Rất nhanh có một đám bang chúng Thanh Trúc Bang túm tụm lại, một gã thân cao một mét bảy, trên người mang áo choàng đen, bên hông cầm một thanh đại đao, trên mặt có một đạo vết đao, cạo tóc húi cua, ngũ quan đoan chính, trong hai mắt tinh quang chớp động, tuổi chừng mười chín, dẫn theo chừng hai mươi người ngăn cản đường đi của Nhạc Trọng..
Tên bang chúng Thanh Trúc Bang chỉ vào Nhạc Trọng lớn tiếng kêu lên:
- Chính là hắn! Hồ đường chủ!
- Là anh!
Tên nam tử trẻ tuổi nhìn qua Nhạc Trọng, vốn đang sững sờ, sau đó trong mắt hiện ra vẻ mừng như điên.
Nhạc Trọng nhìn qua tên Hồ đường chủ khẽ cười nói:
- Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này! Tiểu báo tử!
Hồ đường chủ cười ha hả, hai mắt ngưng tụ, một cổ khí thế mạnh mẽ phóng lên trời, hắn thoáng cái rút đại đao bên hông ra lao tới chém vào Nhạc Trọng:
- Ha ha!! Thật sự là thật không ngờ.
- Ăn một đao của tôi nào!
Nhạc Trọng thoáng cái cầm lấy xỉ nha đao đón đỡ đao của Hồ đường chủ, lực lượng cường đại gấp sáu lấn người bình thường bộc phát, song đao giao kích vang lên âm thanh cực lớn.
Nhạc Trọng bị đẩy lui một bước, Hồ đường chủ lại bị đẩy lùi hai bước, hiển nhiên trên lực lượng cũng hơi kém hơn Nhạc trọng. - Ha ha ha! Anh quả nhiên lợi hại hơn trước nhiều rồi!! Nhưng nếu anh chỉ có bổn sự này thì không phải là đối thủ của tôi!
Hồ đường chủ phóng khoáng cười cười, một bước tiến lên, ánh đao trong tay đột nhiên sáng lên, xen lẫn trong đó là âm thanh xé gió chém về phía Nhạc Trọng.
Ánh mắt của Nhạc Trọng ngưng tụ, tốc độ gấp mười hai lần người bình thường bộc phát, Ngạc Nha Cứ Nhận trong tay huyễn hóa ra nhiều đao nhậ ngăn cản đao của Hồ đường chủ chém tới.
Chỉ mấy hô hấp hai bên đã giao thủ với nhau mấy trăm cái liên tục, từng đạo hỏa tinh không ngừng từ trường đao của hai bên bắn ra ngoài.
- Thật là lợi hại!
Đám người cường hóa chung quanh vây xem Nhạc Trọng cùng Hồ đường chủ chiến đấu thì lòng người chấn động, trong mười mấy người bọn họ không ai có thể ngăn cản được một đao của Nhạc Trọng hoặc là Hồ đường chủ.
Sau mấy trăm đao chém liên tục thì hai bên chợt tách ra, sau đó nhìn nhau cười cười, phân biệt thu đao vào trong vỏ.
Thanh Hạt thấy tình thế không ổn, thoáng cái cầu khẩn đi tới trước người của Hồ đường chủ:
- Hồ đường chủ!! Thằng này chính là đại địch của Thanh Trúc Bang chúng ta!! Hơn mười huynh đệ chúng ta bị chém cụt tay!! Ngài phải báo thù cho chúng tôi!
Hồ đường chủ biến sắc, hung hăng một cước đá vào người của Thanh Hạt, trực tiếp đá Thanh Hạt bay ra xa bảy tám mét.
- Báo con mẹ của mày!! Anh ta là đại ca của tao! Mày dám đắc tội đại ca của tao có chết cũng đáng! Nếu không phải anh ta chém mày một tay thì hiện giờ tao đã chém mày rồi! Cút qua một bên cho tao!
- Hồ Nghị!! Anh không thể vì người ngoài mà ra tay với người trong Thanh Trúc Bang được. Anh có còn là đường chủ của Thanh Trúc Bang hay không? Anh bây giờ đi lên chém người này thì tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra cả!
Đúng lúc này một tên dáng người bình thường, hai mắt chớp động hào quang âm lệ dẫm theo mười mấy bang chúng Thanh Trúc Bang đi tới, nhìn qua Hồ Nghị quát hỏi.
Thanh Hạt chạy tới tên nam tử trẻ tuổi kia khóc lóc nói:
- Thịnh đường chủ!! Hồ Nghị chẳng những bao che người ngoài, còn muốn ra tay với bang chúng của Thanh Trúc Bang chúng ta!! Thỉnh Thịnh đường chủ ra mặt thanh lý môn hộ!
