Thần Ma Hệ Thống

Chương 503: Kỹ năng cấp năm: thần tốc! (2)

Mỗi một kiện trang bị hệ thống thần ma xuất hiện ở chợ có thể đổi lấy hàng tấn lương thực. Mạc Hương Lăng là tiểu ma nữ vẫn muốn có một món trang bị hệ thống thần ma.
Nhạc Trọng bóp cái mũi nhỏ của Mạc Hương Lăng một cái, nói:
- Em không chiến đấu ở tuyến đầu, muốn những trang bị này làm gì?


Mạc Hương Lăng thoáng cái giãy ra khỏi bàn tay lớn của Nhạc Trọng, nhăn mặt nói:
- Đừng nặn cái mũi! Sẽ biến dạng đấy!
Mạc Hương Lăng thập phần thông minh, nàng cảm giác lửa giận của Nhạc Trọng thu liễm thì thập phần thân thiết, bởi vậy mới dám không kiên nể làm nũng với Nhạc Trọng, hay nói giỡn.


Tân Giai Nhu thì vô cùng yêu thương nhìn qua con gái của mình. Con gái nàng chính là kiêu ngạo của nàng, cũng là hy vọng sinh tồn của nàng đấy. Cho dù vì Mạc Hương Lăng làm chuyện gì, nàng đều nguyện ý.
Nhạc Trọng nhìn qua gian phòng và trầm giọng nói:
- Nơi này không thích hợp cho người ở, chúng ta rời đi!


Căn phòng này tuy bởi vì có chủ nhân dụng tâm quản lý, tuy đơn sơ lại sạch sẽ. Thế nhưng mà Nhạc Trọng muốn tụ tập bộ hạ cùng một chỗ tránh bị công phá. Tân Giai Nhu hai nữ nhất định phải rời khỏi nơi này.


Tân Giai Nhu cùng Mạc Hương Lăng đều là nữ nhân thông minh, các nàng rất nhanh thu thập xong hành lý đơn giản, có chút lưu luyến nhìn qua gian phòng này và cùng đi theo Nhạc Trọng rời đi.
Nhạc Trọng mang theo Tân Giai Nhu, Mạc Hương Lăng hai nữ đi dọc theo ám ký và đi tới một gian phòng.
- Lão đại!


Trong một gian phòng, Nhạc Trọng nhìn thấy ba mươi tên cao thủ mình mang theo đang chào thi lễ.
Nhạc Trọng đã từng cùng ước định với bọn họ, tiến vào thành phố Quý Trữ thì phải dùng xưng hô mới.
- Đều là cao thủ!


Tân Giai Nhu nhìn qua ba mươi chiến sĩ trong phòng, nàng có thể từ trong đó cảm giác được ba mươi tên chiến sĩ này tỏa ra chiến ý và sát khí lẫm lẫm. Sau khi thức tỉnh trở thành người tiến hóa, Tân Giai Nhu cảm giác trở nên nhạy cảm phi phàm.


Mạc Hương Lăng nhìn qua ba mươi tên chiến sĩ trong phòng và ngọt ngào nói ra:
- Các vị đại ca ca mọi người khỏe!! Em là Mạc Hương Lăng!
Bạch Tiểu Thắng nhìn thấy Mạc Hương Lăng thắt tóc đuôi ngựa, dáng người tinh xảo và gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn qua Nhạc trọng nói:


- Lão đại! Anh từ chỗ nào tìm ra cực phẩm tiểu loli vậy! Chẳng lẽ anh thật sự là...
Nhạc Trọng lạnh lùng trừng Bạch Tiểu Thắng một cái, trong nội tâm Bạch Tiểu Thắng có chút phát lạnh, ngạnh sanh sanh đem mấy chữ yêu thích tiểu loli nuốt vào trong bụng.


Bạch Tiểu Thắng không phải đồ đần, hắn cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm cho Nhạc Trọng tức giận.
Trữ Vũ Hân đứng ở bên cạnh nhìn qua Mạc Hương Lăng cùng Tân Giai Nhu và trong mắt hiện ra thần sắc phức tạp.


Các chiến sĩ còn lại hiếu kỳ nhìn qua Mạc Hương Lăng cùng Tân Giai Nhu, chợt thu hồi ánh mắt nhìn qua Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đem mọi người tụ tập lại và nói:
- Chúng ta đã tiến vào thành phố Quý Trữ, bước tiếp theo đi như thế nào tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.


Ưng Khai Sơn nhìn qua Nhạc Trọng nói thẳng:
- Lão đại! Không dễ làm ah! Thành phố Quý Trữ bên này có đông nhân khẩu, còn có Đỗ Thiện Hùng thống soái quân đội chinh chiến bốn phía! So sánh lực lượng thì chúng ta kém xa lắm.


