Nhưng mà đối mặt với lệnh của Hốt Ngạch Nhiễm thì hắn phải xông lên tuyến đầu, muốn đoạt lại đỉnh núi này.
Vũ Văn Ưng nghe được tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ thì hai mắt đỏ lên ấn vào nút nổ quả bom:
- Vương bát đản đáng chết! Đi chết đi!
Oanh! Oanh!
Nương theo âm thanh nổ tung kinh thiên động địa, Triết Lý Mộc nhảy vào đường hầm bỗng nhiên bị nổ tung, trong chớp mắt Triết Lý Mộc đã bị nổ tan xác, chết trong đường hầm.
Nhạc Trọng thập phần biết rõ những người tiến hóa đỉnh cấp cực kỳ khó chơi. Một người tiến hóa đỉnh giai có thể đồ sát một binh đoàn. Chỉ có có đại lượng chất nổ mới giết được đám người này. Bởi vậy trên tuyền tiến, không ít địa phương có bòm bị vùi trong đất, chuyên môn đối phó những người tiến hóa này.
- Triết Lý Mộc đại nhân đã chết!
- Tại sao có thể như vậy? Triết Lý Mộc đại nhân đã chết!
"..."
Khϊế͙p͙ Tiết Quân cùng tinh nhuệ của Mông Cổ đế quốc vọt tới gần đỉnh núi, nhìn thấy tiếng nổ kinh thiên động địa thôn phệ Triết Lý Mộc, bọn họ sắc mặt như tro tàn, sĩ khí thoáng cái sụp đổ lui về phía sau.
Vũ Văn Ưng nhìn thấy Khϊế͙p͙ Tiết Quân và tinh nhuệ của Mông Cổ đế quốc rút lui thì nội tâm buông lỏng. Khϊế͙p͙ Tiết Quân và tinh nhuệ Mông Cổ đế quốc sức chiến đấu cực kỳ không tầm thường, nếu không có trọng pháo trợ giúp, bọn họ ở trên đỉnh núi này bị đối phương xông lên sẽ bắt lấy được. Thế nhưng mà có trọng pháo trợ giúp, bọn họ có thể kỳ tích giữ được đỉnh núi. Nhưng mà phải trả giá bằng hai mươi mốt huynh đệ phải chết.
Trong đại doanh Hốt Ngạch Nhiễm nghe được Triết Lý Mộc chết thì sắc mặt như tro tàn, quát:
- Cái gì Triết Lý Mộc chết? Ngươi xác định?
Một tên chiến sĩ băng bó con mắt đang quỳ trước mặt hắn và nói:
- Đại hãn, đó là tôi tận mắt nhìn thấy. Đại hãn, ngài phải báo thù cho Triết Lý Mộc tướng quân ah!
Sắc mặt Hốt Ngạch Nhiễm biến hóa và phất tay cho chiến sĩ lui xuống:
- Đi xuống đi!
Triết Lý Mộc là một trong bốn đại chiến tướng dưới tay của Hốt Ngạch Nhiễm, đi theo Hốt Ngạch Nhiễm nam chinh bắc chiến lập nhiều công lao hiển hách, bây giờ chết tại đây làm nội tâm Hốt Ngạch Nhiễm sinh ra dự cảm điềm xấu.
Hốt Ngạch Nhiễm hai mắt đỏ thẫm rống lớn:
- Nhạc Trọng, tao tuyệt đối không tha cho mày! Tao nhất định sẽ diệt mày, dùng đầu của mày tế anh linh của Triết Lý Mộc!
Chiến đấu thập phần kịch liệt, song phương không ngừng giằng co trên đỉnh núi.
Hai đỉnh núi nhỏ như cối xay thịt, không ngừng xoắn giết Mãn Mông liên quân. Nhưng mà có không ít chiến sĩ tinh nhuệ của Thường Thắng Quân chết trong đường hầm.
Chiến đấu kịch liệt cả ngày, Mãn Mông liên quân trả giá một ngàn người chết trận cũng không đoạt được hai đỉnh núi nhỏ. Mà chiến sĩ Thường Thắng Quân trên đỉnh núi có sáu mươi người chết, bốn mươi người trọng thương.
Vẫn chiến đấu tới chạng vạng tối, Mãn Mông liên quân lúc này mới thu binh quay lại quân doanh.
Trong đại doanh Hốt Ngạch Nhiễm nhíu mày hỏi mọi người:
- Mọi người có đề nghị gì không?
Chỉ hai đỉnh núi nhỏ làm cho Mãn Mông liên quân trả giá một ngàn người chết mà không lấy được, làm cho Hốt Ngạch Nhiễm đối với Nhạc Trọng tràn ngập kiêng kị.
Hốt Ngạch Nhiễm lúc này thống soái sáu vạn Mãn Châu đế quốc và một vạn đại quân tinh nhuệ là bảy vạn người. Vốn hắn cho rằng dễ dàng nghiền nát thế lực của Nhạc Trọng. Nhưng mà Vân Trấn lại ngăn cản đường đi của hắn, làm cho trong lòng của hắn tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Bảy vạn đại quân hành động cần tiêu hao lương thực rât lớn, Mông Cổ đế quốc cùng Mãn Châu đế quốc đều triệu tập rất nhiều nô lệ, dân phu vận chuyển lương thực đến chèo chống trận chiến tranh này. Nhưng mà trận chiến này không thể kéo dài quá lâu. Nếu như kéo quá lâu, cung cấp lương thực của bọn họ sẽ sụp đổ.
