Sau tận thế nắm đấm ai lớn, người nào có lực lượng võ trang mạnh hơn thì người đó là lão đại. Trương Tường lúc này tổn thất hai bộ hạ, đối với thực lực của hắn ảnh hưởng rất lớn.
Trên đường đi Trương Tường vừa nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, lúc này trong nội tâm oán hận suy nghĩ:
- Nhạc Trọng đáng chết! Đều là hắn, nếu không phải hắn thì sao mình biến thành bộ dáng này. Mình nhất định phải giết hắn!
Trương Tường vừa về tới Trường Quang Thôn, Vương Quang Hổ đã phái người kiểm kê vật tư.
Nhìn thấy Trương Tường mang theo vật tư ra, Vương Quang Hổ nhướng mày, hỏi:
- Tại sao có chút vật tư này?
Bộ hạ của Trương Tường tìm được không ít vật tư, nhưng mà chưa chuyển được bao nhiêu thì bị tập kích, bọn họ vứt đại bộ phận vật tư đi, thời điểm chạy trốn thì trên xe không còn nhiều.
Trương Tường cười khổ một tiếng nói:
- Hổ ca, tại Ma Sơn Thôn vẫn còn quái vật to lớn nhu lão hổ. Nó tập kích chúng ta, tôi còn tổn thất hai huynh đệ.
Vương Quang Hổ nhìn qua Trương Tường cười nói:
- Hôm nay vất vả cho anh rồi! Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi. Ngày mai nên buông lỏng một ngày, điều chỉnh tâm tình một chút.
Trương Tường nhìn qua Vương Quang Hổ cười cười một cái, nhưng sau đó xoay người rời đi:
- Cảm ơn Hổ ca! Tôi về trước.
Sau đó Trương Tường ra khỏi phòng thì sắc mặt hắn trầm xuống, lặng lẽ rời đi.
Vương Quang Hổ thì nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Tường, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Sáng sớm ngày thứ hai, sáng sớm Vương Quang Hổ liền mang theo ba mươi sáu phần tử vũ trang đi vào trong sân rộng.
Vương Quang Hổ đi tới là lúc bọn người Nhạc Trọng còn đang ăn điểm tâm, nhiệt tình nói:
- Như thế nào đây? Chuẩn bị cho tốt rồi chứ, Nhạc Trọng? Anh có ý mang theo mấy người này à?
Nhạc Trọng chỉa chỉa Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ hai nữ nói:
- Đã chuẩn bị cho tốt! Hổ ca! Tôi dẫn hai người bọn họ theo.
Kỷ Thanh Vũ cách cấp 10 còn một khoảng ngắn, tấn thăng cấp 10 thì nàng sẽ có thêm một điểm kỹ năng để tăng cường kỹ năng của mình, khi đó càng thêm mạnh mẽ.
Vương Quang Hổ nhướng mày, nhìn qua Trì Dương, Vương Song nói:
- Mang theo hai nàng ta thì đủ sao? Nếu không đem Trì Dương, Vương Song cùng đi nhé?
Trong tư tưởng của Vương Quang Hổ thì nam nhân luôn thắng nữ nhân, hắn có chút không tin thực lực của Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao. Trên thực tế trong tận thế này trừ Kỷ Thanh Vũ là một trong số ít những nữ hài dám vật lộn cận thân với tang thi. Cho dù là nam nhân cũng ít có người có dũng khí như vậy.
Nhạc Trọng nói:
- Không cần lo lắng! Nếu ba người bọn tôi không được thì cho Trì Dương đi theo cũng không làm được gì.
- Tốt! Chúng ta lên đường đi.
Nói xong Vương Quang Hổ dẫn đoàn người Nhạc Trọng đi ra ngoài.
Đoàn xe chạy qua một thôn nhỏ, sau đó dọc theo đường nhỏ trong thôn tiến vào trong một đoạn rừng núi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Sau khi vào núi thì đoán xe quẹo rẽ bảy tám lần, lúc này một binh doanh hiện ra trước mặt bọn họ.
Nhạc Trọng nhìn qua binh doanh loại nhỏ này, trong mắt hiện ra thần sắc nóng rực.
- Thì ra là ở nơi này, nếu không có người dẫn đường thì căn bản không thể tìm được.
Trong binh doanh nhỏ này chắc chắn có súng ống đạn dược, Nhạc Trọng tuyệt đối không muốn buông tha, có những súng ống đạn được kia thì cho dù đối phó ngươi hay tang thi biến dị, quái vật biến dị cũng dễ dàng hơn nhiều lắm.
Vừa mới trông thấy bóng dáng binh doanh nhỏ này, Vương Quang Hổ ra lệnh cho xe dừng lại.
Vương Quang Hổ đi tới bên người Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng huynh đệ, binh doanh là ở chỗ này. Chúng ta không thể tiến gần hơn, lỗ tai của đám súc sinh kia cực thính, chúng ta đi tới thì chúng sẽ xông qua.
