Thần Ma Hệ Thống

Chương 412: Bắt người! (1)

Trong trận doanh cú ba tên người cường hóa trên cấp 30, bọn họ chuyên môn phụ trách giải quyết một ít đoàn thể biến dị thú cường đại, nhìn thấy đám mèo biến dị thì bọn họ lao tới.


Trong đám người cường hóa này một gã chính là người cường hóa hệ sức mạnh, hắn cầm mặt thuẫn trong tay, tay còn lại cầm chùy lớn, hai kiện vũ khí nặng hơn bảy trăm cân. Cái thuẫn thép này có thể chống lại súng máy hạng nặng, nhưng mà nặng hơn mấy trăm cân nên người bình thường không cầm nổi.


Một tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn cầm dao găm u lam trong tay, thân hình thoăn thoắt xuyên qua đám người.


Còn có một tên người cường hóa thao túng băng chi lực, tên người cường hóa này điểm tay vào một con mèo rừng biến dị, tám miếng băng trùy lập tức phá không bay ra, đâm vào đầu và người của con mèo biến dị, sau đó bạo liệt nổ tung, băng hàn chi lực đông cứng thân thể huyết nhục của con mèo.


Thiểm Điện chú ý tới ba tên người cường hóa này, nó thả người nhảy lên, thập phần đột nhiên xuất hiện bên cạnh tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn, một trảo đánh ra, móng vuốt sắc bén nhanh chóng chặt dứt cổ tên này.


Thiểm Điện dễ dàng tiêu diệt tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn kia xong, liên tục nhảy mấy cái, né qua vô số viên đạn, lập tức lao tới tên người cường hóa hệ sức mạnh cầm thuẫn thép.
Tên người cường hóa hệ sức mạnh nhìn thấy Thiểm Điện lao tới thì thất thanh la lên.


- Mèo rừng biến dị cấp hai! ! Đáng chết! Tại sao nơi này có biến dị thú cấp hai?
Tên người cường hóa hệ sức mạnh cảm thấy hoa mắt, Thiểm Điện chợt biến mất trong tầm mắt của hắn sau một khắc, một cái móng vuốt chém vào lưng của hắn, một trảo dễ dàng chém bay đầu của tên này.


Tên người cường hóa thao túng băng hàn chi lực nhìn thây Thiểm Điện, trong mắt tràn ngập kinh hãi, hắn quay người lập tức điên cuồng chạy tới một chiếc xe Jeep quân dụng. Mình hắn tuyệt đối không phải đối thủ của biến dị thú cấp hai, cho nên chạy khỏi chết.


Phanh một tiếng súng vang! Đầu của tên thao túng băng hàn nổ tung, bản thân của hắn cũng vô lực té trên mặt đất, biến thành một cỗ thi thể.
Nhạc Trọng nhìn qua thi thể tên người cường hóa không đầu kia, hắn dùng súng máy hạng nặng không ngừng bắn vào đám hộ vệ kia.


- Đầu hàng không giết! ! Bỏ vũ khí xuống! ! Đầu hàng không giết! !
Trịnh Minh Hòa lên tiếng hét lớn.
- Đầu hàng không giết! ! Bỏ vũ khí xuống! ! Đầu hàng không giết! !


Đầy người tuyên truyền khắp nơi nên âm thanh rất to lớn, loại này chính là cách bảo địch nhân đầu hàng. Mỗi khi loại khẩu hiệu này hô vang thì cách chiến thắng càng gần.


Dưới nhân loại và biến dị thú tấn công thế này, một doanh ô hợp không cách nào ngăn cản cho nên sụp đổ. Rất nhiều người nhao nhao vứt bỏ vũ khí, hai tay ôm đầu, lạnh run sợ hãi nhìn qua đám biến dị thú.


Cũng có người có ý định chạy vào trong rừng nhiệt đới, nhưng mà tốc độ của nhân loại không cách nào so sánh với mèo biến dị, những người kia dễ dàng bị đè ngã xuống đât và cắn đứt yết hầu.
Không lâu thì chống cự của đoàn xe tan rã.


Nhạc Trọng tổng cộng thu tù binh hơn hai trăm người, nhân số chết trong chiên đấu là hơn hai trăm người. Thu được không có vũ khí hạng nặng. Lúc này trong chiến đấu Nhạc Trọng chỉ chết hai người, tổn thương tám người, chết ba đầu mèo rừng biến dị. Song phương chiến quả không cùng cấp bậc.


- Đây chỉ là tân binh!
Nhạc Trọng nhìn qua đám tân binh thì nghĩ thầm.
Nếu là tinh nhuệ thì cho dù khi lọt vào phục kích, đối phương phản ứng trước tiên tuyệt đối sẽ không bị một kích thất bại như vậy.
- Nhạc lão đại! Đây là tù binh chưa chết!


