Trong mắt Diêu Lập Hóa hiện ra vẻ vui vẻ, nói:
- Không được, các nàng là kiêu ngạo của Thái Lan chúng tôi, nếu anh lấy các nàng làm vợ thì tôi không nói gì nữa, nhưng mà bảo các nàng làm thị nữ mà không có lý do đặc biệt, tôi không cách nào đồng ý với anh.
Nhạc Trọng không quan tâm nói ra.
- Vậy thì thôi!
Nhạc Trọng nhìn thấy không ít mỹ nữ rồi, mà mỹ nữ đỉnh cấp như Nguyễn Lan, Nguyễn Cúc như hai nàng thì hắn cóTrác Nhã Đồng, Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Quách Vũ, Tân Giai Nhu. Mạc Hương Lăng hiện tại thân thể còn chưa có nẩy nở, vài năm sau nàng cũng không thua gì tuyệt sắc mỹ nữ Nguyễn Lan. Bởi vậy Nhạc Trọng đối với Nguyễn Lan, Nguyễn Cúc không phải nhất định cần có.
Diêu Lập Hóa gấp gáp nói:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh, tôi cần một ít đồ cưới nho nhỏ! Một trăm tấn lương thực. Chỉ cần anh cho chúng tôi một trăm tấn lương thực, công chúa Thái Lan sẽ là thị nữ trung thực của anh.
Diêu Lập Hóa hiện tại rất thiếu lương thực, hắn phải dùng mọi thủ đoạn lấy được lương thực và vũ khí, lúc này mới đủ cho Thái Hưng Hội tiếp tục phát triển xuống mà không sụp đổ. Hơn nữa hắn còn hy vọng bên người Nhạc Trọng có một ít mỹ nữ Thái Lan để nói chuyện giúp Thái Lan. Bởi như vậy thế lực của Thái Lan mới sống khá giả với Nhạc Trọng.
Nghe Diêu Lập Hóa nói thì cảm giác không cam lòng hiện ra trong lòng Nguyễn Lan, nàng là hoàng tộc Thái Lan, mà trước tận thế là thiên chi kiêu nữ, nhưng mà trong tận thế cũng chỉ có giá một trăm tấn lương thực.
Nhạc Trọng từ trên cao quan sát Diêu Lập Hóa khẽ cười nói:
- Được rồi! Tôi cho anh một trăm tấn lương thực. Cho anh ưu đãi tốt, anh có thể dùng năm võ đạn đổi một viên đạn.
Diêu Lập Hóa đại hỉ liên tục nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ:
- Cám ơn ngài Nhạc Trọng đại nhân!Cám ơn ngài!
Nhân loại cùng tang thi chiến đấu lớn nhất một chỗ thiếu hụt tựu là đạn dược khuyết thiếu, hiện tại Nhạc Trọng đáp ứng lại để cho Diêu Lập Hóa cầm vỏ đạn để đổi viên đạn thoáng một phát lại để cho Diêu Lập Hóa cuồng hỉ vô cùng. Cho là hắn tống xuất cái này lưỡng công chúa một chút cũng không lỗ bản, chỉ là Nhạc Trọng đáp ứng lại để cho hắn dùng vỏ đạn để đổi viên đạn hắn tựu nguyện ý đem cái này lưỡng trên danh nghĩa Thái Lan công chúa đưa cho Nhạc Trọng.
Mà Nhạc Trọng cũng vui vẻ có người thay hắn ngăn cản bốn trăm vạn tang thi ở Bangkok này. Về phần giao cho Diêu Lập Hóa viên đạn, những viên đạn này là đạn phục chế, viên đạn mới do quân của hắn sử dụng.
Diêu Lập Hóa nhìn Nguyễn Lan, Nguyễn Cúc và trầm giọng nói:
- Nguyễn Lan công chúa, Nguyễn Cúc công chúa, từ hôm nay trở đi, các người chính là thị nữ của Nhạc Trọng thủ lĩnh! Còn chưa qua bái kiến chủ nhân?
Trên người Nguyễn Lan, Nguyễn Cúc có huyết thống hoàng tộc, Diêu Lập Hóa căn bản không có để vào mắt, chẳng qua cái giá đỡ hoàng tộc này dùng rất tốt trong tận thế.
Nguyễn Lan nghe vậy răng ngà thầm cắm, nắm chặt tay của em gái Nguyễn Cúc đi tới bên người Nhạc Trọng cúi đầu và nói tiếng Trung không lưu loát:
- Nguyễn Lan bái kiến chủ nhân!
Đứng ở bên người Nguyễn Lan là tiểu loli Nguyễn Cúc cũng nói lời chưa rõ ràng.
- Nguyễn Cúc bái kiến chủ nhân!
Nhạc Trọng nhìn Diêu Lập Hóa và nhàn nhạt nói:
- Anh lui ra đi.
Diêu Lập Hóa vẻ mặt thoả mãn dẫn người ra ngoài, hôm nay tới chỗ Nhạc Trọng đã đạt được thứ hắn cần.
- Vâng!