- Đi theo tôi!
Nhạc Trọng nhìn qua Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao nói một câu, một tay cầm lấy gai độc, một tay cầm Phảng Chế Đường Đao, bên người có có đặc chủng khô lâu Bạch Cốt cẩn thận đi từng bước tới binh doanh.
Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao hai nữ thì theo sát sau lưng Nhạc Trọng.
Tiến lên một lúc thì đột nhiên Nhạc Trọng hỏi:
- Trần Dao, kỹ năng thao túng thực vật này cô học như thế nào rồi?
Lúc trước Kỷ Thanh Vũ cầm một bản sách kỹ năng cấp 3 thao túng thực vật. Nhạc Trọng biết rõ Kỷ Thanh Vũ đi theo đường cận chiến, nàng chỉ có thể đem kỹ năng cấp 3 thao tung thực vật này cho bạn khuê mật Trần Dao học tập, chính là cho Trần Dao nhiều ra một loại kỹ năng bảo vệ tính mạng.
Trong hệ thống ma pháp, uy lực ma pháp cường đại, nhưng mà điều kiện thi pháp quá hà khắc. Bởi vậy không có được kỹ năng bảo vệ tính mạng, rời khỏi đoàn đội thì rất khó sống một mình. Cần có kỹ năng khác bảo vệ mới được.
Trần Dao gật gật đầu:
- Ân!
Sách kỹ năng rơi ra thì Nhạc Trọng cũng nhìn thấy, Trần Dao cũng không giấu diếm sự thật này.
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Năng lực thao túng thực vật của cô đạt tới trình độ nào rồi?
Trần Dao do dự một chút vẫn lên tiếng.
- Có thể thao túng cỏ non trong bãi cỏ bình thường cuốn lấy địch nhân. Lực lượng nhân loại bình thường khó giãy ra được..
Trần Dao cường hóa quá thấp, mặc dù kỹ năng thao túng thực vật là cấp 3, nàng cũng không cách nào phát huy uy lực của nó được. Nếu như Trần Dao cường hóa trình độ cao, như vậy năng lực thao túng thực vật sẽ vô cùng đáng sợ.
Nhạc Trọng khẽ gật đầu, không hề nói chuyện.
Bốn người cẩn thận từng li từng tí tiềm hành phục kích binh doanh kia.
Nhạc Trọng nằm rạp trên bãi cổ trước binh doanh, nhìn vào binh doanh xa xa.
Chỉ thấy trong binh doanh nhỏ kia chỉ có hơn mười đầu tang thi mặc quân phục rách nát đang đứng bất động.
- Chó biến dị đâu?
Nhạc Trọng xa xa nhìn qua, tìm kiếm tung tích của đám chó biến dị. Hắn muốn thấy rõ thực lực của chó biến dị mới ứng phó tiếp.
Nếu như quái vật chó biến dị cao hơn ba mươi cấp, Nhạc Trọng sẽ không chút do dự lựa chọn lui lại. Hắn không tự đại tới mức cho rằng mình có thể thắng được bốn con quái vật này.
Nhạc Trọng nằm rạp trên mặt đất không ngừng nhìn qua chung quanh, ý đồ phát hiện một tia dấu vết để lại, nhưng mà không thấy có chút mạnh mối nào.
Đột nhiên lúc này sau lưng Nhạc Trọng có tiếng súng vang lên.
- Không tốt! Đi mau, chúng ở phía sau.
Nhạc Trọng biến sắc, nhanh chóng đứng lên chạy về phía sau.
Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ hai nữ cũng theo sát bóng lưng Nhạc Trọng.
Một đường chạy như điên, Nhạc Trọng vừa chạy vừa đánh giá bốn phía, đột nhiên ở bụi cỏ bên cạnh có một đầu chó biến dị như sư hổ cường tráng, toàn thân lông màu đen giống như mũi tên lao ra ngoài, mở cái miệng dính máu cắn về phía Nhạc Trọng.
Mắt thấy Nhạc Trọng sắp bị chó biến dị nhào tới, Bạch Cốt luôn tùy tùng bên người Nhạc Trọng lúc này nhanh như mũi tên lao thẳng về phía Nhạc Trọng.
Con chó biến dị kia lúc này cắn lên người Bạch Cốt, hung hăng cắn một cái, đem xương bả vai phải của Bạch Cốt cắn nát ra.
Bạch Cốt trải qua Cốt Cách Cường Hóa thì đạn súng trường cũng không thể nào làm tổn thương nó được, nhưng mà bây giờ con chó này chỉ cắn một cái là có thể cắn ra một lỗ thủng lớn. Nếu như Nhạc Trọng bị cắn thì cho dù có phòng hộ phục cũng bị thương.