Thần Ma Hệ Thống

Chương 662: Ánh sáng chói mắt của nhân tính (2)

Tên nam tử trung niên kia lao mồ hôi lạnh nhìn qua Nhạc Trọng nói một câu sau đó chạy thẳng ra ngoài.


Nam tử trung niên kia vừa ra khỏi phòng, ánh mắt Nhạc Trọng nhìn qua bộ ngực tuyết trắng của Ngụy lão sư một vòng, trong nội tâm lúc này hiện ra hào quang khác thường. Hắn cũng đã một tuần không có gần nữ sắc, bận rộn công việc cũng không làm được gì, hiện tại yên tĩnh, thân thể liền có chút ít rục rịch. Không quan hệ tình yêu, đây là bản năng của nam nhân.


Ngụy lão sư này cũng là người có sắc đẹp nhận thấy ánh mắt nóng rực của Nhạc Trọng và cảm nhận được ánh mắt của lũ trẻ chung quanh, nàng mặt đỏ lên yên lặng mặc quần áo của mình vào.
Đợi đến lúc Ngụy lão sư mặc quần áo tử tế, Nhạc Trọng lúc này mới hỏi qua nàng.


- Cô tên gì? Đây là nơi nào? Tôi muốn biết cụ thể là tỉnh, thành phố, huyện nào.
Ngụy lão sư sửa sang suy nghĩ một chút vẫn nói:


- Tôi là Ngụy Khiết, trước khi xảy ra tai nạn thì tôi là giáo viên tiểu học. Nơi này là Quảng Tây tỉnh thành phố Tân Tề huyện Mộc Hạ, đây là Đinh Trấn. Thủ lĩnh Đinh Trấn tên là Trương Liễu Hà.
- Khá tốt không có bị thổi ra ngoài tỉnh!


Nghe Ngụy Khiết nói thì trong lòng Nhạc Trọng có chút buông lỏng một hơi.
Thành phố Tân Tề cách thành phố Quý Trữ cũng không tính xa, chỉ cần đi thêm mấy tiếng đồng hồ là quay về tới thành phố Quý Trữ.
Nhạc Trọng tiếp tục hỏi:
- Cô biết đường đi tới hành phố Quý Trữ không?


Ngụy Khiết trực tiếp lắc đầu nói:
- Không hiểu!
Ngụy Khiết trước tận thế chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường mà thôi. Nàng đi thành phố Quý Trữ, Nam Trữ đều là ngồi xe lửa, ô tô mà đi. Muốn bảo nàng một mình đi tới thành phố Quý Trữ nàng căn bản làm không được.


Nhạc Trọng trước tận thế là sinh viên còn không có cả bằng lái xe. Hắn dĩ vãng đi nơi nào cũng có bộ hạ dẫn đường, hắn một người căn bản không thể tìm thấy đường đi từ Đinh Trấn đến thành phố Quý Trữ.
- Ah!


Nhạc Trọng thoáng lâm vào trầm mặc một chút, hắn yên lặng từ trong ngực móc ra hai cái chocolate, một cái ném cho thiếu nữ mở cửa cho hắn đi vào nhà, một cái khác ném cho Ngụy Khiết. Đây là hắn báo đáp ơn Ngụy Khiết cho hắn nghỉ ngơi.


Tuy Ngụy Khiết cho dù không cho Nhạc Trọng tiến vào, Nhạc Trọng cũng có biện pháp sinh tồn được. Nhưng mà Ngụy Khiết thiện lương cùng ân tình, trong tận thế trật tư tan vỡ, nhân tính mất đi thì đối với Nhạc Trọng mà nói đây là bảo vật trân quý.


Con mắt Ngụy Khiết sáng ngời tiếp nhận khối chocolate nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ:
- Cám ơn!
Chocolate là đường cao áp súc, kẹo nóng nhiều nhiệt, trong tận thế không chỉ là mỹ vị khó có được, mấu chốt có thể cứu một mạng người.
- Cám ơn! Tôi tên là Lưu Hiểu Hồng!


Thiếu nữ mở cửa cho Nhạc Trọng tiến vào nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ một tiếng.
Nhạc Trọng lãnh đạm nói:
- Không cần cám ơn! Đây là thù lao hai vị cho tôi nghỉ ngơi.


Nói xong Nhạc Trọng chợt từ trong ngực móc ra một khối chocolate lớn và đồ uống bắt đầu ăn uống. Những chocolate, đồ uống đều chứa nhiều năng lượng, hai thú này giúp cho hắn duy trì thể lực sung túc. Có năng lực sung túc thì hắn có thể khôi phục nhanh hơn.


Ở chỗ khác, vài tên tiểu quỷ nhìn Nhạc Trọng một người ăn uống thả cửa, cũng nhịn không được nuốt nước miếng. Nhưng mà bọn họ cảm nhận được trên người của Nhạc Trọng tỏa ra sát ý đáng sợ. Bản thân bọn họ cảm thấy Nhạc Trọng đáng sợ cùng nguy hiểm, bởi vậy bọn họ cũng không dám tới gần Nhạc Trọng và xin đồ ăn.


