Lưu Diễm cười khổ một tiếng nói:
- Nhạc ca! Pháo không có, đạn pháo cùng linh kiện pháo thì có một ít. Đoán chừng là linh kiện của hai khẩu pháo tháo xuống.
Nhạc Trọng nghe xong có chút thất vọng, một chi quân đội hiện đại mà không có pháo đúng là chênh lệch cực lớn. Không có pháo trong kho đạn dược thì hắn cảm thấy thất vọng.
Vũ khi trong kho này chỉ là đồ bị đào thải ra mà thôi, quân doanh này chắc là nơi chuyên tiêu hủy vũ khí bị đào thải, đạn dược, pháo tiên tiến cũng không có, chỉ có một chút trang phục vũ khí bị thải loại.
Đây là khu vực đào thải vũ khí, Nhạc Trọng chuyên môn cho một đám người đi vận chuyển chúng đi thì mọi người vô cùng vui mừng. Có những vũ khí đạn dược này, sức chiến đấu của bọn họ sẽ tăng lên nhiều. Bọn họ sợ nhất là vấn đề vũ khí nhưng bây giờ đã giải quyết được rồi.
Đặc biệt là bên trong có súng máy hạng nặng 53, súng máy hạng nặng 67 tồn tại, làm cho hỏa lực của Nhạc Trọng thoáng cái tăng lên nhiều.
Vũ khí đào thải được cất giữ trong kho, còn có một bộ phận máy moc của pháo thị tháo ra, Nhạc Trọng cũng không có buông tha số này, đem này linh kiện cơ giới bị tháo ra cùng nhau chở về trong Trường Quang Thôn.
Xe súng ống đạn dược được vận chuyển vào trong Trường Quang Thôn thì trong mắt những người sống sót nhìn thấy súng ống trong xe này, vì vậy bắt đầu vụng trộm nghị luận với nhau.
Một gã người sống sót nhỏ giọng nói ra:
- Biết không? Nhạc ca bọn họ đã lấy được nhiều súng ống về. Có vài xe tải đấy!
Một gã người sống sót có chút không tin.
- Cái gì? Súng ống đạn dược, thiệt giả?
Tên người sống sót kia vỗ ngực nói:
- Như thế nào không phải thật, tôi tận mắt nhìn thấy.
Một gã người sống sót kịp phản ứng:
- Vậy bọn họ chẳng phải sẽ nhận người?
Những người sống sót này sau khi kịp phản ứng thì nhanh chóng di động vào quảng trường. Những người bình thường đang nhận công tác cũng tới đó.
Đúng lúc này đại cẩu tử lại dẫn theo hai gã đội viên dự bị đi vào quảng trường, bày một quầy hàng.
Đại cẩu tử nhìn chung quanh một vòng, hưởng thụ ánh mắt cầu xin của những kẻ sống sót kia, thản nhiên nói:
- Nhận người!
- Gọi tôi! ! Gọi tôi đi! Tôi cái gì cũng có thể làm!
- Gọi tôi đi! Cho tôi súng đi, tôi nguyện ý theo mọi người ra ngoài tìm vật tư.
"..."
Đại cẩu tử nói vừa dứt thì người sống sót trong nơi này lập tức ùa lên cả, lớn tiếng kêu lên. Bọn họ muốn sống sót, ăn no bụng. Những người sống sót này nhịn đói đã lâu, vì ăn no cái gì cũng nguyện ý làm.
Đại cẩu tử nhìn qua những thành phần tri, tinh anh ngày xưa kia, bao gồm những người kém xa hắn, lông mày nhíu lại, quát lớn:
- Đều đi xếp hàng! Xếp thành một hàng! Đem tính danh, lai lịch và năng lực của mình báo ra đây.
Bị đại cẩu tử qua như vậy thì những người sống sót thành thành thật thật xếp thành một hàng, đem tính danh lai lịch và tất cả những gì liên quan báo ra.
Thập phần nhẹ nhõm, Nhạc Trọng chiêu mộ được sáu mươi bộ hạ, phân phối trên tất cả cương vị. Nếu như Nhạc Trọng cố ý thì chiêu mộ hơn một trăm người cũng không có vấn đề. Nhưng mà vì vấn đề ăn cơm thì mấy trăm người Trường Quang Thôn cũng tùy tiện chọn ra.
Chiêu mộ được sáu mươi người thì năm mươi người là nam nhân, phân phối tất cả vào tiểu đội chiến đấu, mười nữ nhân phân phối đến chỗ của Quách Vũ cùng Lý Mạn Ny làm thủ hạ. Lý Mạn Ny là Quách Vũ chọn lựa ra giúp đỡ, nàng từng trải qua ở hội học sinh, đối với chuyện tổ chức nhân sự rất có kinh nghiệm. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Mạn Ny cũng trở nên thành thục, nàng muốn thông qua năng lực của mình để được sử dụng, nàng không muốn lại bị người ta vứt bỏ. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Anh tên là gì?
