Viên huyết tinh vào vào trong bụng, chợt hóa thành một dòng nhiệt lưu cuồn cuộn khuếch tán khắp thân thể hắn, từng đạo lực lượng cường đại bắt đầu khởi động trong thân thể hắn, không ngừng cường hóa mỗi tấc da thịt trên người hắn.
Đồng thời trong viên huyết tinh tam giai còn một vầng chân khí màu đỏ cũng khuếch tán lan tràn khắp toàn thân hắn, trên người hắn dâng lên một cỗ dục vọng cháy bỏng.
Khi Nhạc Trọng nuốt vào viên huyết tinh kia trong lòng liền có một cỗ giác ngộ, hắn nhấn nút trên đầu giường thầm nghĩ:
- Quả nhiên là giao long tính ɖâʍ, bên trong huyết tinh còn mang theo ɖâʍ độc!
Không bao lâu cửa phòng mở ra, Trữ Vũ Hân mặc áo ngủ mỏng manh đi vào, nhìn thấy Nhạc Trọng cuộn tròn trên giường, thân thể bốc lên sương khói dày đặc trong mắt thoáng hiện nét lo lắng hỏi:
- Nhạc Trọng, anh làm sao vậy?
Nhạc Trọng ngẩng đầu lên, trong hai mắt chớp động quang mang như dã thú, hắn nhìn trừng trừng Trữ Vũ Hân.
Chỉ thấy da thịt Trữ Vũ Hân trắng như tuyết, dáng người đầy đặn gợi cảm, đôi gò ngực tuy không xưng là lớn như cũng thật vun cao, hơn nữa gương mặt xinh đẹp còn mang theo tia ngạo khí, đúng là cực kỳ mỹ lệ.
Cho dù bình thường Nhạc Trọng nhìn thấy Trữ Vũ Hân cũng cảm thấy cô gái này xinh đẹp xuất chúng, lúc này trong lòng hắn đang bị dục vọng che phủ, liền càng cảm thấy Trữ Vũ Hân chính là tiên nữ hạ phàm, biến thành tình nhân trong mộng của hắn.
Thân hình Nhạc Trọng chợt lóe, nhanh như báo săn đem Trữ Vũ Hân ôm vào trong lòng, đặt nàng lên giường.
Trữ Vũ Hân bị Nhạc Trọng áp trên giường, nhìn thấy hắn không ngừng thở dốc hổn hển, thân thể lại nóng rực, trong lòng chợt sinh ra cảm giác sợ hãi:
- Nhạc Trọng, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Trên chiến trường, vô luận bị thương nặng bao nhiêu, cho dù xương cốt vỡ vụn, cánh tay bị chém nhưng Nhạc Trọng vẫn như một ma thần vô cùng kiên cường chưa từng gục ngã. Đây là lần đầu tiên Trữ Vũ Hân nhìn thấy Nhạc Trọng phản ứng như vậy, điều này làm trong lòng nàng có chút khẩn trương.
Nhạc Trọng dùng lực đã xé rách áo của nàng, lộ ra thân hình gợi cảm động lòng người tràn ngập sức sống thanh xuân.
- Ah…
Trữ Vũ Hân nhất thời đỏ mặt, trái tim không ngừng đập mạnh.
Nhạc Trọng ôm lấy nàng, tiến nhập vào thân thể mềm mại của nàng.
Một cảm giác đau đớn truyền đến, một nét hoa mai đỏ tươi thoáng hiện trên ra giường, đôi mắt đẹp lợi hại của Trữ Vũ Hân chợt dính đầy nước mắt, đồng thời hiện lên một tia mờ mịt.
Trước cuối thời Trữ Vũ Hân là một tiểu thư khuê cát có giáo dưỡng rất tốt lại chăm chỉ học tập, hơn nữa tính khí có chút lãnh đạm. Nàng không tinh quái như em gái Trữ Nhược Tử của mình, trong lòng cũng có mộng ảo của một nàng công chúa Bạch Tuyết. Lúc này Nhạc Trọng trở thành nam nhân của nàng, còn có đủ loại khuyết điểm, chênh lệch thật lớn với người tình trong mộng của nàng, điều này làm cho nàng có chút mờ mịt. Tuy rằng nàng biết rõ vận mệnh của mình nhưng khi chuyện thành sự thật vẫn làm nàng cảm thấy vô cùng mê mang.
- Đại ca ca, em tới đây!
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Mạc Hương Lăng thật cẩn thận đi vào.
Khác với Trữ Vũ Hân, tâm cơ của Mạc Hương Lăng nặng hơn nàng rất nhiều. Mạc Hương Lăng biết mình đã thực sự trở thành nữ nhân của Nhạc Trọng, nàng cũng không kháng cự vận mệnh của mình, mà lựa chọn làm tốt quan hệ với hắn, trở thành người mà hắn không thể thiếu. Bởi vậy mỗi đêm nàng đều lẻn vào trong chăn của hắn.
Bạch Cốt canh gác ngay trong phòng của Nhạc Trọng chẳng khác gì một người chết, chỉ cần hắn không cảm giác ra được sát ý, sẽ giống như không hề tồn tại. Nếu hắn cảm giác được có sát ý, hắn sẽ lập tức phóng gai nhọn xuyên thủng địch nhân.
