Thần Ma Hệ Thống

Chương 595: Thái quân hung tàn

Trần Dao bị buộc trốn vào trong núi sống như dã nhân, nguyên bản muối ăn vốn không có gì đáng chú ý lại biến thành tài nguyên quý giá. Trần Dao nằm mơ cũng không thể ngờ chế ước sự sinh tồn của bọn họ không phải lương thực mà là muối ăn. Lúc trước bị Ngô Nham Hồng vây đánh họ chỉ mang theo lương thực mà không ai nghĩ tới muối.


- Tôi còn một trăm cân muối ăn, cô cầm đi đi!
Nhạc Trọng vung tay trực tiếp đem một túi muối lớn ném trên mặt đất.
Trong trữ vật giới chỉ của hắn trang bị vũ khí đạn dược, lương thực, nước, muối ăn vân vân. Nhưng số lượng trăm cân này xem như đã là số lượng trong tồn kho của hắn.


- Thật tốt quá! Cám ơn!
Trần Dao lấy túi muối lớn, trên mặt lộ ra tia mỉm cười ngọt ngào. Có được túi muối này liền có thể giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ của nàng.


Bị người bức vào trong núi đánh du kích không tốt đẹp như nhiều người tưởng tượng, ngược lại thập phần gian nan. Thiếu thốn đủ loại vật tư, hơn nữa không thể thông qua thủ đoạn mậu dịch mà thu được thật nhiều nhu yếu phẩm trong cuộc sống.


Nếu Nhạc Trọng không đến Đại Lan sơn, nhóm người Trần Dao chỉ còn một cách đi công kích cứ điểm của Đại Thái đế quốc cướp lấy vật tư về sử dụng.


Nhạc Trọng đem muối ăn giao cho Trần Dao, lòng người bởi vì hành động mạnh mẽ giành quyền của hắn cũng đã chậm rãi ổn định lại. Dù sao hắn còn có Trần Dao ở một bên ủng hộ. Tuy rằng địa vị của Trần Dao trong Thiên Hoa hội không bằng Nhạc Trọng ở Quý Trữ thị nhất ngôn cửu đỉnh không người dám làm trái, nhưng đồng dạng vẫn rất có uy vọng, dưới sự phụ trợ của nàng những người khác cũng chậm rãi tiếp nhận Nhạc Trọng làm thủ lĩnh của bọn họ. Dù sao ở thời thế bây giờ, chỉ cần có thể sống sót cũng đã thật may mắn.


Trên thực tế, nếu không phải do Ngô Nham Hồng quá mức cực đoan kỳ thị chủng tộc, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng những người đi theo bên cạnh Trần Dao ít nhất sẽ bỏ đi hai phần ba nhân số.


Sau khi tình huống thoáng ổn định, Nhạc Trọng bắt đầu chỉnh huấn những người còn sống trong Đại Lan sơn. Toàn bộ chiến sĩ vô luận nam nữ già trẻ đều bị hắn huấn luyện quân sự hóa vô cùng nghiêm khắc.


Bên trong khu vực này, Nhạc Trọng rất khó tùy ý trưng tập bộ đội như tại quốc nội. Cho dù hắn có thể đánh bại được một thế lực bản địa, cũng rất khó ở trong thế lực bản địa chiêu mộ được binh sĩ có thể tín nhiệm.


Sở dĩ Trần Dao bị buộc phải rút vào Đại La sơn chính là vì bị người bản địa dưới trướng nhiều lần bán đứng, bại lộ hành tung khiến quân đội của Đại Thái đế quốc truy kích, vì vậy mới thất bại thê thảm như thế.


Bốn ngày sau thời tiết nắng ráo, trên bầu trời không có một đám mây, ánh mặt trời chiếu xuống mặt tuyết phản xạ ra ánh sáng chói mắt.


Một đội ngũ trang bị hoàn mỹ, võ trang tận răng chừng hai trăm người đang áp giải năm trăm người sống sót khuôn mặt khô héo, có nam có nữ, gầy yếu như chỉ cần có cơn gió thổi qua liền gục xuống, mặc áo mỏng tanh sắc mặt tái nhợt đi vào trong Đại Lan sơn.


Trương Mãn Húc cưỡi một con ngựa biến dị lớn tiếng gào lên:


- Trần Dao! Tao biết mày đang ở trong núi! Tao là Trương Mãn Húc của Đại Thái đế quốc! Tao muốn gặp mày! Trong vòng mười phút mày không xuất hiện tao sẽ bắt đầu giết người! Mỗi cách mười phút tao sẽ giết một người cho tới khi nào mày ra mặt mới thôi!


Ở bên người Trương Mãn Húc một gã cường hóa giả cũng biết kỹ năng sóng âm khuếch tán đem thanh âm Trương Mãn Húc khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
Mười phút chỉ thoáng chốc đã qua.


