Lý Minh Tung nhìn Trần Thắng Dũng trực tiếp đề nghị nói:
- Ưng Vương! Nếu không chúng ta liền trực tiếp dẫn người đầu nhập vào Nhạc Trọng là được rồi. Có thể trở thành một phó doanh trưởng cũng không tệ.
Ngô Nham Hồng mặc dù đối với người ngoại quốc mà nói là một tên súc sinh, cặn bã. Nhưng đối với đại bộ phận người sống sót Thái Lan trong thành phố Lan Sơn mà nói, lại là anh hùng và chỗ dựa tinh thần của bọn hắn.
Lý Minh Tung nhìn ra Trần Thắng Dũng không muốn ra tay tiêu diệt Ngô Nham Hồng. Bởi vì một khi làm như vậy, Trần Thắng Dũng sẽ lưng mang danh xấu Thái gian, tặc phản quốc.
Trần Thắng Dũng trầm mặc một hồi lâu, rốt cục mở mắt, nhìn Lý Minh Tung thản nhiên nói:
- Cậu gọi Ngô Nham Hồng tới đây một chuyến.
- Vâng!
-Lý Minh Tung trong nội tâm cả kinh, nhưng vẫn cung kính đáp.
- Không! Để tôi đi gặp hắn một chuyến!
Trần Thắng Dũng do dự một chút trực tiếp đứng lên đi nhanh về phía bên ngoài.
Trần Thắng Dũng mang theo hai gã chiến sĩ đi vào trong phòng Ngô Nham Hồng ở lại.
Lúc này trong phòng Ngô Nham Hồng im im lặng lặng đứng bốn gã cao thủ đẳng cấp cường hóa vượt qua 30, mà bản thân Ngô Nham Hồng lại trực tiếp nằm ở trên giường.
Xương ngực Ngô Nham Hồng đã vỡ vụn, bất quá hắn cũng dùng qua không ít huyết tinh, thuộc tính hoạt lực thân thể cực cao, dựa vào tố chất thân thể cường hoành vẫn cố gắng chèo chống được.
Ngô Nham Hồng thấy Trần Thắng Dũng đi đến liền nhíu mày lại, nhìn hai gã chiến sĩ sau lưng Trần Thắng Dũng trực tiếp hỏi:
- Lão Trần, tình huống như thế nào?
- Các anh tất cả lui ra!
Trần Thắng Dũng trực tiếp quay đầu lại quát.
Hai gã chiến sĩ đi theo sau lưng Trần Thắng Dũng chợt rời khỏi phòng.
Trần Thắng Dũng nhìn Ngô Nham Hồng trên giường, sau đó nhìn nhìn bốn gã cao thủ đứng bên người Ngô Nham Hồng.
Ngô Nham Hồng nhìn bốn người kia nhàn nhạt ra lệnh:
- Các anh tất cả lui ra!
Dưới mệnh lệnh của Ngô Nham Hồng, bốn gã cao thủ kia cũng rất nhanh lui xuống.
Trần Thắng Dũng đi tới trước giường Ngô Nham Hồng, vẻ mặt ân cần hỏi han:
- Thân thể của ông thế nào rồi? Còn có thể chịu đựng được không?
Trong ba ngày qua, Ngô Nham Hồng và Trần Thắng Dũng liên thủ kề vai chiến đấu, song phương đã kết xuống giao tình không nhỏ. Ngô Nham Hồng cũng không quá để ý đến chuyện Trần Thắng Dũng tiếp cận quá mức.
Ngô Nham Hồng sắc mặt trầm xuống chậm rãi nói:
- Trạng thái thân thể của tôi rất kém cỏi! Trong vòng hai tháng chỉ sợ không thể tiến hành chiến đấu kịch liệt.
Trần Thắng Dũng chần chờ một chút nói:
- Lão Ngô! Có chuyện tôi muốn nói với ông.
Ngô Nham Hồng thản nhiên nói:
- Tôi biết ngay ông nói ra suy nghĩ của mình! Chuyện gì?
- Thật có lỗi! Cho mượn thủ cấp của ông dùng một chút!
Trong mắt Trần Thắng Dũng hiện lên một vòng áy náy tay phải như đao đột nhiên nhanh như chớp đâm vào cổ Ngô Nham Hồng.
Tuyết quang lóe lên, Ngô Nham Hồng căn bản không tránh né, thủ cấp của hắn liền bị Trần Thắng Dũng trực tiếp chém xuống.
Thủ cấp Ngô Nham Hồng thoáng cái lăn dưới đất, mặt của hắn còn mang theo mỉm cười. Hắn sao cũng không nghĩ đến, Trần Thắng Dũng một giây trước vẫn còn thân thiết nói chuyện với hắn vừa quay đầu đã giết hắn.
Một đời kiêu hùng Ngô Nham Hồng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xưng bá thành phố Lan Sơn, khống chế mười lăm vạn người sống sót cứ như vậy chết đi.
Trần Thắng Dũng vẻ mặt áy náy thi lễ với Ngô Nham Hồng một cái:
- thật có lỗi! Lão Ngô tôi phải lưu lại cho người Thái Lan chúng tachút hạt giống, cũng chỉ có thể mượn thủ cấp của ông dùng một chút.
