Trên mặt nàng trong khoảng thời gian ngắn nhiễm một tầng sương lạnh, nàng có chút há miệng ra, một tia băng sương lạnh như băng bay ra, làm cho nàng như bị bỏ vào hầm băng, giống như con chim nhỏ yếu nép vào trong ngực của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng thoáng cái ôm Minh Giai Giai vào trong ngực, chỉ cảm thấy tiểu loli trong ngực giống như biến thành một khối băng.
Nhạc Trọng nhìn qua Minh Giai Giai và không ngừng phán đoán trong lòng:
- Hiệu quả cụ thể của Trân Châu Quả còn không rõ ràng! Nhưng mà trong quá trình cường hóa quả nhiên có tác dụng phụ.
Nhạc Trọng nhìn thấy bộ dáng của Minh Giai Giai thì không có lập tức lựa chọn ăn Trân Châu Quả mà niêm phong nó trong xe tải.
Đúng lúc này Vệ Trữ Quốc đi vào bên người Nhạc Trọng cung kính hỏi:
- Nhạc lão đại! Có đi tấn công Nam Đô Trấn không?
Nam Đô Trấn mới là mục tiêu tấn công của Nhạc Trọng lúc này. Ở trong Nam Đô Trấn có bộ đội của Ngô Nham Hoành đóng quân, trong trấn tổng cộng có một ngàn ba trăm người sống sót, trong một ngàn ba trăm người đó có hai trăm người là người Hoa làm nô lệ.
Nhạc Trọng tạm thời phục kích một doanh Thái Lan phục hưng quân cho nên nhận được nhiều người Hoa, bây giờ quan trọng nhất là tiêu hóa thành quả.
- Đương nhiên!
Nhạc Trọng phát động kỹ năng hư không thoáng hiện, bạch cốt vượt qua hư không tới đây.
Nhạc Trọng chỉ vào bạch cốt và nói với Vệ Trữ Quốc:
- Vệ Trữ Quốc! Đây là bạch cốt tâm phúc của tôi! Nó đại biểu ý chí của tôi, phải nghe lệnh của nó.
- Vâng!
Vệ Trữ Quốc cưỡng chế khϊế͙p͙ sợ trong lòng nói ra. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật vượt qua hư không xuất hiện ở đây.
Nhạc Trọng nhìn Vệ Trữ Quốc và trầm giọng nói:
- Vệ Trữ Quốc, anh bây giờ dẫn người về thôn. Nếu như có người dị động thì nói với bạch cốt, nó sẽ giúp anh giải quyết đám phản đồ.
- Vâng!
Vệ Trữ Quốc trong nội tâm rùng mình. Biết rõ Nhạc Trọng đang gõ hắn. Nếu hắn có dị tâm, chỉ sợ bạch cốt tiêu diệt hắn.
Nhạc Trọng khống chế bộ đội này thời gian quá ngắn, hơn nữa phải dùng thủ đoạn bạo lực khống chế đám quân này. Hắn cũng chưa đạt được toàn bộ nhân tâm của đám người này. Nếu hắn không có mặt chỉ sợ sẽ có phản loạn.
Nhưng mà bạch cốt không chút úy kỵ súng máy hạng nặng, trấn áp những ô hợp này dễ dàng. Nhạc Trọng lúc này mới có thể yên tâm dẫn người đi tấn công Nam Đô Trấn.
Dưới chỉ huy của Vệ Trữ Quốc thì một nửa quân lưu lại, phụ trách thủ hộ cùng áp giải đám người Hoa sống sót, trang bị một doanh quay về trấn.
Mặt khác một nửa bộ đội thì do Nhạc Trọng dẫn đầu tiếp tục xuất phát đi tới Nam Đô Trấn.
Nam Đô Trấn chính là thị trấn nhỏ ranh giới giữa Ngô Nham Hoành cùng Lý Quang Ý hai thế lực. Trong trấn nhỏ đóng quân tinh nhuệ của Ngô Nham Hoành. Đồng thời xây dựng công sự phòng ngự vô cùng hoàn mỹ. Trong trấn nhỏ khắp nơi có hỏa lực chằng chịt, nếu không có vũ khí hạng nặng rất khó phá nơi này.
- Thật sự là khó gặm!
Nhạc Trọng dẫn người nhanh chóng đi tới gần Nam Đô Trấn, hắn ở xa xa nhìn thấy Nam Đô Trấn công sự phòng ngự dày đặc và kết hợp với nhau.
Trước công sự hoàn mỹ như ở nơi này Thiểm Điện mang theo tiểu đệ của nó công kích chỉ là bị đồ sát mà thôi. Mèo rừng biến dị rất mạnh không sai, nhưng mà có người ở trong công sự phòng ngự thì nhân loại có hỏa lực mạnh mẽ không phải kẻ yếu. Mèo rừng biến dị dã chiến rất mạnh, tấn công phòng ngự kiên cố vô cùng yếu.