Ngụy Khiết mở gói chocolate của Nhạc Trọng ném cho nàng ra, đem từng khối chocolate tách ra, bình quân phân cho cho đám tiểu quỷ. Mà chính nàng không ăn khối nào.


Nhạc Trọng yên lặng nhìn cảnh này và trong lòng hiện ra nét vui mừng. Mặc dù trong tận thế tàn khốc, nhân tính sụp đổ, nhưng mà vẫn còn có người bảo trì ánh sáng lương thiện. Hơn nữa còn là người Hoa, một xã hội người Hoa trước tận thế là một nơi rác rưởi với không ai giúp ai thì đây là chuyện đáng mừng.


Nhạc Trọng nhìn qua bên cạnh, hắn nhắm mắt trong góc và bắt đầu nghỉ ngơi. Hắn chỉ ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cần có một chút sát khí và cỏ lay thì hắn sẽ tỉnh lại.


Ánh mắt Ngụy Khiết có chút phức tạp nhìn Nhạc Trọng. Lịch duyệt phong phú nàng thoáng cái nhìn ra được Nhạc Trọng là cường giả vẫn còn lương thiện và lương tâm. Nhưng mà cho dù cường giả gì thì chỉ cần hai chân bị gãy, ở trong tận thế đều nửa bước khó đi. Nếu không nàng đúng là muốn đi qua băng bó cho hắn, chỉ cần nàng có thể nuôi sống những hài tử này thì chuyện gì nàng cũng nguyện ý.


Nhạc Trọng co lại trong góc phòng, người trong góc cảm thấy trên người của mình có cảm giác áp bách, cho nên vẫn bảo trì trầm mặc.


Chỉ có Đỗ Cường dùng con mắt âm lãnh như sói đói nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, đồng thời nhìn Ngụy Khiết trong ánh mắt tràn ngập ái mộ, căm hận, ghen ghét, điên cuồng các cảm xúc phức tạp.


Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, sáng sớm ngày thứ hai thì bão tuyết ngững hoàn toàn, Đỗ Cường sáng sớm đã đẩy cửa ra ngoài.
Ngụy Khiết nhìn qua Đỗ Cường đi ra ngoài thì nhịn không được lớn tiếng nói:
- Đỗ Cường, em muốn đi đâu? Em hôm nay còn chưa ăn điểm tâm đấy.


Đỗ Cường táo bạo phản bác một câu, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài:
- Mặc kệ em!
Ngụy Khiết nhìn Đỗ Cường rời đi, nhịn không được thở dài một hơi.
Lưu Hiểu Hồng nhịn không được khuyên:
- Ngụy lão sư! Mặc kệ hắn đi. Chúng ta và hắn không phải người chung đường.


Đỗ Cường tính cách thập phần phản nghịch, tính cách của hắn không phù hợp trong tận thế này. Trừ Ngụy Khiết ra, những người khác rất chán ghét Đỗ Cường.
Ngụy Khiết cũng không nói thêm gì nói thẳng:
- Làm bữa sáng đi!
Trong gian phòng nhỏ này có khói bếp bay lên.


Mỗi người đều đạt được một bát cháo loãng.


Những hài tử kia bưng lấy bát cháo thiu và vô cùng thích thú ăn hết cháo của mình, đây giống như là món ngon. Bọn họ trước tận thế ở trong nhà là tiểu bá vương, tiểu hoàng đế, cái gì ăn hai lần là vứt bỏ, thậm chí không thích ăn cơm, chỉ thích ăn đồ ăn vặt. Nhưng mà dưới tận thế bức bách thì bọn họ ăn bát cháo thiu này giống như là mỹ vị khó có được.


Lưu Hiểu Hồng cũng đem một chén cháo đưa tới bên người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng trực tiếp lắc đầu ném một lạng thịt hộp đưa cho Lưu Hiểu Hồng cùng Ngụy Khiết.


Lưu Hiểu Hồng cùng Ngụy Khiết hai nữ nhìn thấy một lạng thịt hộp này thì trong mắt hiện ra nét kỳ dị. Trong Đinh Trấn này, một lon thịt hộp thì có thể làm cho nữ nhân đẹp như Ngụy Khiết đẹp hiến thân suốt buổi tối. Nhạc Trọng thoáng cái ném ra một lạng thịt cho các nàng, nam nhân hào sảng này trong tận thế làm cho nàng cảm thấy vui vẻ và phức tạp.


Ánh mắt đám tiểu quỷ trong phòng nhìn qua thịt hộp trong tay của Ngụy Khiết cùng Lưu Hiểu Hồng.
Ngụy Khiết do dự một chút cắn răng nói:
- Mở hộp ra đi!
Lưu Hiểu Hồng nuốt nước miếng mở thịt hộp ra.
Ngụy Khiết nói:
- Mỗi người một mảnh!
- Vạn tuế!
- Quá tốt!
...