàn có thể so sánh với Ngọc Ngưng Sanh và Ngân Trì phu nhân.

Khí chất của nàng, mặc dù rất giống Ngọc Ngưng Sanh, tràn ngập linh khí, mỹ mạo tuyệt luân, tài hoa hơn người, thế nhưng, lại có chỗ bất đồng. Công pháp mà nàng tu luyện là Võ Đạo chính thống, mộng huyễn nhu mỹ, khiến người khác không khỏi sinh ra cảm giác kiều diễm.

Thế nhưng, Ngọc Ngưng Sanh thì lại bất đồng, nàng tu luyện công pháp Ma Môn, nếu như ngươi không nhìn thấy dung nhan của nàng thì còn đỡ, một khi đã trông thấy, chỉ e là cả đời cũng không thể quên được. Cho nên, nói tóm lại, ỹ mạo của Ngọc Ngưng Sanh quả thật còn hơn Nhiếp Lan Tâm và Ngân Trì phu nhân một bậc, khiến người khác vừa nhìn thấy đã sinh lòng ái mộ.

- Thú độc đã xâm nhập vào trong Võ Đạo Tâm Cung của nàng, hòa vào làm một thể với Huyền Khí. Ta chỉ có thể sử dụng lực lượng của Âm Dương Minh Hỏa để bức thú độc ra khỏi cơ thể nàng mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Tiểu Hầu gia, van xin ngươi, nhất định phải cứu tỷ tỷ của ta, Thiên Âm Tông chúng ta nhất định sẽ hậu báo.

Nhiếp Lan Chi dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, cho nên cũng sớm quên mất Ninh Tiểu Xuyên là người có thân phận triều đình, chỉ mong Ninh Tiểu Xuyên có thể nhanh chóng cứu người.

- Để ta thử xem, chẳng qua, sử dụng Âm Dương Minh Hỏa để cứu người thì vẫn có chút hung hiểm, chỉ cần có chút bị quấy rầy thì Minh Hỏa sẽ trực tiếp đốt tỷ tỷ ngươi thành tro bụi. Ngươi ở bên ngoài thủ hộ giúp ta, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến đến quấy rầy.

Ninh Tiểu Xuyên vẫn có chút không yên lòng, đánh thức Tiểu Long tỉnh lại, sau đó đưa cho Nhiếp Lan Chi, nói:

- Tiểu Hồng thập phần cảnh giác, linh cảm tinh duệ, lúc cần thiết, nó có thể giúp ngươi một tay.

Đôi mắt Nhiếp Lan Chi mở lớn, liền vội vàng ôm lấy Tiểu Long, dùng sức gật đầu với Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên ôm Nhiếp Lan Tâm đi vào trong sơn động, bố trí một tầng kết giới ở bên ngoài sơn động.

Ninh Tiểu Xuyên cứu người chưa bao giờ để ý đến thân phận của đối phương, chỉ xem đối phương có phải là địch nhân hay không. Mặc dù Nhiếp thị song mỹ và Ninh Tiểu Xuyên có chút khúc mắc, thế nhưng cũng không tính là sinh tử đại thù.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng đã cân nhắc nhiều lần, nếu như hôm nay có thể cứu các nàng một mạng, như vậy thì tương lai có thể giao hảo với Thiên Âm Tông.

Tương lai, nếu như thế lực Tông môn thật sự cường đại đến mức có thể đánh tan đại quân của triều đình, công tiến vào Hoàng thành, như vậy thì Ninh Tiểu Xuyên cũng chỉ có thể dựa vào phần ân tình đã cứu càng nàng hôm nay, mà lưu lại cho Kiếm Các Hầu Phủ một đường lui.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, điều động Dưỡng Tâm Chân Đỉnh trong cơ thể ra ngoài, bên trong Chân Đỉnh bay ra một đoàn Âm Dương Minh Hỏa, lơ lửng trên người Nhiếp Lan Tâm.

“Minh Hỏa” chính là hỏa diễm do hai loại lực lượng Âm Dương va chạm tạo thành, lực lượng của hỏa diễm cũng dựa vào tính chất Âm Dương cương nhu. Hỏa diễm cương mãnh thì có thể thiêu đốt núi sông, luyện chế đan dược. Hỏa diễm nhu hòa có thể tiến vào lỗ chân lông huyết mạch của Võ giả, trị bệnh cứu người.

