Thần Ma Hệ Thống

Chương 462: Thông Thiên thần giáo

(1)


Bạch Tiểu Thắng chính là người tiến hóa hệ nhanh nhẹn, đồng thời hắn có được cấp độ cường hóa 46, một khi tốc độ của hắn bộc phát toàn bộ, thậm chí còn vượt qua xa Nhạc Trọng. Bởi vì dựa vào tốc độ khủng khϊế͙p͙ này, hắn mới trở thành đệ nhất cao thủ danh xứng với thực ở huyện Thiên Tân.


Trịnh Minh Hòa nhìn qua Bạch Tiểu Thắng, trong nội tâm hiện ra vẻ khác thường:
- Chỉ sợ thủ lĩnh lo lắng bọn người Ô Ấn không ép được Bạch Tiểu Thắng, mới mang theo hắn đi ra ngoài.


Trịnh Minh Hòa suy đoán là sự thật, Nhạc Trọng đúng là không thể để cho cao thủ mạnh như Bạch Tiểu Thắng ở lại huyện Thiên Tân, huyện Kinh Tây để phá vỡ sự ổn định của hai nơi này.


Nếu như Nhạc Trọng rời đi thì Bối Minh Dương và Bạch Tiểu Thắng cùng gây phản loạn, nếu như tìm đúng thời cơ thì có thể nhân lúc Nhạc Trọng thống soái đoàn xe rời khỏi huyện Thiên Tân, dẫn đầu đại bộ phận tùy tùng đi giúp Bối Minh Dương.


Một phương diện Nhạc Trọng đem nhân tố không ổn định ra khỏi huyện Thiên Tân cùng huyện Kinh Tây, một mặt khác là muốn hoàn toàn thu phục tâm của cao thủ như thế này.
Nếu người như Bối Minh Dương cúi đầu trước binh uy của Nhạc Trọng thì Bạch Tiểu Thắng phải thần phục trước thực lực của Nhạc Trọng.


Không lâu về sau Nhạc Trọng liền dẫn người rời khỏi nơi này.
Nhạc Trọng lúc này nhìn hiện trường thi thể đầy đất, nhướng mày nói:
- Người sống đâu rồi?
- Thủ lĩnh! Người sống ở chỗ này!
Bạch Tiểu Thắng đá ba tên tù binh, đi tới trước người của Nhạc Trọng.


Bạch Tiểu Thắng vừa định rời đi thì nhìn thấy Trữ Vũ Hân và Minh Giai Giai một thân trang phục quân nhân đứng bên cạnh Nhạc Trọng, nghẹn ngào khen:
- Tốt cho tiếu nữ khí khái bừng bừng, tốt cho một tiểu loli suất khí!! Thủ lĩnh, đem con tiểu loli này tặng cho tôi nhé? Tôi nguyện ý dùng mười mỹ nhân trao đổi với ngài!


- Câm miệng!
Nhạc Trọng hai mắt phát lạnh, thờ tay như thiểm điện chộp vào cổ của Bạch Tiểu Thắng.


Bạch Tiểu Thắng chính là người tiến hóa hệ nhanh nhẹn, hắn trang bị toàn bộ đều là trang bị gia tốc, Nhạc Trọng vừa mới khẽ động thì hắn liền sinh ra phản ứng, thân hình của hắn hơi nghiêng qua một bên, trong mắt phát lạnh, muốn phản kích Nhạc Trọng.


Đúng lúc này hai mắt Nhạc Trọng ngưng tụ, phát động Khủng Cụ Thuật, một đạo sóng tinh thần khủng bố trong mắt của hắn truyền vào trong thức hải của Bạch Tiểu Thắng.


Chém ngang lưng, lăng trì, dầu tạc, đứt ruột, chém đầu, trong một chớp mắt Bạch Tiểu Thắng giống như trải qua tra tấn mười năm vậy, cơ hồ khiến tinh thần của hắn sụp đổ.
- Ảo thuật!


Tuy Bạch Tiểu Thắng lỗ mảng, nhưng mà hắn là cường giả thân kinh bách chiến, hắn trước khi tinh thần sụp đổ rốt cục miễn cưỡng đạt được một tia thanh minh, hắn hung hăng khẽ cắn bờ môi, đem bờ môi cắn nát, máu tươi chảy ra ngoài, bằng vào đau đớn chân thật kia mới miễn cưỡng giãy dụa ra khỏi ảo giác.


Bạch Tiểu Thắng vừa mới từ trong ảo giác giãy dụa ra ngoài, liền phát hiện cổ của hắn đã bị tay phải như kìm sắt của Nhạc Trọng bắt lấy. Cường độ thân thể của Bạch Tiểu Thắng chỉ hơi mạnh hơn người thường một chút, chỉ cần Nhạc Trọng dùng sức thì yết hầu của hắn sẽ nát.


Hai mắt của Nhạc Trọng lạnh như băng không có một tia ấm áp, giống như đâm thẳng vào tâm linh của Bạch Tiểu Thắng:
- Loại vui đùa này tôi không muốn nghe nữa! Nếu như còn có lần nữa thì Bạch Tiểu Thắng anh đừng trách tôi không khách khí!


Bạch Tiểu Thắng giống như đối mặt với con hung thú tràn ngập sát cơ ở khoảng cách gần, hắn thập phần gian nan ứng một tiếng.
- Tôi biết rõ!


