Bối Minh Dương là người mười phần có tài hoa. Trước tận thế hắn là ông chủ xí nghiệp có cả trăm triệu trong tay, hắn là nhân vật kiêu hùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Hắn kiến thức rộng rãi, tài hoa hơn người, có được mị lực đứng đầu, tâm chí kiên nghị. Lúc này mới có thể trong tận thế dẫn theo một đám người đánh hạ thôn trấn và làm chủ năm vạn người. Nếu như nói Bối Minh Dương có nhược điểm gì thì cũng chính là hắn không mạnh, hắn chỉ là người cường hóa cấp 11.
Tuy nhiên Bối Minh Dương hết sức xuất sắc, Nhạc Trọng không có chọn lựa hắn làm thủ lãnh chính phủ, mà là đem Vệ Trữ Quốc là hàng tướng vào vị trí thủ lãnh chính phủ. Vệ Trữ Quốc tuy năng lực bình thường nhưng không có dã tâm gì cả.
Nếu như cho Bối Minh Dương trở thành thủ lãnh chính phủ, Nhạc Trọng một khi không ở đây thì chỉ sợ hắn liền lập tức nghĩ biện pháp phản loạn Nhạc Trọng. Đem toàn bộ cơ nghiệp của Nhạc Trọng cướp đi! Mà Vệ Trữ Quốc tuy năng lực bình thường, nhưng thời điểm Nhạc Trọng không có mặt cũng không nghĩ biện pháp phản loạn gì. Ở trên đời này, phức tạp nhất chính là nhân tâm. Trung thành và tận tâm cùng có năng lực quá khó tìm.
Như Bối Minh Dương là người có năng lực nhưng có dã tâm, Nhạc Trọng chỉ có thể sau khi hoàn toàn dựng nên trật tự thì mới có thể yên tâm dùng hắn. Thời điểm thế cục hỗn loạn thì Nhạc Trọng chỉ có thể cho Vệ Trữ Quốc làm người điều hóa ổn định
Lính của Nhạc Trọng tiến về hướng tây nam thanh lý tang thị ở huyện Long Vân vào một tuần sau, không thể không lui về huyện Thiên Tân.
- Tuyết rơi rồi!
Trong một biệt thự của huyện Thiên Tân thì Nhạc Trọng nhìn bầu trời, một chút bông tuyết không ngừng từ trên trời rơi xuống, hắn duỗi một tay ra hứng tuyết.
Nhạc Trọng nhìn qua từng bông tuyết biến thành nước thì trầm ngâm.
- Chủ nhân! Vì cái gì ngài thở dài? Tuyết này không phải rất đẹp sao? Đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết đấy!
Ở bên người Nhạc Trọng có âm thanh tiểu loli êm tai vang lên.
Nhạc Trọng nhìn qua bên này, nhìn thấy tiểu loli Minh Giai Giai mặc áo bông dày, đeo cái bao tay, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh hồng hồng, cả người biến thành đáng yêu.
Lúc này Minh Giai Giai nhìn qua rất thanh thuần, vẻ mặt vui sướng, nàng sinh trưởng ở phía nam, cảnh tượng tuyết rơi mới nhìn thấy lần đầu tiên trong đời.
Nhạc Trọng nhìn qua tuyết trắng rơi xuống và nói:
- Quảng Tây chúng ta bên này nhiệt độ vừa phải. Tuyết rơi cũng ít. Huyện Thiên Tân bên kia vài chục năm qua không có tuyết. Cho dù có tuyết rơi cũng không có khả năng dày đặc. Hiển nhiên khí hậu của thế giới này đã trở nên dị thường. Khí hậu biến hóa dị thường như vậy, đối với nhân loại chúng ta không biết là tốt hay xấu! Chỉ sợ có rất nhiều người sẽ chết cóng đấy!
Bây giờ nhiệt độ bên ngoài đang âm 4 độ, hơn nữa nhiệt độ thấp như vậy đã kéo dài một tuần. Khắp nơi tuyết trắng, con đường bị phong bế.
Nhạc Trọng cướp lấy huyện Thiên Tân, huyện Kinh Tây hai thị trấn và đạt được rất nhiều chăn bông dày chống lạnh. Cho dù như thế, trong một tuần này có hai mươi người bị chết vì lạnh. Cơ hồ tất cả người sống sót đều co đầu rụt cổ trong nhà, lạnh run ở trong chăn.
Nếu như Nhạc Trọng hiện tại dẫn bọn họ đi tới bên khe suối, gió lạnh ở đó sẽ cướp lấy tính mạng của bọn họ..
Dưới giá lạnh như thế này, đại bộ phận người dưới trướng của Nhạc Trọng đã quay trở về huyện Kinh Tây, huyện Thiên Tân huấn luyện trong phòng. Tìm tòi vật tư cùng săn giết tang thi cũng vì vậy mà dừng lại.
- Hắt xì!
Đột nhiên Minh Giai Giai hắt xì.