Trong phòng khách biệt thự trong Trường Quang Thôn thì Nhạc Trọng nhìn qua thanh niên trước mặt, sắc mặt có chút vàng, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám hỏi.
- Nhạc ca, tôi tênTrần Đại Lôi. Trước kia là công nhân kỹ thuật của nhà máy sửa xe.
Sắc mặt tên thanh niên vàng vọt kia cẩn thận từng chút một trả lời vấn đề của Nhạc Trọng. Trước kia kẻ thông trị Trường Quang Thôn là Vương Quang Hổ, đây là nhân vật hung ác một lời không hợp là lấy mạng của người ta, hắn sờ không được tính tình của Nhạc Trọng tính nên càng không dám làm càn.
Mà Trần Đại Lôi chính là người nhân tài sửa xe do Quách Vũ chiêu mộ đến cho Nhạc Trọng. Về phần thợ rèn, phục trang thì trong người sống sót của Trường Quang Thôn không có tìm được.
Nhạc Trọng hỏi:
- Anh có thể sửa xe gì? Xe vận tải lớn có thể sửa không?
Trần Đại Lôi báo ra một chuỗi tên xe:
- Tôi có thể sửa BMW, Jeep, Toyota, Santana... Xe vận tải lớn cũng có thể sửa.
Sau khi nói xong Trần Đại Lôi lại cẩn thận bổ sung thêm:
- Chẳng qua nếu như hiện tại ngài muốn tôi sửa xe, chuyện này khả năng là không được rồi. Bởi vì trước mắt tôi không có dụng cụ sửa xe.
Trầm mặc một hồi, Nhạc Trọng hỏi:
- Cho anh cấu tạo và linh kiện thì anh có thể cho lắp ráp pháo không?
Trần Đại Lôi nghe Nhạc Trọng nói như vậy thì bị dọa một tiếng, hắn lắc đầu liên tục nói:
- Không được! Vật đó tôi chưa chạm qua bao giờ. Thật không biết làm như thế nào cho phải.
Nhạc Trọng nhìn Trần Đại Lôi nói:
- Ân! Anh hợp cách, anh tạm thời đi làm nhân viên ngoại biên. Chờ tôi tìm được công cụ sửa xe thì anh có thể chứng minh khả năng của mình, khi đó tôi sẽ cho anh làm thành viên đội dự bị. Làm tốt lắm tôi có thể cho anh làm đội viên chính thức. Hiện tại anh đi xuống trước đi. Trong thời gian nhanh nhất phải cải tạo lại chiếc Đông Phong kilocalo cho tôi.
- Cảm ơn nhạc ca! ! Cám ơn nhạc ca!
Trần Đại Lôi đại hỉ, nhìn qua Nhạc Trọng liên tục nói lời cảm tạ, đi nhanh rời khỏi nơi này. Trong Trường Quang Thôn hiện tại cạnh tranh rất kịch liệt, có thể trở thành một nhân viên ngoại biên là quá tốt. Ít nhất không cần ăn vỏ cây, gặm rễ cỏ.
Trần Đại Lôi rời đi thì Nhạc Trọng nhắm mắt lại tựa vào ghế sa ***. Lúc này Kỷ Thanh Vũ, Trì Dương hai người cũng dẫn đội sưu tầm vật tư quay về.
Chỉ cần không gặp được tồn tại khủng bố như S2, thực lực của bọn họ có thể giải quyết thi đàn nhỏ.
Vương Song, Tiếu Minh, Lưu Diễm thì phụ trách trị an của thôn, cảnh giới, huấn luyện bắn tỉa. Ba tiệu đội này không có cường giả áp trận, đối phó những thi đàn kia quá mức cố sức. Tài bắn súng của bọn họ cũng không được, còn cần hảo hảo huấn luyện mới được.
- Lương thực! Lương thực vẫn chưa đủ a!
Nhạc Trọng nhắm hai mắt thì trong đầu chính là lương thực. Hiện tại Trường Quang Thôn thiếu nhất chính là lương thực. Mà hạt giống lương thực gieo trồng không nảy mầm, lương thực một chút thì ít một chút, Nhạc Trọng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bộ hạ của mình ăn no. Hơn nữa mỗi ngày phát một ít cháo cho người trong Trường Quang Thôn, giúp bọn họ không tới mức chết đói.
Đúng lúc này nương theo một làn gió thơm tới, một bàn tay mềm mại nhỏ bé đặt lên vai của Nhạc Trọng, giúp hắn mát xa vai.