Nếu muốn một phát bạo đầu người cưỡi ngựa ở khoảng cách xa như vậy, đối với Nhạc Trọng mà nói cũng thập phần khó khăn. Nhưng nếu bắn vào thân thể thì dễ hơn, hắn cũng không cần bắn trúng yếu hại, đối với Kim Lang kỵ mà nói người bị thương so với người chết càng làm người đau đầu.
Nhạc Trọng bắn chết ba gã Kim Lang kỵ sau đó lãnh khốc ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của tôi, tổ chức tay súng bắn tỉa công kích!
Chu Nghĩa ôm súng ngắm ưng hình yên lặng tiến lên quỳ rạp trên mặt đất hướng phương xa tiến hành thư kích.
Phanh!
Phanh!
Dưới súng của Chu Nghĩa, từng tên Kim Lang kỵ bị hắn trực tiếp xử lý. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn Nhạc Trọng ba phần.
- Tay súng bắn tỉa! Tay súng bắn tỉa công kích!
Tây Môn Liệt lớn tiếng quát.
Trong Liệt Dương bang có năm tay súng bắn tỉa cùng mười ba tay súng bắn tỉa của các bang phái đều vội vàng công kích phương xa.
Theo từng tiếng súng vang, từng tên Kim Lang kỵ thực lực mạnh mẽ bị ngã xuống trong vũng máu.
Hai mươi tay súng bắn tỉa đứng đầu có lực sát thương cực kỳ khủng bố, chỉ chốc lát đã có tám mươi gã Kim Lang kỵ ngã xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đông Nhĩ Mạc Lôi đỏ đậm mắt lớn tiếng quát:
- Tiến lên! Mọi người tiến lên! Chỉ cần tiến lên sẽ là thiên hạ của chúng ta. Sau khi công chiếm Thiên Mục trấn, trong vòng ba ngày mọi người muốn làm gì thì làm. Người thứ nhất giết vào trong tiểu trấn, thưởng mười con bò, hai xử nữ xinh đẹp, thăng quan ba cấp!
Dưới tiếng rít gào khích lệ của Đông Nhĩ Mạc Lôi, chiến sĩ Kim Lang kỵ lớn tiếng hoan hô thúc ngựa nhanh như cơn lốc vọt tới trước Thiên Mục trấn.
Ngay lúc Kim Lang kỵ sắp công vào trong trấn đại khai sát giới, chỉ thấy ngoại trừ hàng rào bên ngoài trấn, nơi nơi đều là công sự lộ ra những họng súng tối om, hỏa lực có thể trợ giúp lẫn nhau.
Từ trong những công sự truyền ra tiếng súng vang, hỏa lực dày đặc đem chiến sĩ Kim Lang kỵ bắn rơi khỏi ngựa.
- Ha ha! Ngu xuẩn! Hiện tại đã là niên đại gì mà còn dùng kỵ binh công thành!
- Chạy trở về nhà ßú❤ sữa mẹ đi thôi! Ngu xuẩn!
- Thật buồn cười, đám ngu xuẩn kia không ngờ lại dùng kỵ binh tấn công thành lũy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy kẻ ngu xuẩn như vậy!
- Kim Lang kỵ đại danh đỉnh đỉnh cũng không gì hơn cái này!
- …
Nhiều hào kiệt đang đứng trên đài cao nhìn thấy kỵ binh Kim Lang kỵ bị bắn thành cái sàng, vẻ sợ hãi trong mắt biến thành hư không, cất tiếng cười to nói.
Tây Môn Liệt nhìn thấy kỵ binh Kim Lang kỵ bị bắn chết thảm trọng trước mặt, trong mắt thoáng hiện nét khinh miệt:
- Hữu danh vô thực! Đám Kim Lang kỵ này trên thảo nguyên có mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng ở trước công sự phòng ngự của tôi chỉ là một đám sơn dương chờ đợi làm thịt!
Hồng bang bang chủ Hoàng Học Di lại nói ra một lời công đạo:
- Kim Lang kỵ giỏi về dã chiến, nhưng không giỏi công thành. Thủ lĩnh Kim Lang kỵ do quá mức tự đại, lấy sở đoản của mình tấn công sở trường của địch nhân chính là ngu xuẩn!
Quả thật đúng như lời nói của Hoàng Học Di, nếu ở thảo nguyên bốn ngàn Kim Lang kỵ chỉnh tề có thể dễ dàng đem toàn bộ chiến lực của Thiên Mục trấn đánh nát. Nhưng dưới tình huống không có trọng pháo, dùng kỵ binh tấn công thành lũy có vẻ thập phần ngu xuẩn.
- Thủ lĩnh Kim Lang kỵ không đến nỗi ngu xuẩn như vậy đi?
Nhạc Trọng cầm súng trường không ngừng bắn từng kỵ binh té trên mặt đất, lại cẩn thận quan sát hành động của Kim Lang kỵ. Hắn có dự cảm Kim Lang kỵ tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nếu không sẽ không có nhiều khu tụ tập của người Hán bị Kim Lang kỵ công phá.
