Thần Ma Thiên Tôn

Chương 116: Thập cường

Ba trận đấu của Ninh Tiểu Xuyên, Kim Tước Hy đều đứng ngoài quan sát, gật đầu nói:

- Ba trận đấu này cho thấy sự ổn định và cân bằng Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên. Đối mặt với bất cứ đối thủ nào, hắn cũng vô cùng thận trọng, không hề khinh địch, không nóng vội, có thể nói không có bất cứ sơ hở nào.

Thạch Hải Lượng từ võ trường số 1 quay lại, nói:

- Ta vừa xem trận đấu của Danh Dương. Võ Đạo của Danh Dương cường thế, bá đạo, tuyệt tình. Cả cơ thể giống như một thanh kiếm, chỉ cần ra một kiếm, thì không có gì có thể chống đỡ. Nếu cùng một cảnh giới, có lẽ Ninh Tiểu Xuyên và Danh Dương sẽ là kỳ phùng địch thủ. Nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại ít hơn Danh Dương hai tuổi, cảnh giới Võ Đạo cũng thấp hơn hai cấp, có thể tiếp được một chiêu của Danh Dương hay không cũng rất khó nói.

- Nhất Kiếm Đạo mạnh đến vậy thật sao?

Kim Tước Hy có chút không tin.

Thạch Hải Lượng đáp:

- Danh Dương cũng thắng cả ba trận, ba người đấu với hắn đều bị một kiếm giết chết, không một ai buộc hắn dùng đến kiếm thứ hai. Đừng nói là khóa này, ngay cả rất nhiều lão sinh khóa hai, e rằng cũng không đỡ được một kiếm của hắn.

Ninh Tiểu Xuyên đi ra từ võ trường, hơi nhìn về phía của Kim Tước Hy, vừa hay nghe được câu vừa rồi của Thạch Hải Lượng, sắc mặt lập tức biến đổi:

- Ba người đấu với hắn đều chết rồi?

Thạch Hải Lượng tưởng Ninh Tiểu Xuyên sợ Danh Dương, nói:

- Kiếm của Danh Dương đúng là cường đại đến đáng sợ, Nhất Kiếm Đạo gần như có thể coi là bá đạo nhất thiên hạ. Nếu ngươi gặp hắn thì tốt nhất là nhận thua đi.

Đây không phải hắn đang chọc vào nỗi khổ tâm của Ninh Tiểu Xuyên mà hắn thật sự không muốn Ninh Tiểu Xuyên đấu với Danh Dương, nếu không có lẽ một vị thiên tài thiếu niên sẽ chết một cách đáng tiếc như thế.

Ninh Tiểu Xuyên thấy lo cho Ninh Hinh Nhi, chạy về phía võ trường số 1.

Ninh Hinh Nhi thăng cấp ở võ trường số 1. Nếu thật sự Ninh Hinh Nhi chết trong tay Danh Dương thì Ninh Tiểu Xuyên sẽ không tiếc mà dùng Ma Kiếm giết Danh Dương.

Không thể sử dụng công khai sức mạnh của Ma Kiếm, nếu không món bảo vật này sẽ bị rất nhiều kẻ nhăm nhe. Đến Võ Tôn cũng động tâm, thậm chí có thể khiến cả Ngọc Lam Đế Quốc chao đảo. Thậm chí Kiếm Các Hầu Phủ sẽ vì việc này mà có thể sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt.

Với cảnh giới hiện nay của Ninh Tiểu Xuyên, nếu thật sự để lộ ra Ma Kiếm, thì chắc chắn hắn sẽ không thoát được cái chết.

Nhưng nếu Ninh Hinh Nhi chết thật thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không thể bận tâm nhiều như vậy, không ngại động dụng sức mạnh của Ma Kiếm cũng phải lấy mạng Danh Dương.

- Hinh Nhi, muội tuyệt đối không được có chuyện gì.

Hai mắt Ninh Tiểu Xuyên đỏ rực, Ma Kiếm bân trong huyết khiếu phát ra tiếng động như muốn phá thể thoát ra.

Tiểu Long cũng phẫn nộ, miệng phát ra tiếng kêu grào grào.

Giờ Ninh Tiểu Xuyên đã có thể hiểu đại khái ý tứ của nó.

- Dựa vào ngươi mà cũng muốn báo thù cho Hinh Nhi? Chiến lực của ngươi quá yếu, đợi khi trưởng thành rồi nói.

Tiểu Long thấy Ninh Tiểu Xuyên coi thường nó như vậy thì vô cùng giận dữ, rất muốn thể hiện sức mạnh thiên phú của mình, dọa Ninh Tiểu Xuyên một trận.

Đúng lúc nó định thể hiện thì Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chăm Ninh Hinh Nhi ở đối diện.

Ninh Tiểu Xuyên thở phào một hơi, ôm lấy Ninh Hinh Nhi:

- Hinh Nhi, ta nghe ba đối thủ của Danh Dương đều chết, ta còn tưởng... muội chết trong tay hắn rồi.