Hồ Nghị đưa mắt nhìn qua Thịnh Khả Hỉ quát lớn:
- Thịnh Khả Hỉ! Lão tử làm việc không cần mày dạy bảo! Muốn miễn chức đường chủ Thanh Trúc Bang của tao thì mày không có tư cách! Nếu không chúng ta chém nhau một hồi nhé! Ai chém chết ai cũng không cần phụt rách! Mày có dám đáp ứng không? Tiểu vương bát đản!
Thịnh Khả Hỉ bị tức sắc mặt tái nhợt mang theo đám thuộc hạ rời đi.
- Hồ Nghị! Mày là hỗn đản!! Mày đứng tưởng rằng được bang chủ nhìn chúng thì mày có thể làm gì thì làm! Mày chờ đó cho tao!! Chuyện ngày hôm nay tao sẽ không bỏ qua đâu!! Chúng ta đi!
Hồ Nghị nhìn qua Thịnh Khả Hỉ sau lưng nhả một miếng nước bọt, sau đó quya đầu nhìn qua Nhạc Trọng cười nói:
- Phi! Tiểu vương bát đản! Nếu không có cha của nó! Bằng bổn sự của nó làm sao đi lên làm đường chủ được! Đại ca, chúng ta đi uống một chén nào!
Nhạc Trọng khẽ cười nói:
- Tôi gần đây không uống rượu!
- Vậy uống nước trái cây là được rồi! Đi! Tôi mời khách!
Hồ Nghị cởi mở cười cười lôi kéo Nhạc Trọng đi vào trong một câu lạc bộ đêm thiết kế xa hoa.
Lúc này tuy là ban ngày, nhưng mà trong câu lạc bộ đêm đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc kim loại không ngừng vang lên, ở trên bình đài có nhiều nữ nhân đang múa kích dục, có rất nhiều nam nữ đang bạo lộ thân thể của mình dưới đài
Một nữ tử má mỳ tuổi chừng ba mươi, bộ dạng vẫn còn thùy mị, trang điểm đậm đi tới chỗ của Hồ Nghị cười nói:
- Hồ lão đại! Ngài đã quang lâm tiểu điếm của chúng tôi, đúng là vinh hạnh cho tiểu điếm. Còn vị này là?
Hồ Nghị lườm qua má mỳ này và lạnh lùng nói:
- Đây là đại ca của tôi!! Đi tìm mấy cô em xinh đẹp, sạch sẽ tới đây, đừng có dùng đàn bà lẳng lơ ra lừa gạt lão tử nếu không cẩn thận tôi một đao bổ chết cô đấy!
- Vâng!! Dạ!
Má mỳ sợ hãi rời khỏi ghế lô, lập tức đi ra bên ngoài.
Má mỳ vừa rời khỏi ghế lô, ở nơi này chỉ còn lại Nhạc Trọng cùng Hồ Nghị hai người.
Nhạc Trọng nhìn Hồ Nghị chậm rãi nói:
- Tiểu báo tử, anh thay đổi thật nhiều!
Lúc trước Hồ Nghị đi theo sau lưng của Nhạc Trọng có chút nhút nhát ngượng ngùng, lúc này đã trở thành lão đại giang hồ. Lời nói và biểu lộ tràn ngập khí tức giang hồ, lão tử, lão tử cái gì đó quen miệng, nói lời uy hϊế͙p͙ người cũng cũng vô cùng dễ dàng.
Hồ Nghị nhìn qua Nhạc Trọng khẽ cười nói:
- Đại ca! Người còn sống trong tận thế này có ai không biến đổi. Đại ca anh không phải cải biến nhiều sao?
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi, thở dài một hơi:
- Đúng vậy a! Tôi cũng biến hóa quá nhiều!
Không tới một năm mà Nhạc Trọng từ một tên sinh viên thuần phác biến thành một thủ lĩnh sát phạt quả quyết, tâm như sắt đá, xem mạng người như cỏ rác.
Trong mắt Hồ Nghị hiện ra vẻ hoài niệm, nói:
- Tôi đã suy nghĩ nhiều lần, đều thập phần hoài niệm thời gian mấy người chúng ta trà trộn cùng với nhau. Tuy hiện giờ xem ra hành vi lúc đó thật sự là quá ngây thơ, có chút hết sức lông bông, có chút phản nghịch! Nhưng mà thời gian đó là lúc tôi vui sướng nhất.
Lúc trước đám người Nhạc Trọng, Trì Dương, Hồ Nghị tạo thành đoàn thể chuyên đi đánh hội đồng, cùng trốn học, cùng đi tới ký túc xá nữ sinh thổ lộ tình cảm, cùng đi lấy lòng cô gái ưa thích, vì gái mà đánh nhau. Trong mắt lão sư và trưởng bôi, trừ Trì Dương có thành tích học tập xuất sắc trong cùng niên cấp ra, mấy người còn lại là học sinh kém trong kém.
Nhưng mà sau khi cấp ba bởi vì việc của người nào đó Nhạc Trọng bị đả kích, lúc này mới chuyên tâm học tập, miễn cưỡng thi đậu một trường đại học.