Động vật cũng tiến hóa thành thú biến dị giết người khắp nơi. Điều đáng sợ nhất chính là có rất nhiều người hình thành một đoàn thể nhỏ, mà đoàn thể nhỏ này lại cưỡi lên đầu lên cổ những người sống sót bình thường tác oai tác phúc. Với người bình thường, sống sót đã là một điều vô cùng gian nan. Lôi Vân chính là một người sống sót từ trong một đám nhỏ tàn bạo chạy thoát ra.
Đôi mắt Lôi Vân đột nhiên sáng lên, quỳ rạp trên mặt đất dùng hai tay dài và rất nhiều vết chai dùng hết sức đào đất, đào ra một gốc rau dại có thể ăn được.
Sau khi đào gốc rau dại kia ra, Lôi Vân nhìn bụi cỏ rậm rạp xung quanh, tiếp tục tìm khiến loại thực vật có thể ăn.
Tuy rằng ở dãy núi Âm Sơn đâu đâu cũng có thể nhìn thấy thực vật, nhưng lại có rất nhiều thực vật biến dị không thể sử dụng được. Lôi Vân tận mắt thấy được có người ăn vào thực vật biến dị, sau đó cơ thể bị nổ tung, vô số dây leo phá da chui ra khỏi cơ thể của người nọ. Trừ lần đó ra, hắn còn thấy qua một người ăn thực vật biến dị, không lâu thì lập tức hộc máu ngã xuống, biến thành một khối thi thể.
Lôi Vân cũng là bằng vào tri thực về phương diện thực vật học mới tìm được hai ba loại rau dại mà con người có thể ăn. Còn về phần những loại rau dại hắn không biết thì chắc chắn không dám tự tiện ăn.
Ngay lúc Lôi Vân cúi đầu thì đột nhiên từ bên bụi cỏ truyền đến tiếng tất tất tát tát. Cơ thể hắn hơi cứng đờ lại, chỉ thấy năm phần tử võ trang mặc quần áo màu xám dày, trên người đeo một tấm chắn, cầm trong tay một thanh khảm đao lớn, xuất hiện trước mặt hắn.
- Có người! Không tệ! Xem ra tổ của chúng ta rất may mắn!
Một gã trên mặt có vết dao, vẻ mặt hung tợn nhìn Lôi Vân cười.
Lôi Vân nhìn năm phần tử võ trang, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, ném rau dại trong tay đi, quay đầu về phía sau bỏ chạy.
Trong dãy núi Âm Sơn, con người còn đáng sợ hơn cả thú biến dị nữa. Bọn họ có thể bắt đồng loại người thường làm nô lệ phục vụ mình. Sau khi sử dụng xong còn có thể giống như dã thú ăn cả thịt người.
Trong dãy núi Âm Sơn có thú biến dị, có rau dại, nhưng thú biến dị người sống sót bình thường không thể đối phó, ray dại cũng không phải lúc nào cũng có thể tìm đủ. Đem đi so sánh, loài người lại là loài sinh vật yếu nhất, cũng là một loại thực vật.
Trên mặt gã mặt sẹo hiện lên vẻ giận dữ, phóng về phía Lôi Vân:
- Khốn khϊế͙p͙, gặp lão tử đã nghĩ trốn, không muốn sống nữa hả? !!
Lôi Vân ở trong thời mạt thế thường một bữa no, một bữa đói, cơ thể đã bị đói đến suy yếu, căn bản không phải là đối thủ của gã mặt sẹo kia. Chạy được vài bước thì đã bị đối phương bắt được, sau đó dùng sức đè ngã xuống mặt đất.
Lôi Vân bị đè ngã xuống đất, vô cùng hoảng sợ, vội vàng nói:
- Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi biết loại rau dại nào có thể ăn, tha cho tôi một mạng đi. Tôi có thể giúp các anh tìm được loại rau dại có thể ăn.
Gã cầm đầu có dáng người khôi ngô, mắt sâu mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc như dao. Gã nhướng mày trầm giọng nói:
- Đầu Hổ, đừng dùng sức quá. Mày giết chết nó, năm điểm công huân sẽ bay mất đấy.
Mặt sẹo buông tay ra, hung hăng liếc nhìn Lôi Vân một cái, sau đó từ người Lôi Vân đứng dậy, nói:
- Biết rồi! Thằng nhóc, mày đừng trốn, rau dại cái gì, tụi tao không hiếm lạ mấy thứ này! Nếu mày dám trốn, lão tử mặc kệ bên trên trách phạt như thế nào cũng sẽ cho mày một đao đấy.
Người đàn ông mắt sâu mũi cao kia lạnh lùng nhìn Lôi Vân, hỏi:
- Thằng nhóc, mày tên gì?