Ngao Đấu nói:
- Hai đỉnh núi có thể thủ vững chủ yếu là vì bọn chúng có trọng pháo yểm hộ. Tôi thấy chúng ta nên phát huy uy thế quân lực, tấn công làm ba mặt. Làm cho bọn chúng phân tán lực chú ý, như vậy mới chiến thắng bọn chúng.
A Mộc Tây Ngạt trầm giọng nói:
- Đúng vậy! Tôi đồng ý với ý kiến của Ngao Đấu. Hôm nay chúng ta không thể lấy hai đỉnh núi nhỏ. Đồng thời binh lực chúng ta không hoàn toàn chiếm được đỉnh núi.
Mãn Mông liên quân tuy có được bảy vạn đại quân, thế nhưng mà có thể đưa quân lên hai đỉnh núi rất có hạn. Nếu như đưa ra quá nhiều binh lực, trọng pháo của Thường Thắng Quân sẽ nổ súng, làm cho chiến sĩ Mãn Mông liên quân phải lui lại. Chính là vì như vậy, Vũ Văn Ưng mới thủ vững vị trí.
Nếu không ba ngàn người cùng xông lên, dùng chiến thuật biển người tuyệt đối có thể dễ dàng xé bọn người Vũ Văn Ưng thành phấn vụn.
Bột Nhi Tử nói:
- Tôi thấy chúng ta nên triển khai uy thế binh lực, nên tấn công toàn diện, ngày mai nhất định phải đánh hạ Vân Trấn.
Những tướng lãnh này đưa ra quyết sạch có thể thực hiện được. Bọn họ có được ưu thế binh lực. Còn có hai mươi bốn trực thăng vũ trang làm đòn sát thủ, làm cho bọn họ tràn ngập tự tin ngày mai sẽ tiêu diệt Nhạc Trọng.
Sau khi thương nghị xong tướng lĩnh Mãn Mông liên quân mới về nơi của mình nghỉ ngơi, bắt đầu ngày mai đại chiến.
Trong bóng đêm mênh mông, chỉ thấy một chi kỵ binh ngàn người xuất hiện ở phương xa..
Nhạc Trọng nhìn qua quân doanh Mãn Mông liên quân ở ngoài mười dặm thì mắt hiện tinh quang.
- Bảy vạn đại quân, Mãn Mông liên quân đúng là cho tôi mặt mũi. Vậy mà thuyên chuyển nhiều quân đội như vậy tấn công mình. Nhưng mà cũng tốt, vừa vặn cho mình hốt gọn một mẻ, nếu không muốn tiêu diệt bọn chúng quá khó khăn.
Nhạc Trọng nhìn qua khu vực Mãn Mông liên quân và ra lệnh.
- Bích Lục, tiêu diệt bọn chúng, tiêu diệt những sinh vật còn sống!
- Vâng! Chủ nhân!
Bích Lục dịu dàng ngoan ngoãn ứng một câu sau đó vung tay lên, từng đạo sóng tinh thần bao phủ một ngàn thụ nhân.
Một ngàn quái thụ, mười đầu quái thụ cấp ba, sáu quái thụ cao cấp lập tức tấn công quân doanh Mãn Mông liên quân.
Mượn nhờ bóng tối, hơn một ngàn quái thụ tiếp cận đại quân Mãn Mông liên quân.
Mười quái thụ cấp ba xung phong ngựa lên trước, dùng tốc độ tiếp cận vận tốc âm thanh xuất hiện trước lưới sắt mà Mãn Mông liên quân xây dựng, lập tức nhảy vào trong đại doanh Mãn Châu đế quốc.
- Cái gì đó?
Một tên chiến sĩ đứng trên đài cao nhìn qua, quái thụ cấp ba hiện ra trước mặt, hào quang lóe lên, đầu của tên chiến sĩ này bị quái thụ cấp ba chém đứt.
Quái thụ cấp ba có thể xem như hung thú một phương, sức chiến đấu của mười quái thụ cấp ba này không bằng Thiểm Điện cấp ba, cũng không có bổn nguyên chi lực như biến dị thú, nhưng mà sức chiến đấu của chúng mạnh mẽ cường hoành, vừa xông vào trong đám người, dễ dàng chém giết đám chiến sĩ này.
Mười quái thụ xông vào trong quân doanh, liền giống như quỷ mỵ tiêu diệt người sống sót, tất cả chiến sĩ Mãn Mông liên quân bị chém giết.
Sáu quái thụ cao cấp xuất hiện chung quanh quân doanh như là xe tăng, hai tay của chúng dùng sức dễ dàng xé rách lưới sắt chúng một quyền đánh ra thì các loại phòng ngự tan nát.
Đại lượng quái thụ cấp thấp xuyên qua lỗ hỏng tiến vào trong quân doanh, lập tức triển khai đồ sát trong quân doanh.