Nhạc Trọng nghe được Đại Trung Hoa Đồng Minh hội thì lâm vào trầm tư:
- Đại Trung Hoa Đồng Minh hội sao? Xem ra là người quen biết cũ đây!
Thực lực Đại Trung Hoa Đồng Minh hội lúc trước lưu lại cho Nhạc Trọng ấn tượng khắc sâu. Thực lực của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội không kém, nhưng mà tên thống binh là phế vật kém cỏi mới khiến cho Nhạc Trọng nhẹ nhõm đánh bại đối thủ. Nhưng mà trong một lần Nhạc Trọng chỉ tiêu diệt Đại Trung Hoa Đồng Minh hội một nửa lực lượng, Đại Trung Hoa Đồng Minh hội còn sót lại một nửa lực lượng chỉ cần Nhạc Trọng mang theo một trăm tên chiến sĩ tinh nhuệ là tiêu diệt được rồi.
Nhạc Trọng nhìn thấy tuyết rơi nhiều bao trùm mặt đất thì thở dài, nói:
- Đáng tiếc! Thời tiết bây giờ quá đáng chết!
Nếu như không phải thời tiết dị thường, Nhạc Trọng có thể thống soái đại quân dùng xu thế hoàn chỉnh hoàn toàn nghiền áp qua, đánh bại và hàng phục Đại Trung Hoa Đồng Minh hội, Băng Tuyết cung, Vạn Hùng Hội. Có được hơn tám mươi vạn nhân khẩu và thành phố Quý Trữ thì tiềm lực chiến tranh của Nhạc Trọng ở khu vực Quảng Tây này tuyệt đối là số một.
Đúng lúc này sắc trời đột nhiên tối lại, một cổ gió lạnh như băng quét qua, nhiều đóa bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Sắc mặt của Nhạc Trọng đột nhiên đại biến, rống to lên:
- Không tốt!Tất cả mọi người nghe lệnh! Lập tức chạy vào trong trấn nhỏ tránh né gió tuyết.
Sắc trời âm u, cuồng phong lạnh như băng quét qua, bông tuyết bay múa, đây là điềm báo bão tuyết lớn.
Không có vệ tinh, Nhạc Trọng tự nhiên không cách nào đoán được trong mấy ngày này sẽ có bão tuyết lớn cơ chứ.
Sau tận thế, khí hậu cực kỳ thất thường, vốn là ở Quảng Tây bên này căn bản không có khả năng xuất hiện bão tuyết, càng đừng nói bão tuyết lớn. Hiện tại bão tuyết nhỏ cũng có thể thổi bật cây cối, nếu như là bão tuyết lớn thì các công trình kiến trúc yếu kém sẽ bị thổi bay ngay lập tức.
Nghe được Nhạc Trọng nói thì sắc mặt mỗi người đại biến, nhao nhao chui vào trong xe, lập tức chạy thẳng về hướng trấn nhỏ bên kia.
Nhạc Trọng lúc vừa mới lên xe thì bầu trời cũng đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ rồi, từng mãng bông tuyết lớn từ trên cao quét qua, vô số cát đá bị gió lạnh thổi đụng vào trên xe, âm thanh đùng đùng vang lên không dứt bên tai.
Theo mọi người tiến lên thì uy lực của bão tuyết cũng không ngừng gia tăng, từng gốc đại thụ mang theo nhiều cát bụi bay định vào đoàn xe của Nhạc Trọng bên này.
- Đáng chết!
Nhạc Trọng nhìn qua cây đại thụ này thì biến sắc, sắc mặt của hắn thoáng cái trở nên vô cùng khó coi, nếu như bị gốc đại thụ hơn mười mét này đụng trúng, chỉ sợ chiêc xe Jeep này bị đụng bay.
Tâm niệm Nhạc Trọng vừa động, đột nhiên trong hư không xuất hiện gai xương bén nhọn đánh ra ngoài, lập tức đánh bay đại thụ kia.
Bạch cốt lúc này từ trong hư không đi ra ngoài, một đạo gió bão mạnh mẽ thổi quét qua, đem bạch cốt thoáng cái quét bay lên trời.
Hai tay của bạch cốt thoáng cái bắn ra hai đạo hai xương đâm thẳng vào trên mặt đất, nó đã bị bay lên cao mấy trăm mét.
Nhạc Trọng thấy một màn như vậy trong nội tâm có chút phát lạnh, nếu như hắn bị thổi bay lên cao mấy trăm mét dù có sử dụng kỹ năng, hắn không chết cũng sẽ trọng thương.
Đột nhiên xe buýt đằng sau run lên, Hồ Phi mang theo một tên bộ hạ chạy ra ngoài, đây là cơ hội có thể chạy trốn duy nhất của bọn họ. Bọn họ không biết Nhạc Trọng là người nào, tính cách ra sao, bọn họ không muốn đánh bạc, thầm nghĩ phải đem vận mệnh nắm trong tay của mình.