Dừng một chút, Trần Thắng Dũng chợt cởi xuống toàn bộ trang bị Thần Ma Hệ Thống trên người Ngô Nham Hồng đồng thời để thủ cấp Ngô Nham Hồng vào hộp.
Làm xong mọi chuyện, Trần Thắng Dũng mới đi nhanh ra ngoài.
Trần Thắng Dũng vừa ra khỏi cửa, chợt cổ tay như thiểm điện chém tới một gã bộ hạ của Ngô Nham Hồng.
Tên cao thủ kia căn bản không kịp phản ứng liền bị một đao chém xuống thủ cấp.
Hai gã cao thủ đi sau lưng Trần Thắng Dũng đồng thời lập tức bộc phát. Một người trong đó đột nhiên bạo khởi bắt lấy đầu một gã bộ hạ của Ngô Nham Hồng dùng sức vặn một cái liền trực tiếp tiêu diệt. Một người khác trong tay đột nhiên bắn ra một cây dao găm bén nhọn thoáng một phát đâm vào cổ họng một tên bộ hạ khác của Ngô Nham Hồng.
Một gã bộ hạ cuối cùng còn sót lại còn chưa kịp phản ứng, Trần Thắng Dũng đã trở tay chém đầu hắn xuống.
- Động thủ!
Trần Thắng Dũng sau khi chém giết một tên bộ hạ cuối cùng của Ngô Nham Hồng liền móc ra một cái bộ đàm trực tiếp lạnh lùng ra lệnh.
Dưới mệnh lệnh của Trần Thắng Dũng, bộ hạ của hắn thoáng một phát dẫn người điên cuồng tấn công về phía tàn quân của Ngô Nham Hồng.
Dưới sự không kịp đề phòng, bộ đội của Ngô Nham Hồng thoáng cái liền bị trọng thương, đại lượng cao tầng bị giết chết trước tiên, thêm vào Ngô Nham Hồng bị giết, bọn hắn thoáng một phát lâm vào trong hỗn loạn.
Trần Thắng Dũng biết rõ tàn quân của Ngô Nham Hồng đều là những phần tử dân tộc cực đoan, những người kia một khi chạy thoát một người, với hắn mà nói đều là uy hϊế͙p͙ thật lớn. Bởi vậy hắn cũng xuống tay độc ác, dẫn người điên cuồng đồ sát lấy những tàn quân của Ngô Nham Hồng. Hắn là quyết tâm muốn hoàn toàn đầu nhập vào Nhạc Trọng.
Nội chiến kịch liệt trong Lâm Dương Khu thoáng cái đã bị truyền ra đến.
- Nội chiến rồi!
Bạch Tiểu Thắng cầm một cái kính viễn vọng nhìn về hướng Lâm Dương Khu, vẻ mặt nhìn có chút hả hê nói.
- Chó cắn chó, một miệng cọng lông.
Cam Đào nhìn Lâm Dương Khu, sau đó quay đầu nhìn Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Thủ lĩnh! Ngài thật sự muốn cho Trần Thắng Dũng gia nhập chúng ta sao?
Cơ hồ tất cả hảo huynh đệ của Cam Đào đều đã bị chết trong tay người Thái Lan, hắn đối với người Thái Lan quả thật tràn đầy cừu hận. Vừa nghe đến Nhạc Trọng muốn chiêu hàng Trần Thắng Dũng, hắn liền nhịn không được.
Nhạc Trọng nói:
- Đương nhiên! Chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ tôi giao!
Cam Đào có chút không cam lòng nói:
- Thủ lĩnh! Nhưng hắn là người Thái Lan. Người Hoa chúng ta chính là bị người Thái Lan tru diệt mấy ngàn người. Thù này chẳng lẽ ngài không báo sao?
Cam Đào lời vừa nói ra, không ít quan quân đều nhìn về phía Nhạc Trọng.
Thành viên tổ chức Nhạc Trọng dựa vào để lập nghiệp có không ít là người sống sót người Hoa cứu được từ tay người Thái Lan. Những người sống sót người Hoa được Nhạc Trọng cứu vớt kia chính là người ủng hộ trung thành nhất của hắn. Trong quân của Nhạc Trọng không ít quan quân đều là những người sống sót người Hoa Nhạc Trọng cứu ra từ Thái Lan.
Nhạc Trọng vô cùng kiên định nói:
- Đương nhiên phải báo! Những người Thái Lan từng khi nhục qua người Hoa chúng ta, ta một tên cũng sẽ không bỏ qua.
Nghe được hứa hẹn của Nhạc Trọng, bất mãn trong lòng những người kia mới tán đi. Nhạc Trọng dẫn theo bọn hắn đã lấy được lần lượt thắng lợi, trong lòng bọn họ tràn đầy kính sợ đối với Nhạc Trọng. Hơn nữa hứa hẹn của Nhạc Trọng chưa từng sai, bọn hắn cũng thập phần tín nhiệm thủ lĩnh như Nhạc Trọng.
Phan Kim Dũng đi đến cạnh người Nhạc Trọng hỏi:
- Thủ lĩnh, chúng ta có cần đi giúp Trần Thắng Dũng một phen không?