- Trở về đi!
Nhạc Trọng sờ sờ đầu nhỏ của Minh Giai Giai nói.
Vấn đề khí hậu, Nhạc Trọng không cách nào cải biến, tuy hắn muốn mang binh đi diệt Ngô Nham Hoành, nhưng mà thành thành thật thật chờ trận tuyết này dừng lại. Nếu không hắn mang binh chưa chiến đấu với Ngô Nham Hoành đã bị giá lạnh tiêu diệt nhiều người rồi.
Nhạc Trọng mang theo Minh Giai Giai đi tới khu biệt thự xa hoa nhât của huyện Thiên Tân.
- Hoan nghênh chủ nhân về nhà!
Nhạc Trọng mang theo Minh Giai Giai vừa mới đẩy cửa tiến vào trong biệt thự, liền trông thấy hai hàng nữ bộc mập gầy lớn lên vô cùng xinh đẹp đang đứng chờ ở đó.
Nhạc Trọng có chút mới lạ nhìn qua những nữ bộc xinh đẹp này thì nhếch miệng cười lên:
- Xem như không tệ!
Sau khi Nhạc Trọng cướp lấy huyện Thiên Tân thì bận rộn chỉ biên quân đội, tổ kiến tân chính phủ, tiến hành huấn luyện kỹ năng chiến đấu cho bản thân, vẫn không ngừng bận rộn, không có thời gian quay về nhà, trên cơ bản đều tùy tiện ngủ ở văn phòng, đây là lần đầu tiên hắn vào nhà.
Nhạc Trọng đánh hạ huyện Thiên Tân thì cũng bắt đầu thanh trừ những thế lực chống đối. Những kẻ dám phản kháng đều bị giết chết, chiến sĩ dưới trướng của bọn họ thì đưa vào trong cặn bã doanh làm bia đỡ đạn.
Trong quá trình này Nhạc Trọng cũng đoạt được không ít mỹ nữ, mười mấy mỹ nữ này là những người đã trải qua sàn chọn kỹ càng rồi.
- Chủ nhân, chào mừng ngài về nhà!
Đúng lúc này một mỹ nữ mặc váy liền áo trắng thanh thuần đi tới, có một đôi chân thon dài, da thịt trắng tuyết, mắt ngọc mày ngài, hai ngọn núi đầy đặn hình dạng hoàn mỹ, có được mái tóc đen dài, khí chất thập phần xuất chúng xuất hiện trước mặt của Nhạc Trọng, nhìn qua Nhạc Trọng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Trước mặt mỹ nữ áo váy trắng này thì những cô gái khác ảm đạm thất săc rất nhiều.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào đại mỹ nữ áo trắng liền váy áo này một chút:
- Thoạt nhìn cô rất quen thuộc?
Nghe Nhạc Trọng nói thì thần sắc trên mặt mười hai người khác thường.
Minh Giai Giai nhìn qua mỹ nữ này, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái:
- Chủ nhân! Nàng là Tô Tuyết Linh! Diễn viên chính trong nhiều bộ phim văn nghệ, được xưng là công chúa của phim văn nghệ. Nàng chính là đại minh tinh nổi tiếng đấy!
Minh Giai Giai trước tận thế chỉ là tiểu nữ hài xinh đẹp, nàng cũng sùng bái minh tinh. Mà Tô Tuyết Linh là một trong những đại minh tinh mà nàng sùng bái.
Tô Tuyết Linh nhìn qua Nhạc Trọng hiển lộ nụ cười mỹ nữ ngọt ngào, dùng âm thanh thanh thúy động lòng người nói ra:
- Chủ nhân! Tôi là Tô Tuyết Linh.
Tô Tuyết Linh trước tận thế làm người kiêu ngạo, thậm chí có chút ít tùy hứng của đại minh tinh. Nếu như trước tận thế thì người bình thường như Nhạc Trọng không thể lọt vào trong mắt của nàng, nhưng mà bây giờ không thể không cúi đầu với Nhạc Trọng, nhìn qua Nhạc Trọng thể hiện nụ cười ngọt ngào để lấy niềm vui của Nhạc Trọng.
Tô Tuyết Linh đã trải qua thời gian ngắn ở tận thế, kiến thức đủ loại hắc ám của tận thế. Mỹ mạo của nàng bị vô số nam nhân thèm thuồng. Nếu không có Bối Minh Dương bảo hộ nàng, nàng chỉ sợ đã thành đồ chơi cao cấp thủ lĩnh các thể lực khác, mãi cho đến khi chơi chán và vứt bỏ.
Bối Minh Dương che chở Tô Tuyết Linh một mặt là bởi vì Tô Tuyết Linh và con gái của hắn là bạn tốt. Một mặt khác Tô Tuyết Linh cũng là đạo cụ giúp hắn lôi kéo cường giả. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, sử dụng mỹ nữ lôi kéo cường giả nam nhân chính là thủ đoạn mà Bối Minh Dương thường xuyên sử dụng.