Tinh thần lực của Nhạc Trọng đã cao tới 165 điểm, tương đương gấp mười sáu lần rưỡi người thường, dưới Khủng Cụ Thuật uy áp tinh thần khổng lồ này, đủ để cho người tiến hóa tinh thần kém phát triển như Bạch Tiểu Thắng bị lâm vào ảo cảnh một hai giây, trong tranh chấp của cao thủ thì một hai giây đã đủ trí mạng rồi.


Nhạc Trọng nhẹ buông tay, buông cổ của Bạch Tiểu Thắng ra, sau đó vỗ vỗ vai của Bạch Tiểu Thắng thản nhiên nói:


- Tốt rồi! Anh ưa thích bản lĩnh thì chỉ cần anh có bản lĩnh, thế giới này mỹ nữ còn nhiều, rất nhiều. NHưng mà tôi không hy vọng anh vì mỹ nữ mà làm chậm trễ chuyện của tôi. Nếu là như vậy, tôi sẽ đích thân đưa anh xuống địa ngục.


Mồ hôi lạnh trên lưng Bạch Tiểu Thắng chảy ròng, thoáng cái thành thực hơn.
- Tôi biết rõ!


Bạch Tiểu Thắng thân là người tiến hóa, chiến lực vô song. Hắn cũng tràn ngập tự tin cùng tự phụ, thập phần xem thường người bình thường. Cho dù là Bối Minh Dương trong lòng của hắn vẫn xem thường, lúc này mới làm việc lỗ mãng bại hoại, phần lớn thời gian đều chơi đùa với mỹ nhân.


Bối Minh Dương muốn nhờ sức chiến đấu cường đai của Bạch Tiểu Thắng cho nên mới dễ dàng tha thứ cho Bạch Tiểu Thắng lỗ mảng bại hoại. Nhưng mà hắn không ngờ rằng Bạch Tiểu Thắng vào lúc mấu chốt như xe tuột xích, làm cho huyện Thiên Tân thua đơn giản như vậy.


Huyện Thiên Tân mất đi, Bạch Tiểu Thắng cũng không thèm để ý chút nào, hắn tự tin dùng thực lực của hắn cho dù đổi ông chủ mới thì ông chủ cũng không thể bỏ hắn được, bởi vậy đối mặt với Nhạc Trọng hắn không có cung kính chút nào. Hiện tại hắn bị Nhạc Trọng thu thập một phen, thế mới biết ông chủ mới rất đáng sợ, một khi hắn có dị động, chỉ sợ đầu của hắn bị ông chủ ngắt xuống làm bóng mà đá.


Trịnh Minh Hòa nhìn qua Nhạc Trọng một kích là có thể đánh bại Bạch Tiểu Thắng, trong nội tâm tràn ngập kinh hãi cùng kính sợ:
- Thủ lĩnh quả nhiên thâm bất khả trắc! Quá cường đại!
- Thật đáng sợ! Trong tay của Bạch Tiểu Thắng còn có một tuyệt chiêu! Thủ lĩnh đúng là quá đáng sợ.
"..."


Nhìn thấy Bạch Tiểu Thắng tự phụ bướng bỉnh ở trước mặt của Nhạc Trọng lại khuất phục, những tùy tùng đi theo Nhạc Trọng rời khỏi huyện Thiên Tân trong nội tâm cảm thấy khϊế͙p͙ sợ. Bọn họ cũng đều biết Nhạc Trọng rất mạnh, nhưng mà mạnh tới mức nào thì không rõ ràng. Nhìn thấy đệ nhất cao thủ của huyện Thiên Tân Bạch Tiểu Thắng ngày xưa thua trong tay của Nhạc Trọng thì bọn họ mới biết Nhạc Trọng mạnh tới mức nào.


Nhạc Trọng đi tới trước mặt ba tên tù binh, nói::
- Các người là ai?
- Phi!
Trong mắt một tên tù binh hiện ra nét cừu hận, nhổ ra một miếng nước bọt.


Phanh một tiếng vang thật lớn, Nhạc Trọng trực tiếp móc gai độc ra bắn đầu của tên này, đầu của tên tù binh nổ tung như dưa hấu, máu và óc bắn ra tung tóe, tho thể không đầu vô lực té trên mặt đất.


Nhìn thấy Nhạc Trọng thập phần hung ác quyết đoán chém giết tù binh, trong nội tâm Bạch Tiểu Thắng cũng có chút phát lạnh, may mắn chính mình cũng không có phản kháng, nếu không đầu của hắn bị bắn nát rồi.
- Các người là ai?


Nhạc Trọng đem gai độc chỉ vào đầu của tên tù binh khác, hai mắt lạnh như băng hỏi.
- Tôi nói! Tôi nói!! Đừng giết tôi!! Tôi cái gì cũng nói!
Tên tù binh bị dọa tiểu ra quần, hắn khóc lớn và cầu khẩn, lúc này trả lời vấn đề của Nhạc Trọng:


- Tôi là giáo đồ Thông Thiên thần giáo Lỗ Trữ Thủy!! Chúng tôi lần này tới đây là phụng lệnh của Trịnh Khâu Trịnh đàn chủ đi săn những miêu man này. Mang bọn họ là tế phẩm hiến cho giáo chủ.