Trịnh Minh Hòa có chút hưng phấn áp giải vài tên tù binh đi tới gần Nhạc Trọng. Hắn lần đầu tiên gọn gàng linh hoạt giải quyết một doanh, thương vong bản thân không quá mười người. Chuyện này làm Trịnh Minh Hòa đối với Nhạc Trọng tràn ngập kính sợ.
Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua tên tù binh:


- Các người là ai?
Tên tù binh nhìn qua Nhạc Trọng và thành thật nói ra thân phận của mình.


- Chúng tôi là chiến sĩ của Lý Quang Ý thành lập Thái Lan phục hưng quân. Tôi là bộ đội doanh thứ ba sư thứ nhất của Thái Lan phục hưng quân. Lúc này nhiệm vụ của tôi là áp giải sáu trăm người Hoa đi Ngô Nham Hoành đổi lấy súng đạn.
- Nhân khẩu này đổi được bao nhiêu súng đạn?


Nhạc Trọng suy nghĩ nói ra:
- Các người quan hệ như thế nào?
Tên tù binh kia nói:
- Chúng tôi trước kia đánh qua mấy trận với Ngô Nham Hoành. Lẫn nhau có thắng bại. Gần đây không đánh qua trận nào. Dường như cấp trên có đàm phán. Tình huống cụ thể tôi không rõ ràng.


Tên tù binh nói tiếng Thái Lan, mà Minh Giai Giai bên cạnh Nhạc Trọng đang phiên dịch lời của tù binh nói cho Nhạc Trọng nghe.


Nhạc Trọng lại tiếp tục hỏi tù binh vài vấn đề, lúc này mới biết tình báo Lý Quang Ý thành lập Thái Lan phục hưng quân. Lý Quang Ý trước tận thế là đại đội trưởng biên phòng quân Thái, sau tận thế thu phục một ít binh doanh, thu nạp một ít lão binh và càn quét không ít tang thi trong các trấn nhỏ, cứu vớt người sống sót, cuối cùng nhất thành lập Thái Lan phục hưng quân.


Trong quá trình không ngừng khuếch trương, Lý Quang Ý thành lập Thái Lan phục hưng quân cũng biến thành một thế lực có bốn vạn người sống sót, mười doanh bốn ngàn năm trăm tên chiến sĩ. Nhưng mà mười doanh này phân chia không đồng đều, Thái Lan phục hưng quân một sư ba đoàn ba doanh vừa tổ kiến doanh mới chưa tới một tháng, không có trải qua đại trận trận chiến, lúc này mới bị Nhạc Trọng dễ dàng đánh tan. Nếu như gặp tinh nhuệ của Lý Quang Ý thì chỉ ợ Nhạc Trọng đánh lén ngược lại còn bị đối phương đánh tan. Lý Quang Ý thu phục không ít binh doanh, trong tay cũng có không ít binh khí nặng, cũng không phải là đám ô hợp của Nhạc Trọng dẫn đầu có thể so sánh được.


Nhạc Trọng đi nhanh qua các đoàn xe, chỉ thấy trong từng chiếc xe lớn này, người Hoa giống như heo chó quần áo rách tả tơi, thân thể tản ra mùi thúi ngồi sát nhau, hai mắt chết lặng mang theo hoảng sợ, rất nhiều nữ nhân thậm chí thân thể lõa lồ, trên người còn mang theo vết lấm tấm vàng nhạt.


- Lý Quang Ý xem ra cũng không phải kẻ tốt gì!
Trong nội tâm Nhạc Trọng sát ý loe lên, tiếp tục đi lên phía trước. Trong tận thế hắn nhìn thấy quá nhiều chuyện tàn khốc, hắn biết rõ dù đồng tình những người Hoa này cũng không thực tế, còn không bằng giết mấy tên tra tấn người Hoa.


Nhạc Trọng đi tới từng chiếc xe vận tải, liền nhìn thấy ba mươi mấy nữ nhân xinh đẹp ở trong một chiếc xe. Hắn vừa mới hợp nhất đám người Hồng môn luc này trực tiếp vứt bỏ súng ống nhào qua đám nữ nhân này, xé rách quần áo của những nữ nhân kia. Những nữ nhân kia hoảng sợ vô lực hét lên.


Sau đại thắng chơi nữ nhân không chỉ là thói quen của Hồng môn, Bành Lăng Ba cũng dùng loại phương thức này thống ngự chiến sĩ Hồng môn. Loại phương pháp này có thể làm cho đám chiến sĩ Hồng môn trung thành với Bành Lăng Ba.


Minh Giai Giai nhìn qua những nữ nhân giãy dụa trên mặt đất thì nhướng mày, thối lui đến bên người Nhạc Trọng.