Nhạc Trọng tay cầm quyền cao, dưới trướng có gần sáu vạn người sống sót, mỹ nữ dạng gì mà không tìm được. Cho dù không có Tô Tuyết Linh cùng Trữ Vũ Hân thì hắn cũng tìm được nữ nhân đẹp khác hầu hạ.
Tô Tuyết Linh không nhịn được lo lắng nói ra:
- Không!! Không!! Không phải!! Tôi không phải không muốn ngài! Tôi thập phần nguyện ý phục thị ngài! Chủ nhân!! Chỉ là vừa rồi ngài nhìn nội tâm của tôi có chút khẩn trương!
Trữ Vũ Hân sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, cũng không nói thêm gì. Nàng vốn không muốn phục thị Nhạc Trọng, nhưng mà dưới mệnh lệnh của Vệ Trữ Quốc phái tới nơi đây. Tuy nhiên nàng có học qua một ít Taekwondo, thế nhưng mà Taekwondo của nàng trước mặt súng và lưỡi lê của người cường hóa chỉ là trò cười.
Nhạc Trọng nhìn qua Trữ Vũ Hân cùng Tô Tuyết Linh thì hiểu tâm ý của hai nàng, hắn nhìn qua Tô Tuyết Linh mỉm cười nói:
- Như vậy cô lưu lại!
Nhạc Trọng nhìn qua Trữ Vũ Hân nói:
- Về phần cô, Trữ Vũ Hân. Cô yên tâm, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ bảo Vệ Trữ Quốc an bài công việc giúp cô. Chỉ cần cô cố gắng thì cô có thể bằng vài hai bàn tay của mình mà sống sót.
Trữ Vũ Hân cắn chặt bờ môi, không nói một lời, tuy nàng không muốn phục thị Nhạc Trọng. Nhưng cũng biết thế đạo gian nan, trong tận thế thì một nữ nhân còn không bằng một nông dân biết liều mạng đánh nhau. Nàng là cô gái không có bản lĩnh gì, nếu như ra ngoài làm việc, dựa vào công việc nuôi chính mình là vô cùng khó khăn.
Đúng lúc này Trữ Nhược Tử ngồi ở bên cạnh nhảy lên, bổ nhào vào trong ngực của Nhạc Trọng và mang theo nụ cười diễm lẹ đáng yêu, hai mắt đẫm lệ nhìn qua Nhạc Trọng cầu khẩn nói:
- Ca ca đại nhân!! Ca ca đại nhân!! Không nên đuổi chị đi! Van cầu ngài, không nên đuổi chị đi! Nhược Tử sẽ hầu hạ ca ca thật tốt mà! Cho dù ca ca đại nhân nói cái gì, Nhược Tử sẽ làm tất cả. Van cầu ngài đừng đuổi chị đi! Nhược Tử trên thế giới này trừ ca ca đại nhân cũng chỉ còn lại chị là người thân nhất! Nhược Tử sẽ phục thị ca ca đại nhân thật tốt, cầu ngài đừng đuổi chị đi!
- Không được!! Mình không thể rời khỏi đây! Nếu như mình đi thì ai có thể bảo hộ cho Nhược Tử!
Trữ Vũ Hân nhìn qua Trữ Nhược Tử nhào vào trong ngực của Nhạc Trọng và điềm đạm đáng yêu cầu khẩn, trong nội tâm cả kinh, tiến lên vài bước và cúi cái đầu cao ngạo trước Nhạc Trọng, hốc mắt đỏ lên răng ngà cắn chặt, nói:
- Chủ nhân! Tôi nguyện ý phục thị ngài!! Xin cho tôi lưu lại1
Nhạc Trọng nhìn qua Trữ Nhược Tử tiểu loli điềm đạm đáng yêu, thò tay xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, cảm xúc mát rượt bóng loáng như tơ lụa truyền ra ngoài, hắn nhìn Trữ Vũ Hân và thản nhiên nói:
- Vậy cô lưu lại đi!
Trữ Nhược Tử nhìn qua Nhạc Trọng cười ngọt ngào, nhào vào ngực của Nhạc Trọng và cầm một cái bánh ngọt làm nũng với Nhạc Trọng:
- Em muốn cái này!
- Tốt!
Nhạc Trọng cầm lấy bánh ngọt..
Trữ Nhược Tử mở cái miệng nhỏ nhắn ra, một bộ dáng như tiểu hài tử đòi ăn.
Nhạc Trọng nhìn thấy Trữ Nhược Tử đáng yêu, cắt khối ngọt đưa vào trong miệng của nàng.
- Ăn ngon thật!
Trữ Nhược Tử ăn bánh ngọt này, lộ ra biểu hiện hạnh phúc.
- Vậy ăn đi!
Nhạc Trọng cũng bị Trữ Nhược Tử đáng yêu làm chấn động, hắn giống như cho con chim bé nhỏ ăn vậy, đem bánh ngọt này cắt nhỏ đưa vào trong miệng của Trữ Nhược Tử, nhìn qua biểu lộ hạnh phúc đáng yêu của Trữ Nhược Tử thì lệ khí hắn nam chinh bắc chiến, giết địch vô số tích góp từng tí một đã chậm rãi tiêu tan.