Lôi Vân hoạt động thân thể, cẩn thận nhìn năm người mặt sẹo, nói:
- Tôi tên là Lôi Vân, trước mạt thế là một chuyên gia thực vật học. Nhận thức rất nhiều loại thực vật biến dị, hơn nữa còn có thể tìm được các loại rau dại ăn được.
Hứa Nguy từ trong lòng lấy ra một thanh chocolate, đưa cho Lôi Vân, nói:
- Tôi tên là Hứa Nguy, đội trưởng tiểu đội một thuộc trung đội ba đại đội hai tiểu đoàn ba tiểu đoàn Nhân Tra dưới trướng thủ lĩnh Nhạc Trọng. Chúng tôi theo lệnh đến dãy núi Âm Sơn tìm kiếm người sống sót. Lôi Vân, anh biết gần đây còn có người sống sót nào không?
Mặt sẹo nghe Hứa Nguy nói ra danh hào, mặt tối sầm:
- Đội trưởng! Còn cần báo cả tên họ đầy đủ như vậy không? Tiểu đoàn Nhân Tra nghe rất sỉ nhục đấy.
Ba phần tử võ trang còn lại đều cười khổ.
Hứa Nguy vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Đây là sự thật, ở lâu trong tiểu đoàn Nhân Tra, cũng sẽ trở thành nhân tra thôi. Nếu muốn thoát khỏi danh hiệu nhân tra vũ nhục này, ngoại trừ đi lập công đủ rồi thoát rồi thì không còn con đường nào cả.
Lôi Vân cẩn thận nhận thanh chocolate kia, hai mắt bỗng trở nên ướt át. Nếu thanh chocolate đặt trước mặt hắn trước mạt thế, hắn nhất định liếc cũng không liếc một cái. Nhưng vào thời mạt thế, thanh chocolate có thể khiến một phụ nữ ngủ cả đêm với hắn.
Lôi Vân cố nén xúc động ăn luôn cả bao bì đóng gói của thanh chocolate kia, cẩn thận liếc nhìn đánh giá đám người Hứa Nguy, nói:
- Tôi biết tất cả tình hình trong bán kính năm mươi kilomet gần đây.
Lôi Vân nhìn về phía một ngọn núi nhỏ, chỉ nói:
- Trên đỉnh núi kia có một thế lực gọi là Trại Đầu Hổ. Trong trại có một thủ lĩnh, năm tay đấm, mười ba người phụ nữ. Thủ lĩnh tên là Nam Cung Thiên Phong, vũ khí trong tay gã là một thanh hậu bối đại đao (đại đao có sống đao rất dày).
doc truyen tai TruyenFull.vn.
Vũ khí trong tay năm tay đấm là gậy gỗ thô to.
Trong dãy núi Âm Sơn này có rất nhiều thế lực nho nhỏ, trong những thế lực này, số lượng thế lực có được một kiện vũ khí bằng sắt cực kỳ ít. Dù sao lúc chạy nạn, đại đa số người đều chỉ mang theo tiền như đống giấy trắng thôi.
Nghe được tin tức này, một chiến sĩ tiểu đoàn Nhân Tra hưng phấn nói:
- Đội trưởng! Mười chín người sống sót, như vậy chúng ta sẽ kiếm được chín mươi lăm điểm điểm công huân. Cộng với công huân trước kia chúng ta lập được, lại cứu thêm mấy người nữa thì chúng ta có thể rời khỏi tiểu đoàn Nhân Tra, lấy lại tự do rồi! ! Đội trưởng, làm đi! !
Tìm kiếm người còn sống trong dãy núi Âm Sơn là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, người tìm kiếm chủ yếu là người trong tiểu đoàn Nhân Tra. Tìm được một người sống sót, chiên sĩ tiểu đoàn Nhân Tra có thể đạt được năm điểm điểm công huân. Tương đương với điểm công huân khi họ giết chết năm con tang thi. Nhân tra bình thường trong tiểu đoàn Nhân Tra chỉ cần bốn mươi điểm công huân thì có thể khôi phục lại thân phận bình dân tự do, điều này khiến cho những nhân tra này tràn ngập hưng phấn.
Nhạc Trọng cũng không lo lắng những chiến sĩ tiểu đoàn Nhân Tra này chạy trốn. Trong dãy núi Âm Sơn vô cùng nguy hiểm, nếu bọn họ chạy trốn, với thân phận người thường của họ thì sớm muộn cũng trở thành đồ ăn của thú biến dị hoặc chất dinh dưỡng của thực vật biến dị thôi.
Tiểu đoàn Nhân Tra ngoài bị huấn luyện cường độ cao ra, còn chuyên môn chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm có tỉ lệ tử vong cao, lúc cần thiết còn phải đảm nhiệm làm vật hi sinh.