Thế nhưng, Âm Dương Minh Hỏa vừa mới bay ra ngoài thì quang điểm ở mi tâm Nhiếp Lan Tâm lại sáng lên, bắt đầu thôn phệ “Âm khí” trong Minh Hỏa.

Đây là chuyện mà ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngờ tới, trái tim giật thót, nếu như Âm Dương mất đi cân bằng, rất có thể ngay cả hắn cũng sẽ bị trọng thương.

Sau khi quang điểm giữa mi tâm hấp thu Minh Hỏa, liền đem Âm khí truyền vào Võ Đạo Tâm Cung của nàng.

Võ Đạo Tâm Cung của nàng có hình dạng như một vầng nguyệt quang, đây chính là dị chủng Tâm Cung “Minh Nguyệt Tâm Cung”, có thể hấp thu lực lượng tinh hoa của “thiên không nguyệt lượng”(*), hóa thành lực lượng của bản thân.

(*) bầu trời, ánh trăng


Tinh hoa của ánh trăng, chính là lực lượng thuần khiết nhất thiên địa, chỉ có Thứ Thần trong truyền thuyết mới có thể đạt tới cảnh giới này, hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt, cuối cùng siêu thoát thế tục, lập địa thành Thần.

Đương nhiên, “Minh Nguyệt Tâm Cung” của Nhiếp Lan Tâm còn lâu mới cường đại như Thứ Thần, chỉ có thể hấp thu được một lượng cực nhỏ tinh hoa ánh trăng mà thôi.

Ầm...

Âm Dương của Âm Dương Minh Hỏa mất cân bằng, đột nhiên nổ tung, một luồng sóng nhiệt phản ngược tràn về phía Ninh Tiểu Xuyên, lập tức đốt cho áo bào trên người hắn thành tro bụi, còn may là hắn kịp thời điều động Ma kiếm, thủ hộ thân thể, bằng không sẽ gặp phải trọng thương.

Hai mắt Nhiếp Lan Tâm mở trừng ra, từ dưới mặt đất đứng dậy, ánh mắt thoáng nhìn qua Ninh Tiểu Xuyên, đột nhiên cởi đai lưng trên người, quần áo cũng trượt xuống đất, lộ ra thân thể mềm mại tuyết trắng mê người.

Quần áo trên người nàng, cũng không bị cởi sạch, hai đồi núi bị một tầng sa mỏng màu xanh bao bọc, đồi ngực no đủ như ẩn như hiện trong sa mỏng, tràn ngập mỹ cảm mông lung.

Đôi chân thon dài mảnh khảnh lộ ra ngoài, thẳng tắp mà mượt mà, giống như ngó sen, bắp đùi không có chút thịt thừa nào, từ đùi nhìn lên là thấy một cái tiết khố bó sát, vô cùng hương diễm.

Ninh Tiểu Xuyên chỉ nhìn thoáng qua, liền có thể khẳng định, tiết khố của nàng và tiết khố của muội muội đều có màu sắc giống nhau, ngay cả đường vân hoạt tiết trên quần, cũng không khác gì.

Ninh Tiểu Xuyên hít một hơi thật sâu, ánh mắt không thể dời đi được, huyết dịch trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào.

Trong máu của hắn vốn dĩ đã có thú độc, bây giờ lại nhìn thấy một mỹ nhân như Nhiếp Lan Tâm đứng trước mắt, quần áo thoát tận, không khác gì một tiên nữ xinh đẹp lạc xuống hồng trần.

Huyết dịch trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên sôi trào, dục hỏa bốc cháy hừng hực.

Thú độc trong cơ thể Nhiếp Lan Tâm lại càng nhiều hơn hắn, sau khi mất tỉnh táo, lại hãm nhập tình. Một cánh tay thon khẽ giật tấm sa mỏng che trước ngực, lập tức lộ ra một mảng xuân quang tuyết trắng mê người.

