Dưới uy hϊế͙p͙ của tử vong, ba tên trưởng lão còn sót lại của Hồng môn đều miễn cưỡng đầu hàng Nhạc Trọng, nhưng mà biểu hiện đầu hàng này tùy thời có thể cắn trả.
Nhạc Trọng không thèm quan tâm mà nhìn qua Trịnh Minh Hòa cùng ba tên trưởng lão, nói:
- Bảo bọn họ đầu hàng!
Trịnh Minh Hòa chợt đi ra ngoài phòng hội nghị quát lớn:
- Tôi là Trịnh Minh Hòa, đình chỉ công kích! ! Tôi lệnh cho các người dừng công kích!
- Đó là phó môn chủ!
"..."
Nghe được Trịnh Minh Hòa ra lệnh, hộ vệ tụ tập ngoài cửa lâm vào hỗn loạn. Bọn họ không biết nói thế nào cho phải. Tiếng súng thoáng cái ngừng lại.
Thống lĩnh hộ vệ Hồng môn Thái Hằng Xuyên ở bên ngoài cửa phòng hội nghị quát lên:
- Phó môn chủ thì như thế nào? Chúng ta đều là người của môn chủ, phải ra sức vì môn chủ! Người bên trong nghe đây, đem môn chủ của chúng ta thả ra ngoài. Nếu không tao sẽ tàn sát bọn mày!
Nhạc Trọng lúc này bước ra khỏi phòng hội nghị, phất tay bắn một viên đạn vào đầu của Thái Hằng Xuyên, trực tiếp bắn nát đầu tên này, lạnh như băng nhìn qua chút ít hộ vệ của Hồng môn nói ra:
- Môn chủ các người chết trong tay của tôi! Phó môn chủ và tất cả trưởng lão đã đầu hàng, các người hiện giờ đầu hàng đi. Tôi còn có thể cho các người con đường sống. Tiếp tục chống cự như vậy thì các người phải chết! Các người co thân thuộc, con cái sẽ bị đưa đi làm đầy tớ, bị người ta nô dịch. Đầu hàng hoặc là tử vong, chính các người chọn đi!
- Giết hắn! ! Hắn chỉ có một mình! ! ! Mọi người giết hắn, báo thù cho môn chủ!
Một tên bộ hạ trung thành với Bành Lăng Ba quá lên.
Những hộ vệ Hồng môn lập tức lâm vào chần chờ, có bộ phận nổ súng qua phía Nhạc Trọng. Có bộ phận thì do dự trốn đi, chuẩn bị quan sát tình thế.
Lập tức vô số viên đạn bắn về phía Nhạc Trọng bên này.
Nhạc Trọng nhướng mày, thân hình lóe lên, ngửa mặt lên trời rống to lên.
Mà Thiểm Điện trong rừng nghe được tiếng rống to của Nhạc Trọng thì hét lên giận dữ, dẫn theo hơn một trăm đầu mèo rừng biến dị xông vào nơi này.
Tốc độ mèo rừng biến dị cực nhanh, rất nhanh đã bao vây cả thôn nhỏ, Thiểm Điện lẻ loi một mình giống như mũi tên lao vào hạch tâm của Hồng môn.
- Biến dị thú! ! Công kích! Công kích! !
"..."
Những hộ vệ Hồng môn nhìn thấy Thiểm Điện, sắc mặt mỗi người đại biến rống lên. Đại lượng viên đạn bắn về phía Thiểm Điện vọt tới.
Tốc độ của Thiểm Điện nhanh như sấm sét, không ngừng di động, né qua những viên đạn của Hồng môn công kích, thân hình của nó lóe lên trong đám hộ vệ và có vài cái đầu rơi xuống.
Thiểm Điện chỉ tiêu diệt bốn năm tên chiến sĩ Hồng môn, những tên chiến sĩ khác sụp đổ, nhao nhao bỏ chạy tứ tán. Bọn họ chỉ là một đám ô hợp, so với chiến sĩ của Hoa Hưng Hội thì không bằng. Tự nhiên không cách nào ngăn cản Thiểm Điện là biến dị thú cấp hai khủng bố.
Trong thời gian một phút ngắn ngủi, Thiểm Điện cũng đã từ bên ngoài nhảy vào vị trí hạch tâm của thôn, tiện tay một trảo cắt đầu của một tên hộ vệ Hồng môn.
- Biến dị thú! !
- Mèo rừng biến dị cấp hai!
"..."
Sau khi nhìn thấy Thiểm Điện thì những hộ vệ Hồng môn vây công Nhạc Trọng sắc mặt đại biến lập tức chỉa nòng súng vào phía Thiểm Điện bên này.
Biến dị thú cấp hai trong Thái Lan có không ít, mỗi một đầu xuất hiện đều là từng hồi gió tanh mưa máu. Hồng môn có một tiểu tổ từng bị biến dị thú cấp hai tiêu diệt sạch sẽ. Muốn đối phó biến dị thú cấp hai chỉ có Ngô Nham Hoành dùng binh khí hạng nặng và nhân mạng điền vào mà thôi.