Trương Mãn Húc nhìn Đại Lan sơn phủ đầy tuyết không bóng người lạnh lùng cười, vung tay lên. Một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi quần áo phong phanh, hai mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ bị giải tới trước người hắn.
Trương Mãn Húc rút súng chỉ lên đầu cô bé, cười hung tàn, bóp cò.


Phanh một tiếng súng vang.
Trên đầu cô bé kia hiện thêm một lỗ máu, hai mắt chớp động tia sáng khát vọng cuối cùng đối với thế giới, ngã xuống mặt đất.
Trương Mãn Húc bắn chết cô bé xong, trên gương mặt anh tuấn thoáng hiện biểu tình vặn vẹo, hưng phấn cười to nói:


- Trần Dao! Bởi vì mày không xuất hiện, hiện tại đã có một con bé vì mày mà chết! Chẳng lẽ tụi mày yếu đuối như vậy, trơ mắt nhìn hơn năm trăm người Hoa này bởi vì tụi mày mà chết hay sao?


Trương Mãn Húc nhìn thấy lời nói của mình cũng không đưa tới kết quả mong muốn, trong mắt thoáng hiện hàn quang kêu lên:
- Tụi mày, kêu to lên!
Trương Mãn Húc vừa ra lệnh, những chiến sĩ kia lấy roi da quất về nhóm người Hoa kia.
- Trần Dao, cứu cứu chúng tôi…


- Van cầu cô, Trần Dao! Cô hiện thân cứu cứu chúng tôi đi…
- Ah! Đau quá…đau quá…
- Đừng đánh…đừng đánh nữa…
-…
Bên trong nhóm người Hoa sống sót truyền ra thanh âm rên rỉ thống khổ, được kỹ năng sóng âm khuếch tán tản ra khắp bốn phương tám hướng.
- Súc sinh vô sỉ!


Phan Kim Dũng ẩn trên một thân đại thụ nhìn thấy nhóm chiến sĩ kia tàn nhẫn ngược đãi nhóm người sống sót, hai tay hung hăng chộp lên nhánh cây, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng rít lên.


Phan Kim Dũng chuyên làm công tác điều tra, luôn luôn xuất hiện ngoài tiền tuyến. Hắn có được kỹ năng biến thân du hiệp tùng lâm, một khi biến thân cho dù đánh không lại địch nhân cũng có thể thong dong rút lui.


Lúc trước khi hắn bị bắt cầm tù từng bị ngược đãi tàn nhẫn, vì vậy hiện tại nhìn thấy người sống sót bị tra tấn, lửa giận trong lòng hắn chợt thiêu đốt lên.
Phan Kim Dũng cắn chặt răng vọt trở vào trong núi.
Trần Dao nghe Phan Kim Dũng hội báo nhất thời vẻ mặt biến sắc hung hăng vỗ một chưởng lên bàn:


- Súc sinh!
Tuy rằng Trần Dao đã mất đi thật nhiều vẻ ngây ngô trưởng thành một người lãnh đạo, nhưng lòng của nàng vẫn vô cùng thiện lương, vừa nghe tin tức người sống sót ở bên ngoài bị Trương Mãn Húc ngược đãi bắn chết, trong lòng nàng liền dấy lên rào rạt lửa giận.


Một gã cường hóa giả thân hình lớn như con gấu tráng kiện vạm vỡ mở trừng hai mắt lớn tiếng giận dữ hét:
- Mẹ nó! Đám súc sinh kia! Thánh nữ điện hạ, chúng ta đi ra ngoài liều mạng với bọn hắn!
Cam Đào nhướng mày lớn tiếng quát:
- Hứa Túc, im lặng! Nghe Nhạc lão đại!


Hứa Túc yên tĩnh trở lại nhưng vẫn hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Trọng. Hắn không hề có chút hảo cảm với vị Nhạc lão đại đột nhiên xuất hiện kia. Theo hắn xem ra Thiên Hoa hội phải do Cam Đào cùng Trần Dao cùng nhau lãnh đạo.


Hứa Túc là một người sống sót được Cam Đào thu lưu giúp đỡ. Hắn cũng là một trong ba tiến hóa giả của Thiên Hoa hội. Hắn chỉ phục Cam Đào từng cứu hắn hơn nữa trợ giúp hắn trở nên mạnh mẽ. Trần Dao từ đầu luôn thống lĩnh Thiên Hoa hội, hơn nữa từng làm ra thật nhiều cống hiến cho tiểu tập thể này, bởi vậy hắn cũng miễn cưỡng nghe theo Trần Dao chỉ huy.


Cam Đào vừa nói, mọi người đều đưa mắt nhìn Nhạc Trọng, muốn xem vị thủ lĩnh kia làm sao xử lý chuyện này. Ngoại trừ Cam Đào, Phan Kim Dũng, Phạm Đồng Hiên từng được Nhạc Trọng cứu qua, những người khác cũng không thích thủ đoạn của Nhạc Trọng.
Trong mắt Nhạc Trọng chớp động hàn quang, ra lệnh:


- Tập hợp bộ đội!