Chứng kiến Nhạc Trọng không lưu tình chút nào trực giết một gã phần tử võ trang, đồng thời bên người còn có vài chục tên siêu cấp cao thủ hộ vệ, Bạch Ngạn bọn hắn càng xác định thân phận Nhạc Trọng.
Nam Cung Băng Vân cẩn thận cười dịu dàng nói với Nhạc Trọng:
- Ngài chính là Nhạc Trọng đánh bại đồ tể Ngô Nham Hồng, tru diệt mười vạn người sống sót Thái Lan sao? Thoạt nhìn không giống đồn đãi chút nào?
- Tôi không đồ sát mười vạn người sống sót Thái Lan. Nhiều nhất cũng cũng chỉ giết mấy ngàn súc sinh mà thôi.
Nhạc Trọng cười nhạt một tiếng nói:
- Trong lời đồn đãi, hình tượng ta thế nào?
Nam Cung Băng Vân nhẹ nhàng cười cười:
- Thân cao tám thước, rộng tám thước, mọc răng nanh, phảng phất như ác quỷ, mỗi ngày ngự nữ 3000, không nữ không vui. Nhỏ đến chín tuổi, lớn đến 60 tuổi đều không buông tha, hơn nữa thích uống máu người, mỗi ngày đều dùng máu người tắm rửa.
Nam Cung Băng Vân giống như cười mà không phải cười nhìn hai la lị bên người Nhạc Trọng, sau đó ý vị thâm trường cười cười với Nhạc Trọng:
- Hôm nay xem ra đồn đãi đại bộ phận đều là giả dối. Bất quá thoạt nhìn cũng có một phần thật a?
Nhạc Trọng nhướng mày nói:
- Tôi muốn biết lai lịch các cô!
- Tốt!
[CHARGE=20]
Nam Cung Băng Vân lộ ra một cái cười vũ mị với Nhạc Trọng, chợt trực tiếp nói lai lịch của các nàng cho Nhạc Trọng.
Nam Cung Băng Vân chính là con gái người điều hành một tập đoàn quy mô trong nước. Lúc tận thế buông xuống, nàng đang cùng cha nàng khảo sát một hạng mục ở Thái Lan.
Sau tận thế, cha Nam Cung Băng Vân cũng thập phần có năng lực, bảo tiêu tổ chức dưới trướng hắn tích cực triển khai hoạt động tự cứu, còn thành lập nên một căn cứ loại nhỏ chừng hơn hai trăm người, Hoa Thái hỗn tạp.
Chỉ là cha Nam Cung Băng Vân mặc dù có năng lực tổ chức và mị lực lãnh đạo rất mạnh, nhưng thực lực cá nhân hắn thật sự quá yếu. Trong đội ngũ của hắn cũng không có Cường Hóa Giả xuất hiện, bởi vậy đau khổ chèo chống đến gần đây liền trực tiếp xong đời, bị một thế lực lớn nuốt chửng.
Trong tận thế, chuyện cá lớn nuốt cá bé thật sự quá bình thường. Nhạc Trọng cũng tiêu diệt qua rất nhiều thế lực nhỏ, đơn giản chỉ vì đối phương có nhân khẩu và vật tư hắn cần.
Bạch Ngạn, Vương Đồng chính là bảo tiêu chịu đại ân Nam Cung gia tộc. Bạch Ngạn còn là một gã bộ đội đặc chủng tinh anh xuất ngủ, Vương Đồng thì là cao thủ mà Nam Cung gia chuyên môn bồi dưỡng. Chính nhờ mấy người bọn họ che chở Nam Cung Băng Vân chạy thoát dưới sự vây quét của thế lực lớn kia.
Nguyễn Văn Thông là một gã con lai Hoa Thái mà phụ thân Nam Cung Băng Vân dùng để khống chế chiến sĩ Thái Lan. Chỉ là phụ thân Nam Cung Băng Vân tuyệt đối thật không ngờ tới Nguyễn Văn Thông lại trực tiếp đâm sau lưng hắn một đạo, chẳng những tiết lộ tình báo cho thế lực lớn kia, đồng thời còn tự mình mang theo người sống sót Thái Lan trực tiếp cho phụ thân Nam Cung Băng Vân một đao trí mạng.
Nhạc Trọng truy vấn:
- Bọn hắn có bao nhiêu người? Bao nhiêu chiến sĩ? Bao nhiêu tên Cường Hóa Giả? Bao nhiêu cây súng trường? Có binh khí hạng nặng không, có bộ đội bọc thép không? Sức chiến đấu cụ thế thế nào?
Nam Cung Băng Vân nhíu mày suy tư một hồi mới chậm rãi nói:
- Bọn họ là một căn cứ hạng trung, nhân khẩu ước chừng hơn hai ngàn, chiến sĩ chuyên môn có chừng 300 người. Súng của bọn hắn không ít, trang bị trong tay Nguyễn Văn Thông đều là do bọn hắn trợ giúp. Bọn hắn có lựu đạn và súng phóng róc két, còn có xe súng máy. Sức chiến đấu ta không rõ lắm. Bất quá bọn hắn có một người thân thể đao thương bất nhập, viên đạn bắn lên người hắn liền trực tiếp bị đẩy lùi, hắn còn có được quái lực đáng sợ, cầm một cây Lang Nha Bổng cự đại dài đến 2m, một gậy liền đập bẹp một chiến xe.