- Tiểu hồ ly tinh!
Minh Giai Giai nhìn thấy Nhạc Trọng cho Trữ Nhược Tử ăn, trong hai mắt tràn ngập ghen ghét. Nàng cũng muốn được Nhạc Trọng sủng ái như vậy.
- Yêu thích tiểu loli!
- Xem ra thủ lĩnh đại nhân cũng ưa thích loli!
"..."
Những nữ sinh ở đây nhìn Trữ Nhược Tử và Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra hào quang khác thường.
Sau khi ăn xong bữa tối, Nhạc Trọng ngồi lên ghế salon.
Nhạc Trọng do dự một hồi nhìn qua Tô Tuyết Linh hỏi:
- Tuyết Linh! Cô và Bối Minh Dương là từ Nam Trữ tới. Nam Trữ tình huống như thế nào? Cô biết gì chứ?
Nhà của Nhạc Trọng tại Nam Trữ. Thế giới biến dị tới bây giờ cũng đã sắp một năm, hắn cũng không biết song thân của hắn hiện tại đang sống như thế nào. Hắn có chút sợ hãi khi biết rõ tình báo về người sống sót trong căn cứ Nam Trữ, nhưng cũng có khát vọng muốn biết tình báo người sống sót ở căn cứ Nam Trữ.
Tô Tuyết Linh chần chờ một hồi có chút có vẻ khó xử:
- Tôi và bọn người Bối Minh Dương từ Nam Trữ chạy nạn tới đây thì cơ hồ không có chút liên hệ nào với Nam Trữ, bên kia xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết được. Thực xin lỗi! Chủ nhân!
- Không có sao!
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra thần sắc thất vọng, chậm rãi thở dài một hơi. Huyện Kinh Tây, huyện Thiên Tân trong lòng bàn tay của hắn cho dù đối mặt thế lực nào, hắn đều có lực đánh một trận. Nhưng mà hiện tại hắn không rõ hạ lạc của cha mẹ mình.
- Tôi biết rồi!
Đúng lúc này đột nhiên Trữ Vũ Hân lên tiếng, nhìn thẳng Nhạc Trọng:
- Tôi biết rõ tình báo người sống sót ở Nam Trữ.
Con mắt Nhạc Trọng sáng ngời lo lắng nói:
- Ah!! Cô nói mau!
Trữ Vũ Hân sửa sang lại suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Sau khi thế giới biến dị, đại bộ phận người sống sót ở thành phố Nam Trữ đều chạy trốn về phía thành phố Quý Trữ. Quan viên chính phủ thành phố Nam Trữ và thành phố Quý Trữ tổ chức dã chiến quân thu phục thành phố Quý Trữ, hơn nữa còn thành lập căn cứ cỡ lớn ở nơi đó.
- Nói như vậy! Tôi còn có hi vọng!
Nhạc Trọng nghe vậy thoáng hưng phấn hơn, hắn nhịn không được đứng lên, hắn không ngừng đi qua lại trong phòng, một bộ dáng lo lắng, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Mình vẫn còn hi vọng! Không biết hiện tại một năm qua họ như thế nào?
Minh Giai Giai nhìn thấy biểu lộ hưng phấn của Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, nàng chưa từng thấy qua Nhạc Trọng lo được lo mất như vậy, cho dù đối mặt với Ngô Nham Hoành mạnh mẽ, Nhạc Trọng cũng không có sợ hãi qua, làm việc cho tới bây giờ vô cùng quyết đoán, lôi lệ phong hành.
Nhạc Trọng dạo bước một hồi, trực tiếp gọi một nữ bộc hỏi:
- Nhà tắm công cộng đã chuẩn bị nước ấm chưa?
Nữ bộc xinh đẹp kia nhìn qua Nhạc Trong cười nói:
- Đã chuẩn bị tốt rồi! Chủ nhân!
Thời khắc nào cũng phải tươi cười ngọt ngào với chủ nhân là yêu cầu cơ bản của Trịnh Nhã Tình với những nữ bộc kia. Nếu các nàng không làm được sẽ bị đánh, thậm chí là bị sa thải.
Nhạc Trọng khẽ gật đầu, sau đó đi qua hướng phòng tắm.
Trong biệt thự này thành lập một phòng tắm lớn chừng ba mươi mét vuông xa hoa, Nhạc Trọng sau khi tiến vào trong phòng tắm đã nhìn thấy hai mỹ nữ xinh đẹp cung kính đứng chờ ở nơi đó rồi.
Hai nữ bộc xinh đẹp mỉm cười nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Chủ nhân, cần chúng tôi phục thị ngài tắm không?
Nhạc Trọng phất phất tay:
- Lui ra! Trước mắt tôi muốn yên lặng một chút.
Hai nữ bộc xinh đẹp lúc này chào xong và lui ra ngoài.