Ninh Hinh Nhi dí sát mặt vào ngực hắn, khẽ nói:

- Ta thua ở trận bán kết, không được vào chung kết, nên không gặp Danh Dương. Nhưng vì Danh Dương giết chết tam đại cao thủ của võ trường số 1 nên bây giờ ta là người đứng thứ hai.

- Thua cũng không sao, muội chỉ mới mười bốn tuổi, nhỏ hơn rất nhiều người, sau này còn có rất nhiều cơ hội.

- Ừm.

Ninh Tiểu Xuyên cùng Ninh Hinh Nhi trở về thạch ốc.


Không lâu sau Mộ Dung Vô Song cũng đi vào với bộ dạng ủ rũ.

Hắn đấu ở võ trường số 3, bị đánh bại ngay trận đầu tiên, kết quả cuối cùng xếp thứ năm trong võ trường số 3.

- Tu vi của đám người đó đều quá biến thái. Các ngươi nói xem chúng ăn gì mà lớn vậy? Xuyên ca, ngày mai nếu huynh gặp đối thủ là tên tiểu tử Hạ Gia thì nhất định phải giáo huấn hắn giúp ta.

Đối thủ trận đầu tiên của Mộ Dung Vô Song là Hạ Gia, thua ngay sau hai chiêu, Hạ Gia còn để lại dấu giày trên mông hắn.

Mộ Dung Vô Song đương nhiên có oán khí rất sâu đặm với Hạ Gia. Bộ dạng nằm dưới đất lúc đó, thật sự đã khiến hắn mất hết thể diện.

Ninh Tiểu Xuyên hơi nhíu mày:

- Hạ Gia, Hạ Gia của Nhất Nguyên Tông?

- Đúng thế, hắn nói hắn là đệ tử Nhất Nguyên Tông? Chẳng trách mà lợi hại như vậy, Nhất Nguyên Tông là Tông phái đứng đầu mà.

Mộ Dung Vô Song đột nhiên thấy mình thua cũng không oan uổng. Chỉ là thấy ngứa mắt cái kiểu cao cao tại thượng của Hạ Gia. Nghĩ bụng, sau này tu vi có thành tựu, thì nhất định sẽ báo thù này.

- Danh sách mười người đứng đầu đã có rồi.

Ngự Thiến Thiến cầm một tấm da dê bước vào, trải ra bàn.

Võ trường số 1, Danh Dương.

Võ trường số 2, Ngự Thiên Địch.

Võ trường số 3, Hạ Gia.

Võ trường số 4, Nam Thủy Nhất.

Võ trường số 5, Ngự Lan Phỉ.

Võ trường số 6, Hồ Hãn Diệp Lực.

Võ trường số 7, Ninh Tiểu Xuyên.

Võ trường số 8, Tạ Mộng Dao.

Võ trường số 9, Ngân Tam Nguyệt.

Võ trường số 10, Lục Thanh.

Mười người này ngày mai sẽ tiếp tục tham gia thi đấu để xếp hạng, cũng là tiết mục chính của khai học chi chiến, ngay cả những nhân vật cấp Viện chủ cũng sẽ tới.

Còn ai đấu với ai thì ngày mai mới biết được.

Ninh Tiểu Xuyên tò mò nhìn Ngự Thiến Thiến:

- Ngươi không vào thập cường sao?

Ngự Thiến Thiến rất thản nhiên nhìn Ninh Tiểu Xuyên:

- Học viên lần này đều rất cường đại, muốn vào thập cường đâu có dễ.

Ninh Tiểu Xuyên biết Ngự Thiến Thiến có Dị Chủng Thần Cung, tu vi bản thân không tồi, hơn nữa chắc chắn có tuyệt chiêu, nhưng lại không lọt vào mười hạng đầu, nên hắn mới có chút hoài nghi.

Ngự Thiến Thiến lấy từ túi Càn Khôn ra một viên đan màu bạc đưa cho Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy, liền hỏi:

- Đây là cái gì?


- Ngươi cứ nhận là được. Nếu mai gặp Danh Dương, vào lúc nguy cấp có lẽ nó sẽ cứu được ngươi.

Ngự Thiến Thiến nói.

Ninh Tiểu Xuyên nghiêm túc nói:

- Không nói rõ ràng thì ta sẽ không nhận.

- Xuyên ca, ngươi không cần thì tặng ta đi.

Mộ Dung Vô Song xoa xoa bàn tay, nhìn chăm chăm viên đan dược, cứ cảm thấy nó là món bảo bối rất tốt.

Bốp!

Ninh Hinh Nhi vỗ vào gáy Mộ Dung Vô Song khiến mặt hắn đập xuống mặt bàn, sau đó kéo thẳng hắn ra khỏi phòng.

Trong thạch ốc chỉ còn lại Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến.