Trong làn mưa bom lửa đạn này, Thiểm Điện thập phần ưu nhã xuyên thẳng qua, thân hình của nó không ngừng chớp động, những nơi đi qua một gã hộ vệ Hồng môn đầu thân một nẻo, căn bản không ai có thể ngăn cản nó chém giết.
- Biến dị thú cấp hai thật đáng sợ!
Nhìn thấy Thiểm Điện đồ sát đám người hiệu suất cực cao thì bên kia vô cùng hoảng sợ.
Trịnh Minh Hòa cũng không khỏi sờ sờ cổ mình, trong nội tâm bay lên từng suy nghĩ đáng sợ. Tuy hắn là người cường hóa cấp 27, nhưng nếu đứng trước mặt Thiểm Điện thì vừa gặp mặt đã bị miểu sát rồi.
- Tôi đầu hàng! ! Đừng giết tôi ! Tôi đầu hàng!
Chiến sĩ Hồng môn sĩ khí nhanh chóng sụp đổ, rất nhiều người nhao nhao vứt bỏ súng quỳ xuống cầu khẩn.
Con mèo rừng biến dị cấp hai ưu nhã tàn sát người của Hồng môn, đối với mọi người gần Nhạc Trọng trong gang tấc hoảng sợ, liên tưởng đến Nhạc Trọng trước kia kêu gào. Khiến cho đám hộ vệ Hồng môn biết được ai là chủ nhân của con mèo biến dị cấp hai này.
Thiểm Điện bị Nhạc Trọng thu phục thì vô cùng có nhân tính, những người vứt súng quỳ xuống thì nó không thèm quan tâm tới làm gì, mà là tiếp tục đồ sát những hộ vệ Hồng môn không đầu hàng. Rất nhanh tại trong khu vực này không có người sống, khắp nơi đều là thi thể của hộ vệ Hồng môn.
Trịnh Minh Hòa cùng ba gã trưởng lão Hồng môn nhìn thấy một màn khủng bố này, cũng không dám sinh ra dị tâm nào nữa
Mà hộ vệ chủ lực của Hồng môn vừa sụp đổ, đám chiến sĩ Hồng môn còn lại làm gì còn có tâm tư chiến đấu nữa, lập tức đầu hàng Nhạc Trọng.
Thời điểm này Nhạc Trọng cho một trăm tên chiên sĩ mượn từ Hoa Hưng Hội mang một xe đạn dược tiến vào trong thôn nhỏ do Hồng môn chiếm giữ. Đem toàn bộ người Hoa và người Thái Lan sống sót nhốt lại.
Nhạc Trọng cũng không chút khách khí đem một trăm mười ba người Hoa còn sống sót lập thành một đội, phân thành năm tiểu đội giao cho Trịnh Minh Hòa, Vệ Trữ Quốc, và ba tên trưởng lão Hồng môn Dịch Thủy Hùng, Chu Đại Lực, Trữ Trường Thủy thống lĩnh.
Hồ Ngạn, Trương Sổ Văn, Trịnh Cường ba người thực lực mạnh mẽ, đáng tiếc đều là người của Hoa Hưng Hội. Nhạc Trọng tự nhiên không thể giao người cho bọn họ được.
Trong mỗi hàng, trừ người Hoa ra, Nhạc Trọng còn bổ sung một ít người Thái Lan sống sót vào.
Bành Lăng Ba, Trần Lực Bang bao gồm nhiều gia quyến của cao tầng Hồng môn chống cự, nam thì bị Nhạc Trọng đánh vào cặn bã doanh. Nữ thì đưa vào nữ doanh.
Sau khi làm xong tất cả, Nhạc Trọng mới triệu tập người sống trong thôn lại.
Trong thôn nhỏ này có được gần sáu trăm người sống sót, trong đó có hơn bốn trăm người Thái Lan sống sót. Những người Thái Lan sống sót đều lòng dạ bàng hoàng nhìn qua Nhạc Trọng bên này.
Ngô Nham Hoành trắng trợn đồ sát người Hoa, làm cho những cao thủ người Hoa tràn ngập phẫn nộ. Có người Hoa không biết tốt xấu vừa nhìn thấy người Thái Lan liền giết. Song phương cừu hận tích lũy rất sâu. mà bốn trăm người Thái Lan sống sót đều thập phần sợ hãi Nhạc Trọng sẽ không biết tốt xấu đồ sát bọn họ.
Trịnh Minh Hòa, Vệ Trữ Quốc, Dịch Thủy Hùng, Chu Đại Lực, Trữ Trường Thủy năm người đều nhìn qua Nhạc Trọng. Trong mắt dị quang chớp động, bọn họ đều là hàng tướng, trừ Vệ Trữ Quốc ra, bốn người còn lại không ai tin phục Nhạc Trọng. Bọn họ chỉ khϊế͙p͙ sợ thực lực khủng bố của Nhạc Trọng và biến dị thú cường đại mới đầu hàng. Nhân tâm bất định, những tên chiến sĩ Hồng môn nhìn qua Nhạc Trọng trong nội tâm không biết đang suy nghĩ gì.
- Tôi là Nhạc Trọng!