Diêu Lập Hóa vừa lui xuống, Mạc Hương Lăng chợt như làn gió thơm thổi qua người Nhạc Trọng và mềm giọng cầu khẩn:
- Đại ca ca! Không cho phép nhìn các nàn, em sẽ nói với mẹ, đi tìm mẹ em đi, mẹ em đẹp hơn hai nữ nhân này nhiều!
- Nếu như anh thích loại hình này thì em sẽ thỏa mãn cho anh!
Mạc Hương Lăng nhìn qua Nguyễn Cúc đứng bên người của Nguyễn Lan và mỉm cười nói nhỏ bên tai của Nhạc Trọng.
- Đồ đần! Em là người nào?
Nhạc Trọng thoáng cái kéo thân thể Mạc Hương Lăng tới trước người và hung dữ chất vấn nàng.
Mạc Hương Lăng cười cười:
- Đại sắc lang không nữ không vui, ngay cả tiểu loli như em cũng không buông tha, anh đúng là biến thái mà!
Nhạc Trọng tức giận vỗ lên mông của Mạc Hương Lăng một cái, nói:
- Em quá làm càn, xem ra không giáo huấn em là không được rồi!
- Ah ~~! Nha ~~~! Không ~~ muốn! Ah ~~! Không muốn!
ạc Hương Lăng thoáng cái phát ra âm thanh rên rỉ làm cho người ta đỏ mặt.
- Nhạc Trọng, sao anh lại ra tay với hài tử như vậy!
Đúng lúc này Trần Dao đẩy cửa đi vào và vẻ mặt lo lắng xông tới. Nàng vẫn chịu được khi Nhạc Trọng cùng những nữ nhân khác phát sinh quan hệ, nhưng mà tuyệt đối không muốn Nhạc Trọng phát sinh quan hệ với hài tử.
Trần Dao vừa xông vào nhìn rõ ràng Nhạc Trọng cũng không có làm chuyện mà nàng đang tưởng tượng, nàng thoáng cái luống cuống tay chân, hết sức khó xử.
Nhạc Trọng cũng có chút xấu hổ, hắn hung hăng trừng Mạc Hương Lăng và nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Cũng tại tiểu nha đầu này cả! Thanh danh của tôi bị hủy cả rồi.
Mạc Hương Lăng nhìn qua Nhạc Trọng và trừng lại Nhạc Trọng một cái, phát ra tiếng cười như chuông bạc:
- Ai kêu anh khi dễ em? Đáng đời, đồ đần yêu thích tiểu loli. Hì hì!
Mạc Hương Lăng mang theo gió thơm chạy ra bên ngoài, thời điểm đi qua bên người của Trần Dao và mỉm cười với Trần Dao một cái rồi rời phòng:
- Trần Dao tỷ tỷ! Chị yên tâm đi, anh ta hiện giờ không có lá gan đụng tới em đâu. Nhưng mà chị phải cẩn thận, anh ta sớm muộn gì cũng thuộc về mẹ em đấy.
Nhạc Trọng nhìn qua Mạc Hương Lăng thản nhiên đi ra ngoài vừa bực mình vừa buồn cười, hắn cũng không có biện pháp với tiểu loli tinh quái đáng yêu này. Nếu như động thủ, mười Mạc Hương Lăng cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng mà hắn không muốn tổn thương nàng, cũng không muốn hủy diệt tính cách của nàng. Dù sao đối với hắn nữ nhân tất cung tất kính còn rất nhiều.
Nam Cung Băng Vân cùng đi sau lưng Trần Dao đi tới bên cạnh.
Minh Giai Giai thì ôn nhu ngồi lên đùi của Nhạc Trọng, mang theo hương thơm nữ nhân ngồi tựa vào ngực Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn Trần Dao và trực tiếp hỏi:
- Trần Dao cô tới đúng lúc. Tôi muốn hỏi cô, cô có hứng thú phụ trách thành phố Thái Sơn, thành phố Lan Sơn hay không?
Nghe được Nhạc Trọng nói thì Nam Cung Băng Vân, Nguyễn Lan trong mắt đều hiện ra thần sắc nóng rực. Đây chính là nhân vật quyền hành phụ trách hai mươi vạn người đấy, đối với bất luận người có dã tâm quyền lực nào cũng không thể bỏ qua.
- Nếu anh ta cho mình thì tốt rồi!
Trong lòng Nam Cung Băng Vân hiện ra từng đạo khí lưu nóng rực, tư vị quyền lực trước kia nàng nhấm nháp qua rồi. Cuộc sống trong tận thế mất đi quyền lực, nàng càng hoài niệm cảm giác có quyền lực, nàng vô cùng khát vọng có quyền lực.
Trần Dao suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu nói:
- Tôi không được! Tôi cũng không đủ năng lực quản lý tốt thành phố Thái Sơn cùng thành phố Lan Sơn là hia thành thị lớn.
Trần Dao đã từng là thủ lĩnh một thời gian ngắn, đoạn thời gian đó nàng làm thủ lĩnh mới biết được sức nặng của thủ lĩnh. Nàng biết rõ nàng không phải thủ lĩnh hợp cách, bởi vì tâm của nàng không đủ ác, thời điểm mấu chốt không thể hạ nhẫm tâm hủy diệt một thế lực.