Nhạc Trọng nghe xong lời Nam Cung Băng Vân trong nội tâm lẳng lặng suy nghĩ nói:
- Nguyên lai là vậy, khu súng ống đạn được là bị bọn hắn mở.
Vị trí căn cứ hạng trung kia cách vị trí kho súng ống đạn dược trong tay Nhạc Trọng rất gần, bọn hắn có thể có được nhiều vũ khí như vậy, hiển nhiên là mở được kho súng ống đạn dược. Nếu không không đến mức khiến ngay cả loại như Nguyễn Văn Thông cũng có được vũ khí.
- Xuất phát!
Nhạc Trọng suy tư một chút liền trực tiếp ra lệnh.
Thanh trấn là một thị trấn nhỏ tương đối vắng vẻ, trước tận thế trấn nhỏ này cũng là một thị trấn tương đối phồn hoa, trong trấn ẩn chứa tài nguyên mỏ than phong phú.
Sau tận thế, trấn nhỏ này đã rơi vào tay Tăng Trí. Tăng Trí vào trước tận thế là một gã thợ mỏ, sau tận thế, hắn ra sức đánh cược một lần đã lấy được cường hóa, về sau lại cơ duyên xảo hợp xảy ra tiến hóa, sau khi trải qua chiến đấu không ngừng, hắn bây giờ là một gã Cường Hóa Giả cao cấp đẳng cấp cường hóa cao tới cấp 41. Hắn tụ lại 2000 người sống sót trong tiểu trấn này, ở đây chỉ cần nhắc đến đại danh Tăng Trí hắn, không ít thế lực đều có chút kiêng kị. Hắn dù sao cũng là thế lực lớn có 300 bộ hạ cầm súng, đồng thời sức chiến đấu bản thân hắn cũng cường hoành dị thường.
- Nơi này chính là Thanh trấn?
Nhạc Trọng đi tới trước Thanh trấn, nhìn Thanh trấn trong mắt hiện lên một vòng khinh miệt.
Phòng ngự của Thanh trấn thật sự cực kỳ thưa thớt bình thường, chỉ là ở bên ngoài thôn trấn có một tầng hàng rào gỗ để phòng ngừa tang thi tiến công, đồng thời chỗ cửa vào thôn trấn, ngay cả tháp súng máy tháp, tháp nhìn xa cũng không có, chỉ có tám gã võ trang cầm súng ngồi ở chỗ kia đánh bài.
Phòng ngự của Thanh trấn còn kém hơn cả một cái trấn nhỏ dưới trướng Ngô Nham Hồng.
Nhạc Trọng nhàn nhạt ra lệnh:
- Tiêu diệt bọn hắn!
Minh Giai Giai đứng bên người Nhạc Trọng chỉ một ngón tay về phía tên phần tử võ trang kia, bốn đầu ảnh lang vô thanh vô tức đột nhiên nhảy ra từ trong bóng bốn gã kia, thoáng một phát cắn vào cổ bọn họ, khiến yết hầu bọn họ đều đứt lìa.
Sau khi tiêu diêt bốn gã phần tử võ trang, bốn đầu ảnh lang dùng tốc độ quỷ mị tiếp tục nhào tới trên người bốn gã phần tử võ trang ở một bên, lần nữa cắn đứt yết hầu chúng.
Trong năm giây ngắn ngủi, tám gã phần tử võ trang đã bị Minh Giai Giai trực tiếp tiêu diệt.
- Thật mạnh!
Bạch Ngạn, Vương Đồng nhìn Minh Giai Giai giơ tay nhấc chân đã giết chết tám gã phần tử võ trang trong mắt hiện lên một vòng kinh hãi. Bọn hắn căn bản không nghĩ tiểu la lị đứng bên người Nhạc Trọng này vậy mà giơ tay nhấc chân đã tiêu diệt sạch tám gã phần tử võ trang.
Coi như Bạch Ngạn hắn dùng phương thức tập kích nhiều nhất cũng chỉ tiêu diệt được ba người, về sau muốn muốn giao thủ với những phần tử võ trang kia lại rất khó khăn
Nam Cung Băng Vân thì lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Minh Giai Giai, trong mắt dị sắc không ngừng chớp động. Nàng sau khi trải qua một lần tan nhà, đối với lực lượng tràn đầy khát vọng. Nếu không phải cha nàng thực lực quá yếu, bọn hắn cũng sẽ không bị người tiêu diệt như vậy.
Giải quyết tám gã phần tử võ trang ở cửa vào, Nhạc Trọng nghênh ngang đi vào trong trấn
Còn lại rất nhiều cao thủ đều đi theo bên người Nhạc Trọng.