Hai thiên kiêu đỉnh cấp ở bát phẩm văn minh đứng trước người trẻ tuổi bình thường của Chân Lý Thiên Quốc không đỡ nổi một chiêu, bại đến vô cùng thê thảm, giờ bị người ta xách như hai cái xác chết.
Cảnh tượng này khiến tất cả thiên kiêu ở quanh đó đều kinh hãi.
Khoảng cách quá lớn!
Những thiên kiêu như bọn họ ở bát phẩm văn minh có thể đứng trên đỉnh cao nhất nhưng ở Chân Lý Thiên Quốc thì không phải đối thủ của một người bình thường.
Nhưng Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hoà thượng thì thần sắc không thay đổi vì họ họ từ một nền văn minh thấp hơn tới đây, đã thấy nhiều khoảng cách giữa văn minh cấp thấp và cấp cao rồi.
Người trẻ tuổi của Chân Lý Thiên Quốc kia lúc này ngạo nghễ nhìn những thiên kiêu kia như nhìn một đàn kiến, không hề che giấu sự khinh bỉ.
Bạch Lãnh Tuyết đứng ra nói:
- Khổng mạc, ngươi đừng có coi thường họ. Họ đều là những thiên kiêu lựa chọn từ các bát phẩm văn minh, bản thân thiên phú không thua kém ngươi là bao. Thậm chí có người còn hơn ngươi. Giờ họ không phải đối thủ của ngươi, nhưng chỉ cần bọn ta bồi dưỡng thì rất nhanh sẽ vượt qua ngươi.
Người có tên Khổng Mạc nhếch mép cười khảy:
- Lãnh Tuyết muội, nếu vậy thì ba tháng sau chúng ta tỉ thí, thế nào hả? Đến lúc đó để xem những phế vật này có tư cách trở thành quốc dân của Chân Lý Thiên Quốc không.
- Ba tháng!
Bạch Lãnh Tuyết trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
- Được, ba tháng thì ba tháng. Ba tháng sau chúng ta tỉ thí xem ai thắng ai thua!
- Ha ha, rất tốt! Nhưng Lãnh Tuyết muội đồng ý thay những phế vật kia có tác dụng không? Ta thấy bộ dạng của chúng e là căn bản không dám ứng chiến.
Khổng Mạc quét mắt nhìn những thiên kiêu kia, cười khảy.
Những thiên kiêu này đúng là thần sắc ai cũng ủ rũ, không có lòng tin chiến đấu với bọn Khổng Mạc.
Vì thời gian ba tháng thực sự quá ngắn. Trong thời gian ngắn như vậy chẳng ai tự tin sẽ nâng thực lực để có thể chiến đấu với Khổng Mạc cả.
Bạch Lãnh Tuyết quay lại nhìn những thiên kiêu phía sau, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại.
Vừa rồi nàng để cho hai thiên kiêu kia ra tay với bọn Khổng Mạc là muốn mượn Khổng Mạc cho những thiên kiêu kia biết thực lực của mình còn chưa đủ. Nhưng nàng không ngờ những thiên kiêu này bình thường cao ngạo quen rồi, gần như chưa từng gặp khó khăn trở ngại gì, giờ liên tiếp bị đả kích ngay cả tín niệm tất thắng cũng bắt đầu sụp đổ.
Trong hoàn cảh này, đừng nói ba tháng sau để những thiên kiêu này nghênh chiến Khổng Mạc, cho dù là ba năm sau chưa chắc họ đã lấy lại được sự tự tin.
- Ba tháng sau ta sẽ chiến đấu với vị huynh đài đây.
Khi Bạch Lãnh Tuyết đang chau mày, đột nhiên một giọng nói vang lên.
Bạch Lãnh Tuyết và Khổng mạc ngạc nhìn sang thì thấy Ninh Tiểu Xuyên bước ra.
Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh bước ra, không hề thấy bất cứ sự khác thường nào từ thần sắc của hắn.
Đàn Càn hoà thượng vốn đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên lúc này nhăn nhó, lắc đầu tiến ra:
- Ài, nguuời xuất gia dĩ hoà vi quý, việc đánh đánh giết giết ta vốn rất không muốn làm, nhưng ngay Ninh Tiểu Xuyên cũng ra tay thì tính cả ta nữa đi.
Thật ra Ninh Tiểu Xuyên đứng ra cũng là bất đắc dĩ, giờ hắn cũng coi như cùng hội với những thiên kiêu kia, nếu bên hắn bị đối phương ép quá thảm thì sau này e rằng sẽ không dễ chịu gì. Đàn Càn hoà thượng rõ ràng cũng nhận ra điều đó nên mới cùng đứng ra với Ninh Tiểu Xuyên.