Thành phố Quý Trữ vô cùng cường đại, cho dù là tiềm lực chiến tranh hay là sức chiến đấu của Bối Minh Dương ở huyện Thiên Tân mạnh hơn gấp mười mấy lần. Thông Thiên thần giáo là tà giáo ở trước mặt quân dã chiến của Đỗ Thiện Hùng thì chỉ sợ sẽ bị một kích đánh tan. Ba mươi mấy người ở đây cho dù là cao thủ cũng không có khả năng nuốt thành phố Quý Trữ.


Thượng Luân trầm mặc một hồi cũng chậm rãi nói:


- Chúng ta bên này tuy cao thủ nhiều như mây, nhưng mà so với thành phố Quý Trữ có được chín mươi vạn nhân khẩu, ngọa hổ tàng long, cao thủ cũng tuyệt đối không ít hơn chúng ta đâu. Nếu như chúng ta có bất cứ dị động nào, chỉ sợ lập tức sẽ bị nghiền thành bột mịn ngay.


Nghe Thượng Luân nói thì mọi người trầm mặc lại. Thành phố Quý Trữ xác thực là con cự thú khổng lồ, bọn họ cho dù là cao thủ nhưng đối mặt với con cự thú này cũng không quá đáng là một con kiến nhỏ.


Lúc trước Nhạc Trọng sở dĩ có thể mang theo hơn ba mươi tên cao thủ chiếm đoạt Thông Thiên thần giáo, đó là thừa dịp Thông Thiên thần giáo cùng thế lực khác tiến hành chiến đấu sinh tử nên hắn mới may mắn thành công. Nếu không lúc trước Nhạc Trọng muốn chiếm đoạt Thông Thiên thần giáo thì đúng là muôn vàn khó khăn. Thành phố Quý Trữ bên này thế lực so với Thông Thiên thần giáo mạnh hơn không chỉ mười lần, Nhạc Trọng muốn chiếm đoạt thành phố Quý Trữ ít khả năng.


Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:


- Các ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều! Chúng ta cũng không phải muốn chiếm đoạt thành phố Quý Trữ. Chúng ta có thể buôn bán với bọn họ mà, cũng có thể hợp tác với bọn họ chống tang thi, biến dị thú. Hơn nữa chúng ta cũng không muốn chính diện đối kháng thế lực của thành phố Quý Trữ, chỉ cần chúng ta có thể từ trong thành phố Quý Trữ kiếm đến chỗ tốt là được.


Nếu như muốn cưỡng ép chiếm đoạt thành phố Quý Trữ, Nhạc Trọng phải vận dụng đại quân và các loại thủ đoạn tồi tệ công kích thành phố Quý Trữ, chết tổn thương thảm trọng mới có thể chiếm đoạt thành phố Quý Trữ. Thế nhưng mà lui một bước nếu như không phảo cường công thành phố Quý Trữ, như vậy thông qua phương thức giao dịch Nhạc Trọng cũng có thể từ thành phố Quý Trữ đạt được thứ mình cần.


Trong thành phố Quý Trữ bên trong đại bộ phận là người châu á, cũng không phải kẻ theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan như Ngô Nham Hoành. Nhạc Trọng cũng không cách nào dùng thủ đoạn như đối phó quân Thái Lan được.


Nghe Nhạc Trọng nói thì mọi người cũng buông lỏng cỏi lòng. Đúng vậy a, bọn họ cũng không nhất định đi chiếm đoạt thành phố Quý Trữ. Song phương tiến hành lai vãng mậu dịch bình thường cũng đạt được hồi báo thật lớn. Nhưng mà Nhạc Trọng trước sau vẫn cường thế, liên tục phát động chiến tranh chiếm đoạt vài thế lực mới hình thành thế lực hiện tại. Chuyện này làm cho bọn họ tư duy theo quán tính, cho rằng Nhạc Trọng cũng sẽ phát phát động chiến tranh chiếm đoạt thành phố Quý Trữ.


Bạch Tiểu Thắng có chút không sao cả hỏi:
- Lão đại! Anh có tính toàn gì không?
Bạch Tiểu Thắng gần đây không thích động não, trong mắt của hắn chỉ có mỹ nữ. Bởi vậy tuy hắn thiên phúc cực cao, thực lực cao cường cũng chỉ là tay chân cao cấp, không cách nào trở thành thủ lĩnh một thế lực.


Nhạc Trọng trầm giọng nói:


- Chúng ta muốn cắm rễ ở thành phố Quý Trữ thì tôi có ý định thành lập bang phái mà hoạt động. Các người thành lập Thanh Thạch Bang. Ở bên phố Lý Ngư kia có không ít người sống sót gian nan, Thượng Luân, anh đi tới đó chiêu mộ ba trăm người, sung làm bang chúng của chúng ta. Đãi ngộ là bao ăn cơm no, mỗi ngày còn được nửa cân lương thực.


Tại thành phố Quý Trữ thế lực của Nhạc Trọng cũng chỉ có dùng phương thức bang phái mà hoạt động, nếu như hắn dùng phương thức quân đội mà chiêu mộ nhân thủ. Chỉ sợ lập tức sẽ bị người của thành phố Quý Trữ tiêu diệt.