Lúc này kỹ thuật bắn súng của Nhạc Trọng đã thật khủng bố, trong phạm vi năm trăm thước hắn có thể dễ dàng bắn rớt một kỵ binh, chỉ là còn chưa thể bắn vỡ đầu.
Đông Nhĩ Mạc Lôi nhìn thấy từng chiến sĩ bị bắn rơi xuống đất kêu gào thảm thiết, hai mắt đỏ đậm giơ cao lang nha bổng lớn tiếng quát:
- Thánh Lang quân! Theo ta lên! Giết sạch đám Hán cẩu! Cả đại thảo nguyên đều thuộc Đột Quyết đế quốc! Đại Đột Quyết đế quốc vạn tuế!
- Đại Đột Quyết đế quốc vạn tuế!
- Đại Đột Quyết đế quốc vạn tuế!
- …
Các chiến sĩ Kim Lang kỵ phát ra tiếng gầm rú vô cùng cuồng nhiệt, bọn họ đã hoàn toàn bị Ô Nhĩ Thoát Thoát tẩy não, trở thành phần tử cuồng nhiệt của Đột Quyết đế quốc. Lấy việc phục hưng Đột Quyết làm nhiệm vụ của mình, cho rằng chết trận sa trường là một loại quang vinh.
Trong cuối thời trật tự hỏng mất, đạo đức tiêu vong, mỗi người đều không biết ngày mai sẽ ra sao. Trong cuộc sống sợ hãi như vậy, mọi người luôn tìm kiếm nơi ký thác tinh thần. Một nhóm bang phái, tà giáo lần lượt ra đời. Mà các chiến sĩ Kim Lang kỵ trước cuối thời chỉ là thanh niên Duy Ngô Nhĩ tộc bình thường, bị Ô Nhĩ Thoát Thoát mê hoặc đã biến chất trở thành phần tử cuồng nhiệt của Đột Quyết đế quốc.
Trên thực tế trong thế lực của Nhạc Trọng cũng có những người như vậy tồn tại. Thanh niên cấm vệ quân mà hắn xây dựng chính là người ủng hộ hắn cuồng nhiệt nhất. Họ nguyện ý vì hắn chiến đấu cho tới chết, người càng trẻ tuổi càng có nhiệt huyết, ở cận đại Hoa Hạ quốc, chính do những thanh niên huyết tính sáng lập ra Hoa Hạ quốc.
Từ trong bốn ngàn Kim Lang quân chạy ra một đội ngũ mặc trường bào màu hoàng kim, ở ngực thêu một con kim lang một sừng hung ác. Những chiến sĩ này chính là Thánh Lang kỵ, là đội ngũ cường hóa giả cực mạnh trong Kim Lang kỵ.
Gã Thánh Lang kỵ đầu tiên vừa chạy ra liền bị bắn té trên mặt đất, nhưng qua một lúc hắn lảo đảo đứng dậy, giống như tang thi tiếp tục xông vào Thiên Mục trấn.
Hai trăm chiến sĩ Thánh Lang kỵ chịu đựng mưa đạn vọt tới trước Thiên Mục trấn, giơ tay phải chỉ vào những công sự phòng ngự trước mặt, chiếc nhẫn trên tay bọn họ thoáng hiện quang mang tối tăm, từng mũi gai nhọn bắn tới đem thân thể chiến sĩ ẩn trong công sự xuyên thủng.
Trong những công sự rất nhanh truyền ra thanh âm kêu thét thê thảm, hỏa lực của Thiên Mục trấn liền yếu đi rất nhiều.
Chứng kiến một màn này, sắc mặt mỗi người bên liên minh đều trắng bệch, thân thể run rẩy, nếu công sự bị Kim Lang kỵ xử lý, toàn bộ mọi người trong Thiên Mục trấn chỉ còn con đường chết.
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn nhóm bang chủ chung quanh, truyền lệnh:
- Tây Môn Liệt, Phí Đồ, Triệu Lệ, Cổ Lệ Tiên, Hoàng Học Di, Mục Thang, Hoa Nghệ, Đông Phong, Trương Nguyên Nguyên, Mã Bộ Liệt! Mang theo người của các ông cùng tôi tiến lên, tiêu diệt Kim Lang kỵ. Lý Quảng, anh quản lý dự bị đội. Không có mệnh lệnh của tôi không được hành động thiếu suy nghĩ! Theo tôi cùng tiến lên, người không đi, chết!
Dứt lời Nhạc Trọng mang theo mười hai cấm vệ quân lao ra chiến trường.
Nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, trong mắt mười bang chủ hiện lên tia hờn giận, nhưng nhìn thấy Nhạc Trọng đã tự mình ra tiền tuyến, bọn hắn cũng không còn cách nào, chỉ đành cắn răng đi theo sau Nhạc Trọng.
- Đi chết đi! Hán cẩu!
Nhạc Trọng vừa xuất hiện trên chiến trường, bốn gã Thánh Lang kỵ cưỡi Hắc Lân mã chợt hét lớn một tiếng, giơ cao loan đao, giống như sao băng chém về phía Nhạc Trọng.