Thấy Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hoà thượng, sắc mặt Bạch Lãnh Tuyết có vài phần hỷ sắc.
Nội bộ Chân Lý Thiên Quốc thật ra chia làm hai phái về quyết định thu nạp thiên kiêu từ các nền văn minh cấp thấp để bổ sung quốc quân.
Một phái cho rằng người của những văn minh cấp thấp đều là rác rưởi căn bản không đáng để bồi dưỡng, mấy người bọn Khổng Mạc kia là thuộc phái này.
Một phái khác cho rằng chỉ cần bồi dưỡng tốt thì thiên kiêu văn minh cấp thấp cũng có thể trở thành rường cột của Chân Lý Thiên Quốc, Bạch Lãnh Tuyết chính là thuộc phái này.
Trận chiến giữa hai phái vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Mấy người Khổng Mạc ra tay lúc này chính là để dùng các thiên kiêu kia đả kích bọn Bạch Lãnh Tuyết. Nếu lần này các thiên kiêu kia thật sự bị bọn Khổng Mạc hạ gục thì quyền phát ngôn phái của Bạch Lãnh Tuyết chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Vì thế, lúc này thấy Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hoà thượng bước ra, Bạch Lãnh Tuyết mới phấn khích như vậy. Vì biểu hiện của hai người họ ít nhất cho thấy không phải tất cả thiên kiêu đều bị bọn Khổng Mạc doạ.
- Khổng Mạc ngươi thấy chưa? Không phải ai cũng sợ ngươi đâu. Ba tháng sau các ngươi nhất định sẽ thua.
Bạch Lãnh Tuyết quay lại nhìn Khổng Mạc, nói.
Khổng Mạc lúc này hằm hè nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hoà thượng, cười khảy rồi bỗng nhiên lướt về phía hai người họ.
Lúc này chỉ có Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hoà thượng không sợ hãi, nếu tu luyện ba tháng ở đây thì rất có khả năng sẽ đuổi kịp hắn.
Dù gì bọn Khổng Mạc cũng chỉ là những kẻ phổ thông nhất Chân Lý Thiên Quốc, thiên phú không xuất sắc, căn bản không phải thiên kiêu. Còn Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hoà thượng kia đối mặt với cao thủ như hắn thần sắc không hề thay đổi, rõ ràng tâm cảnh, tu vi rất cao. Người như vậy nếu có thời gian sớm muộn cũng sẽ đuổi kịp hắn.
Nhưng nếu hai người bây giờ thị thương thì có lẽ ba tháng tới chỉ dùng dưỡng thương cũng không đủ, chứ đừng nói là giao đấu với người khác.
Khổng Mạc đột nhiên ra tay chính là để đả thương Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hòa thượng trước đã rồi nói.
Nhưng hắn chưa kịp tới trước Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hòa thượng thì Bạch Lãnh Tuyết đã biến mất, toàn thân biến thành một luồng hàn lưu cuốn lấy Khổng Mạc. Chỉ nhay mắt toàn thân hắn đã bị đóng băng.
- Ba tháng sau mới bắt đầu tỉ thí, giờ ngươi vội cái gì. Ta trừng phạt ngươi trước một chút để tránh ngươi ngấm ngầm giở trò.
Bạch Lãnh Tuyết xuất hiện, tay xách Khổng Mạc ném đi.
Thực lực Bạch Lãnh Tuyết rõ ràng mạnh hơn Khổng Mạc nhiều, những thiên kiêu nãy giờ vẫn nhìn Khổng Mạc giờ đã chuyển sang Bạch Lãnh Tuyết.
Đó chính là khoảng cách!
Trước kia họ vô cùng tự tin, tự cho mình là thiên hạ đệ nhất, nhưng tới đây thì bị đả kích hoàn toàn.
- Thực lực của chúng ta ở Chân Lý Thiên Quốc đã không là gì, chỉ một người bình thường cũng hơn chúng ta, vậy họ thu nạp chúng ta làm gì?
Cuối cùng một thiên kiêu sắc mặt tối sầm nói.
Vừa rồi các thiên kiêu không hỏi vấn đề này, với sự kiêu ngạo của mình, họ nghĩ thiên phú của mình đã đủ mạnh, Chân Lý Thiên Quốc thu nạp là vì nhìn trúng thiên phú của họ, nên việc họ gia nhập Chân Lý Thiên Quốc là đương nhiên.