Ngự Thiến Thiến vẫn cầm viên đan, thấy Ninh Tiểu Xuyên không có ý nhận thì nói:

- Đây là Kiếm Hoàn, bên trong phong ấn một đạo kiếm khí Võ Tôn. Khi phóng thích nó ra chắc chắn sẽ dồn Danh Dương vào chỗ chết.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thẳng vào mắt Ngự Thiến Thiến

- Đây là Đại Kim Bằng Vương cho ngươi đúng không? Trong Đế Hư rất nguy hiểm, viên Kiếm Hoàn này như lệnh phù bảo mạng của ngươi, có thể uy hiếp bất cứ đối thủ nào. Bảo vật như vậy... ta không thể nhận được.

Ngự Thiến Thiến nói:

- Ta vẫn còn một viên.

Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên hơi nhếch lên:

- Nếu thật sự còn một viên khác thì ngươi đã dùng sức mạnh của nó để lọt vào thập cường rồi. Quận chúa điện hạ, tình nghĩa của ngươi đối với Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên ghi nhận. Nhưng ta tuyệt đối không thể nhận. Hinh Nhi, tiễn khách.

Ngự Thiến Thiến khẽ cắn môi, cũng không ép Ninh Tiểu Xuyên nữa, lập tức quay người rời đi.

Hắn đã nợ Ngự Thiến Thiến quá nhiều, viên Kiếm Hoàn đó chính là lệnh phù bảo mạng của Ngự Thiến Thiến, chỉ cần có nó trong tay, e rằng không có người nào dám đối phó với cô.

Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên không thể nhận, tuy chắc chắn hắn sẽ là đối thủ của Danh Dương, nhưng Danh Dương muốn giết hắn cũng không phải dễ.

Cõi lòng Ninh Tiểu Xuyên dần bình yên không chút gợn sóng, hắn bắt đầu hấp thụ thiên địa Huyền Khí, tu luyện thần thông thứ năm.

Chỉ cần tu luyện loại thần thông này tới đại thừa, sinh ra thần thông thứ sáu, thì phong ấn trong Võ Đạo Tâm Cung của hắn sẽ được giải khai, có thể trực tiếp nhận được sức mạnh nhục thể của thần thể tầng thứ chín. Đến lúc đó hắn hoàn toàn có đủ chiến lực để phân cao thấp với Danh Dương rồi.

Ngày thứ chín của Tỷ thí Nhập học.

Hôm nay chính là ngày diễn ra các trận đấu giữa thập cường, cũng là lần phân cao thấp giữa những cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất.

Rất nhiều học sư của Thiên Đế Học Cung đều tới doanh địa chính, trong đó còn có không ít học viên khóa hai.

Năm nay còn có một hiện tượng đặc biệt – Đó là Phó viện chủ của Tam Sư Võ Viện cũng đích thân giá lâm.

Năm trước, Tam Sư Võ Viện tuy cũng có Học Sư tới quan chiến, nhưng không nhiều bằng năm nay chứ đừng nói đến nhân vật cấp Viện chủ tới.

- Hì hì, nghe nói Tam Sư Võ Viện chúng ta năm nay có một thiên tài lọt vào danh sách thập cường, đúng là giỏi thật! Đây là việc tốt.

Phó viện chủ Tam Sư Võ Viện cười.

- Nghe nói vị thiên tài đó không chỉ có tu vi Võ Đạo lợi hại mà từ khi còn rất trẻ đã trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp, sau này rất có khả năng trở thành Dưỡng Tâm đại sư.

Phó viện chủ Tam Sư Võ Viện nghe vậy thì vỗ mạnh đùi một cái, kêu lên:

- Đồ đệ này ta nhận!

Lại có người nói:

- Chỉ là đệ nhất thiên tài năm nay là Danh Dương đã nói phải lấy mạng hắn. Với tu vi của Danh Dương, vị thiên tài Dưỡng Tâm Sư kia e rằng lành ít dữ nhiều rồi.

Phó viện chủ nghe vậy thì lập tức lo lắng, nói:

- Ta đã nói Thiên Đế Học Cung nên thay đổi chế độ từ lâu. Tam Sư Võ Viện chúng ta muốn thu học viên thì không nên tỉ võ. Một Dưỡng Tâm Sư có thiên phú luyện dược là được rồi, còn phải chém chém giết giết làm gì? Thực sự quá thô lỗ. Haizz, nếu hạt giống tốt như vậy mà bị giết, thì lão tử nhất định phải đề ra yêu cầu thay đổi chế độ.

- Phó viện trưởng, chú ý tố chất, tố chất... Hình tượng của Tam Sư Võ Viện chúng ta, hình tượng...

Bên cạnh có người khẽ nhắc.

Phó viện trưởng vội chỉnh lại mũ áo, cười nói:

- Vấn đề thay đổi chế độ bắt buộc phải thương lượng. Đúng rồi, thiên tài các ngươi vừa nói tên là gì?

- Ninh Tiểu Xuyên.

Một vị Học Sư đáp.