Hồ Phi vừa mới chạy ra khỏi xe buýt, một cổ gió tuyết mạnh mẽ thổi ra ngoài, sáu gốc cây quét thẳng vào người Hồ Phi cùng bốn thuộc hạ của hắn. Lực lượng cực lớn quất xuống, Hồ Phi cùng bốn tên bộ hạ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bị cuồn phong trực tiếp quát lên trời.
Nhìn thấy Hồ Phi và mấy người đào vong có kết cục như vậy, những người trong xe buýt bây giờ kinh ngạc tới ngây người, bọn họ không dám chạy nữa, lập tức ở lại trong xe.
Bạch cốt bị thổi bay thì có một cây đại thụ đâm vào chiếc xe Jeep của Nhạc Trọng bên này.
Trong một chớp mắt, chiếc xe Jeep liền bị đại thụ đánh bay, sau đó bị gió mạnh thổi lăn mấy vòng trên đất.
- Thủ lĩnh!Ngài không sao chứ?
Ở phía sau Lý Thế Dân nhìn thấy chiếc xe của Nhạc Trọng bị bão tuyết lật tung thì lập tức lo lắng.
- Mặc kệ tôi! Tiếp tục đi đi! Mau tránh vào trong trấn!Đây là mệnh lệnh!
Nhạc Trọng rống lớn nói ra.
Trước mặt lực lượng của thiên nhiên, lực lượng của nhân loại vẫn quá mức nhỏ bé, bọn người Lý Thế Dân cho dù xông lên cũng không giúp được Nhạc Trọng.
- Tiến lên!
Bạch Tiểu Thắng cắn răng hạ đạt mệnh lệnh. Sau đó đoàn xe này điên cuồng chạy nhanh về phía trấn nhỏ. Sau khi tiến vào trong trấn nhỏ thì trốn ở trong phòng, bọn họ mới có thể xem như tương đối an toàn.
Bão tuyết cực lớn này làm cho bông tuyết bao phủ mặt đất thật dày, rất nhanh trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng, đồng thời tầng tuyết trắng kia dùng mắt thường nhìn thấy đã dày hơn rồi.
Dùng tốc độ của xe thì bọn người Nhạc Trọng tuyệt đối sẽ bị chôn dưới tuyết.
- Tôi phải đi ra ngoài mới được.
Nhạc Trọng thấy thế thoáng cái nhảy ra ngoài xe.
- Cẩn thận!
Trong xe truyền ra âm thanh ân cần của chúng nữ Trần Dao.
Nhạc Trọng từ trong xe Jeep đi ra, một làn gió băng hàn thổi tới tước mặt, làm cho thân thể của hắn có chút phát lạnh, nhưng mà tố chất thân thể của hắn cường hoành, chút rét lạnh này không cách nào làm cho hắn cảm thấy uy hϊế͙p͙. Hắn hít sâu một hơi bắt lấy chiếc xe Jeep và dùng sức một phen, lực lượng khổng lồ gấp chín lần người thường bộc phát, ngạnh sanh sanh lật xe Jeep lên.
Thời điểm Nhạc Trọng chuẩn bị lên xe thì một cơn vòi rồng cuồn bạo quét qua, ở trong vòi rồng cuồn bạo này, mười gốc cây lập tức quét qua phía bên này.
Trần Dao cắn răng một cái và lục quang chói mắt hiện ra, từ trong tay của nàng hình thành một cái mặt thuẫn màu xanh bằng cây đan thành.
Hơn mười gốc cây lớn này mang theo lực lượng khổng lồ, chúng liên tục oanh kích lên mặt thuẫn lớn làm cho Trần Dao cảm thấy quá tải và không ngăn cản được, nàng lúc này phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Trong nơi băng thiên tuyết địa thế nào, năng lực của Trần Dao cũng bị hạn chế thật lớn. Nếu như trong rừng rậm sinh cơ bừng bừng, năng lực của nàng có thể được tăng cường thật lớn.
- Các người đi mau, chuyện còn lại giao cho tôi giải quyết.
Nhạc Trọng rút Hắc Nha Đao dài hai mét nhìn qua Trần Dao rống to lên, hắn tiện tay bổ ra từng đạo ánh đao trực tiếp chém đám cây cối thành mảnh vỡ.
Trần Dao cũng từng làm thủ lĩnh cho nên nàng lau lau máu tươi trên khóe miệng khởi động xe Jeep đi tới thị trấn nhỏ:
- Đi!
Nhạc Trọng phát động kỹ năng Ảnh Bộ, cầm trong tay Hắc Nha Đao quét tan gió tuyết, xông lên phía trước của xe Jeep, huyễn hóa ra đao ảnh trùng trùng điệp điệp chém tan những những gốc cây kia, chém tất cả tảng đá thành nát vụn.