Trịnh Minh Hòa xa xa nhìn qua Nam Đô Trấn một hồi, đi tới bên người Nhạc Trọng và không cam lòng nói ra:
- Nhạc lão đại! ! Nếu không chúng ta rút lui đi! Nam Đô Trấn này quá khó đánh. Cho dù chúng ta toàn bộ xông lên cũng không thể công phá công sự.
Đánh Ngô Nham Hoành, Trịnh Minh Hòa nóng lòng nhất, nhưng mà hắn cũng vô cùng rõ ràng, dùng chút binh lực của bọn họ đi đánh Nam Đô Trấn không khác lấy trứng chọi đá. NHững mèo rừng biến dị tấn công công sự sẽ không có kết cục gì tốt cả.
- Khó sao! Khá tốt, vẫn còn trong phạm vi tiếp nhận!
Nhạc Trọng tính toán một hồi, nhanh chóng làm ra lựa chọn:
- Các người chờ ở chỗ này! Tôi đi vào trong.
Trịnh Minh Hòa vẻ mặt kinh hãi nói:
- Nhạc lão đại! ! Đây là trận địa phòng ngự đấy. Hơn nữa đó là quân tinh nhuệ của Ngô Nham Hoành, không phải quân ô hợp. Bọn họ đều rút cổ trong công sự, cũng không phải dễ đối phó như vậy. Anh nên nghĩ lại a!
Quân tinh nhuệ của Ngô Nham Hoành là nhiều bộ binh trải qua chiến đấu thật tốt, trong đó có rất nhiều lão binh nòng cốt, là quân nhân trước tận thế. Sức chiến đấu cũng không giống như bộ binh doanh yếu kém của Lý Quang Ý mà Nhạc Trọng vừa mới phục kích. Lính tinh anh dựa vào công sự phòng ngự thì rất mạnh, vừa rồi Nhạc Trọng tiêu diệt binh doanh của Lý Quang Ý cũng không thể công phá công sự a.
Trịnh Minh Hòa cũng có thực lực không tầm thường, nhưng mà nếu một mình đi tiêu diệt đám tinh anh đang co rút trong công sự kiên cố. Chỉ sợ rất nhanh sẽ bị đám tinh anh giết chết.
Trịnh Minh Hòa nhìn thấy thủ đoạn của Nhạc Trọng cho nên cố tính đầu nhập vào Nhạc Trọng. Hắn cũng không muốn người mạnh như Nhạc Trọng chết ở chỗ này.
- Không cần lo lắng! Các người chỉ cần chờ ở đây tiếp quản trấn nhỏ là được!
Nhạc Trọng cười cười, hắn cầm một cây súng ngắm nhắm xuống dưới.
Phanh một tiếng súng vang, một tên chiến sĩ tuần tra bên dưới lập tức bị bắn vào đầu.
- Địch tập kích! !
- Súng bắn tỉa! ! Là súng bắn tỉa! !
"..."
Nương theo đó là âm thanh giận dữ, đám tinh anh lập tức chui vào trong công sự che chắn không ra ngoài, làm cho Nhạc Trọng không có cơ hội bắn chết người thứ hai.
- Tố chất thật cao! Không hổ là tinh anh của Ngô Nham Hoành!
Nhạc Trọng nhìn qua đám tinh anh vô cùng nhanh nhẹn trốn ra sau công sự thì cảm thán.
Nhưng mà Nhạc Trọng ngay từ đầu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bộ đội tinh anh với hắn mà nói không phải không thể chiến thắng.
Nhạc Trọng từ trong trữ vật giới chỉ móc ra cái mũ sắt bọc da Hắc Lân Hung Trư cấp hai, sau đó nhanh chóng tiềm hành vào trong trấn nhỏ.
- Súng bắn tỉa!
Nhạc Trọng vừa mới khẽ động thì cảm giác được bảy tám ánh mắt tập trung, chỉ có những tay súng bắn tỉa mới có thể ở xa như vậy tập trung vào Nhạc Trọng.
Nếu muốn ở xa mà tập trung vào cường giả di động nhanh như Nhạc Trọng, trừ phi có được cao thủ tăng kỹ năng sở trường bắn tỉa lên ba điểm mới có khả năng, bắn tỉa bình thường bắt được quỹ tích của Nhạc Trọng vô cùng khó khăn.
Nhạc Trọng nhanh chóng tiếp cận trấn nhỏ phạm vi hai trăm mét, trong công sự phòng ngự hỏa lực bắn ra mãnh liệt. Ánh lửa chớp động mang theo âm thanh kim loại dày đặc vang lên.
Trước phong bạo kim loại khủng bố này, trừ biên dị thú ngoài cấp hai ra. Căn bản không có biến dị thú nào xông vào được. Nếu là Nhạc Trọng khu động mèo rừng công trấn, không cách nào xông qua hỏa lực như vậy được.
Dưới mưa đạn dày đặc, Nhạc Trọng phát động kỹ năng Ảnh Bộ, thân hình hắn không ngừng chớp động, không dừng lại nơi nào quá một giây.