Nhưng giờ ngạo khí của họ đã bị Khổng Mạc phá vỡ hàon toàn, đương nhiên sẽ sinh ra nghi vấn này.
Chân Lý Thiên Quốc đã mạnh như vậy, bất cứ ai cũng có thực lực như vậy thì còn thu nạp họ làm gì nữa?
Bạch Lãnh Tuyết gật đầu nói:
- Chư vị, vừa rồi ta đã nói. Thực lực của các vị hiện giờ tuy không đủ nhưng thiên phú không tồi. Chỉ cần tu luyện ở Chân Lý Thiên Quốc một thời gian chắc chắn thực lực các vị sẽ vượt qua Khổng Mạc.
- Khốn kiếp, Thần Cách của ta đã là Thần Cách chi vương, thực lực đã đạt tới cực hạn, còn tiến bộ được cái gì? Tiến bộ nữa thì là thần cấp rồi. Nhưng tới thần cấp. Theo như ngươi nói thì không phải bị đuổi khỏi Chân Lý Thiên Quốc hay sao? Nếu vật thì không bằng bây giờ ta rút lui luôn.
Lại một thiên kiêu khác giọng trầm khàn nói.
Sau khi bị đả kích liên tục, những thiên kiêu kia thậm chí đã bắt đầu hối hận vì đã tới Chân Lý Thiên Quốc. Dù sao ở bát phẩm văn minh họ cũng là thiên kiêu cao cao tại thượng, nhưng tới đây thì họ chẳng là cái gì cả.
- Thực lực không thể nâng lên? Các ngươi đừng để tầm nhìn dừng ở bát phẩm văn minh.
Bạch Lãnh Tuyết nhăn mày, quát:
- Chân Lý Thiên Quốc là cửu phẩm văn minh duy nhất, rất nhiều thứ vượt xa những gì các ngươi tưởng tượng. Các ngươi nói thực lực không thể nâng lên, nhưng ta hỏi lại các ngươi, các ngươi cảm thấy Thần Cách của mình đã đến cực hạn rồi sao? Pháp tắc các ngươi lĩnh ngộ đã đủ sao? Bí thuật các ngươi tu luyện đủ lợi hại sao? Thể chất các ngươi đủ mạnh rồi sao?
Liên tiếp mấy câu hỏi liền khiến các thiên kiêu kia cứng họng.
Thần Cách đã tới cực hạn sao?
Lẽ nào sau khi ngưng kết Thần Cách rồi còn có thể nâng lên tiếp? Không thể nào, Thần Cách đã ngưng kết rồi không phải sẽ mãi mãi cố định như vậy sao?
Pháp tắc lĩnh ngộ đã đủ sao?
Còn phải hỏi? Thứ Thần có thể lĩnh ngộ bao nhiêu pháp tắc nhưng, nếu lĩnh ngộ tiếp thì không phải buộc đột phá thần cấp sao?
Còn cả bí thuật? Thể chất?
Tu vi đến Thứ Thần Cảnh thì chủ yếu tu luyện pháp tắc. Làm gì có bí thuật gì mạnh hơn pháp tắc. Còn thể chất, sau khi bước vào thần cấp là co thể tiến hóa thành thần linh chi thể. Vì thế sau khi lên Thứ Thần Cảnh căn bản không ai chút ý tới thể chất của mình. Nhưng giờ mọi thứ dường như đều trở thành vấn đề qua lời nói của Bạch Lãnh Tuyết.
Vì thế khi nghe Bạch Lãnh Tuyết hỏi ngược lại, tất cả thiên kiêu đều sững người, không biết trả lời thế nào.
Đàn Càn hòa thượng lúc này tới bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên hạ giọng nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi nghe chưa? Nữ tử này nói vậy chắc chắn là vì Chân Lý Thiên Quốc có cách để Thần Cách tiến hóa. Có nghĩa là tài liệu bần tăng cho ngươi đều là thật. Chính vì Chân Lý Thiên Quốc có thần khí Văn Minh nên dựa vào nó Chân Lý Thiên Quốc mới có được vô số bí pháp tu hành không thể tin nổi.
Ninh Tiểu Xuyên lườm Đàn Càn hòa thượng, rồi nhìn sang Bạch Lãnh Tuyết.
Lúc này hắn cũng tò mò về những gì Bạch Lãnh Tuyết hỏi. Nếu như Bạch Lãnh Tuyết nói, nếu Chân Lý Thiên Quốc thật sự có thể tăng cường mọi phương diện thì Chân Lý Thiên Quốc chắc chắn là thánh địa tu luyện hàng đầu thế gian.