Nàng vẫn nửa tỉnh nửa mê, trong đôi mắt đẹp thoáng lộ thần sắc giằng co, hiển nhiên nàng rất rõ bây giờ mình đang làm gì, thế nhưng lại không thể khống chế được thú độc, cuối cùng nàng bổ nhào lên người Ninh Tiểu Xuyên, hai thân hình cuốn lấy nhau triền miên.

Xoẹt xoẹt…

Tiết khố màu xanh nhạt giữa hai chân nàng, chỉ trong nháy mắt đã bị Ninh Tiểu Xuyên xé nát, hóa thành từng mảnh vải xanh bay đầy trời.

Ninh Tiểu Xuyên tách đùi ngọc của nàng ra, mãnh liệt tiến tới khe hẹp mềm mại ẩm ướt, lập tức nghe thấy thanh âm nguyên thủy nhất vang lên bên tai.

Mùi mồ hôi và mùi thơm nữ nhân quyện lại cùng một chỗ.

Thân thể mê người nhất cùng với thanh âm rên rỉ, khóc rấm rứt vang lên, tạo thành một khúc nhạc mỹ lệ.

Vốn dĩ, với ý chí của Ninh Tiểu Xuyên, vẫn có thể khắc chế được dục hỏa trong cơ thể mình, lý trí nói cho hắn biết, mình tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ với Nhiếp Lan Tâm, bởi vì Nhiếp Lan Tâm đã sớm có hôn ước với nam tử khác, là hôn thê của nam tử khác.

Lý trí của Ninh Tiểu Xuyên không cho phép Ninh Tiểu Xuyên làm ra chuyện như vậy với người khác.

Thế nhưng, lúc trước Ninh Tiểu Xuyên cứu Nhiếp Lan Chi, đã hấp thu thú độc vào trong cơ thể của mình, đến bây giờ còn chưa luyện hóa hết, lúc này thú độc lại lan tràn khắp cơ thể hắn, khiến cho ý chí của hắn giảm xuống mức thấp nhất.

Cho nên, lúc Nhiếp Lan Chi cởi áo quần nhào đến, hắn không những không phản kháng, thậm chí còn chủ động hùa theo.

Nếu như Ninh Tiểu Xuyên không cứu muội muội nàng, cũng sẽ không hấp thu thú độc vào trong cơ thể mình, như vậy thì muội muội của nàng rất có thể sẽ chết, còn nàng thì cũng sẽ rơi vào trong tay Huyền Thú Đồ Thần Doanh, đoán chừng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Còn Ninh Tiểu Xuyên cứu được muội muội của nàng, khiến thú độc nhập thể, ý chí giảm thấp, cũng khiến nàng thất thân với Ninh Tiểu Xuyên.

Bất luận Ninh Tiểu Xuyên lựa chọn thế nào, thì vận mệnh của Nhiếp Lan Tâm cũng đã sớm được định đoạt, chắc chắn hôm nay nàng sẽ mất đi tấm thân xử nữ.

Nhiếp Lan Chi tất nhiên không biết lúc này trong sơn động đang có một màn xuân quang vô hạn, thân thể tuyết trắng mềm mại của tỷ tỷ mình, đang bị Ninh Tiểu Xuyên đè dưới người, không ngừng thúc mạnh.

Nàng ngồi trên cỏ, vuốt ve cánh Tiểu Long, nói:

- Tiểu Hồng, ngươi nói tiểu Hầu gia có thể chữa được cho tỷ tỷ của ta không?

Nàng nghiêng đầu trầm tư, khẽ gật đầu nói:

- Thật ra, tiểu Hầu gia cũng là một người tốt, chẳng qua vẫn kém hơn Diệp sư huynh một chút, nếu như hắn có thể luyện hóa được thú độc trong cơ thể tỷ tỷ, như vậy thì chẳng khác gì cứu được tính mạng tỷ tỷ, tin rằng Diệp sư huynh cũng sẽ rất cảm kích hắn.

Linh giác của Tiểu Long vô cùng thông tuệ, dường như đã phát hiện được sự tình kỳ quái xảy ra trong sơn động, đôi mắt mở trừng thật lớn, nhìn chằm chằm vào sơn động.