Mạc Hương Lăng vừa đi vào phòng, liền thấy được Nhạc Trọng đang cùng Trữ Vũ Hân kịch liệt chiến đấu, nàng không hề có chút thẹn thùng ngược lại còn mang theo dáng tươi cười kỳ dị nói:
- Oa! Thật kịch liệt nha! Vũ Hân tỷ! Chị đang ăn vụng nga…
- Đừng nhìn! Ah! Đừng nhìn…
Trữ Vũ Hân nhìn thấy Mạc Hương Lăng đột nhiên xuất hiện, nàng cảm thấy xấu hổ tới cực điểm, thân thể cong lên liền đạt tới đỉnh phong, xụi lơ ngay trên giường.
Mạc Hương Lăng nhìn Nhạc Trọng như có thâm ý cười nhẹ, sau đó nhanh chóng thoát khỏi phòng:
- Vũ Hân tỷ, hôm nay em sẽ không quấy rầy hai người! Hì hì…
Trong lòng Trữ Vũ Hân cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật khó chịu đựng nổi nghĩ thầm:
- Ô! Bị thấy được! Lần này không mặt mũi gặp người!
Mà lúc này Nhạc Trọng không hề ngừng lại tiến công, lại làm Trữ Vũ Hân lâm vào trong hỗn loạn, không thể tiếp tục suy nghĩ.
- Chúc mừng ngài! Đã lấy được toàn bộ thuộc tính +5, lực lượng cường hóa ngoài định mức +10!
Khi Nhạc Trọng ôm Trữ Vũ Hân rơi vào trong mê ngủ thì bên trong thức hải của hắn vang lên tiếng động.
Hiệu quả của huyết tinh tam giai quả thật vô cùng kinh người, chỉ một thoáng đã giúp Nhạc Trọng gia tăng 40 điểm cường hóa thuộc tính. Nhưng đây là do lần đầu tiên sử dụng huyết tinh tam giai nên mới có được hiệu quả tốt như vậy, sau này nếu Nhạc Trọng tiếp tục dùng, hiệu quả cường hóa cũng sẽ nhanh chóng yếu bớt.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Trọng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Trữ Vũ Hân đang nằm bên cạnh hắn.
Nhạc Trọng vừa thấy được cảnh này liền cảm thấy đau đầu. Lúc đó hắn bị dục vọng chiếm lĩnh, nhưng không mất đi ký ức, những chuyện hắn từng làm đều nhớ được thật rõ ràng.
Nhạc Trọng nhìn gương mặt xinh đẹp của Trữ Vũ Hân cúi đầu hôn nhẹ lên mặt của nàng. Vô luận như thế nào cô gái này đã là người của hắn, hắn cũng sẽ không buông tay.
Nhạc Trọng vừa hôn, trên mặt Trữ Vũ Hân chợt đỏ ửng, thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ.
Thấy như vậy Nhạc Trọng biết nàng đã tỉnh, nhưng vì thẹn thùng nên không dám mở mắt.
Nhạc Trọng dâng lên ý muốn trêu chọc, ɭϊếʍƈ nhẹ lên cổ nàng, nhẹ nhàng cắn lấy xương quai xanh xinh đẹp, cười nhẹ hỏi:
- Thật xinh đẹp! Muốn thêm lần nữa không?
- Ô!
Trữ Vũ Hân rên lên một tiếng, bật lên, rút tấm trải giường che phủ thân thể trắng tuyết, cuộn thành một đoàn nhút nhát nhìn Nhạc Trọng cầu xin:
- Nhạc ca, hiện tại không được!
Đúng lúc này Mạc Hương Lăng ăn mặc chỉnh tề đẩy cửa phòng, nhìn Nhạc Trọng lộ ra nụ cười tươi rực rỡ nói:
- Nhé, chào buổi sáng đại ca ca!
Mạc Hương Lăng mang theo dáng tươi cười khờ dại nhảy lên giường, không chút kiêng kỵ ôm cánh tay Nhạc Trọng làm ra vẻ ngây thơ cười nói:
- Hì hì, đại ca cùng Vũ Hân tỷ đang chơi trò chơi sao? Em cũng phải cùng hai người chơi đùa!
Nhạc Trọng sờ sờ đầu của Mạc Hương Lăng dọa nạt:
- Đi ăn điểm tâm đi, nếu không đi cẩn thận anh đánh mông em!
Mạc Hương Lăng híp mắt nhìn Trữ Vũ Hân cùng Nhạc Trọng lộ ra dáng cười ý vị thâm trường:
- Đã biết! Đại ca tiếp tục chơi với Vũ Hân tỷ đi, hì hì!
Trữ Vũ Hân thấy nụ cười của Mạc Hương Lăng, nghĩ tới việc hoang đường đêm qua liền đỏ mặt.
Rửa mặt xong Nhạc Trọng mang theo Trữ Vũ Hân đi tới phòng ăn.
Chung quanh bàn ăn có Nhạc Trọng, Trữ Vũ Hân, Tân Giai Nhu cùng Mạc Hương Lăng cùng ngồi.
Hai bên bàn ăn có tám nữ phó xinh đẹp mỹ lệ đang đứng xếp hàng thật chỉnh tề.