Phanh! Phanh!
Nương theo vài tiếng súng vang, ổ khóa cửa sân bị người dùng súng bắn hỏng. Sau đó oanh một tiếng cửa sân bị người dùng chân hung hăng đá văng.
Hơn mười người lưng đeo súng trường, vẻ mặt hung hãn tiến vào.
- Các người là ai?
Ngô Đông Văn nhìn thấy hơn mười người lưng đeo súng trường, vẻ mặt hung hãn sắc mặt liền tái nhợt, tay cầm trường mâu cũng run rẩy lên không dám nhúc nhích chút nào, hắn sợ chỉ cần không cẩn thận sẽ bị người trực tiếp bắn chết.
Một gã quan quân cầm đầu nhìn Ngô Đông Văn lớn tiếng quát:
- Chúng ta là quân tiên phong của Đại Thái đế quốc! Nhanh đem thực vật cùng nữ nhân giao ra đây!
Ánh mắt Ngô Đông Văn sáng lên lớn tiếng kêu to:
- Trưởng quan, tôi muốn cử báo! Ở chỗ chúng tôi có hai người Trung Quốc chạy thoát tới đây, một nam nhân cùng một nữ nhân. Vóc người của nữ nhân Trung Quốc thập phần xinh đẹp!
Ánh mắt tên quan quân kia sáng lên, nhìn Ngô Đông Văn lớn tiếng quát:
- Nữ nhân xinh đẹp sao, còn không mau mang chúng ta đi bắt nàng!
- Dạ!
Ngô Đông Văn thập phần tích cực lớn tiếng kêu lên, dẫn theo hơn mười người tiến vào trong nhà lầu bốn tầng.
Bên trong tòa lầu rất nhanh truyền ra thanh âm tiếng kêu rên cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân.
Đám quân tiên phong kia cũng không phải thứ gì tốt, bọn hắn xông vào trong lầu lập tức chà đạp nữ nhân bên trong, đây là quyền lực mà bọn hắn được hưởng khi làm quân tiên phong.
Tên quan quân kia dẫn theo bảy tên chiến sĩ đi theo Ngô Đông Văn hướng phòng ở của Nhạc Trọng cùng Trần Dao đi tới.
Khi dị biến mới phát sinh trước sân nhà thì Nhạc Trọng đã thập phần cảnh giác mở mắt, cầm lên súng trường 03 thức bên cạnh cùng thanh ám ma đao.
Lưỡi Hắc Nha đao dài tới hai thước, không thích hợp chiến đấu trong không gian hẹp hòi, bởi vậy dùng ám ma đao tốt nhất.
Đúng lúc này cửa phòng truyền ra thanh âm đập cửa, đồng thời còn vang lên thanh âm vô cùng lo lắng của Uyển Xuân Hoa:
- Nhạc Trọng đại nhân, Nhạc Trọng đại nhân, mở cửa nhanh! Tôi là Uyển Xuân Hoa!
Nhạc Trọng ra lệnh cho Bạch Cốt đang đứng yên tại góc phòng chẳng khác gì một pho tượng điêu khắc:
- Mở cửa!
Bạch Cốt liền đi qua mở cửa phòng.
Cửa mở ra, Uyển Xuân Hoa vẻ mặt lo lắng chạy vào lớn tiếng nhìn Nhạc Trọng kêu lên:
- Nhạc Trọng đại nhân, có người đến, bọn họ là quân tiên phong của Đại Thái đế quốc! Bọn họ tới bắt hai vị, hai người chạy mau đi ah!
Nhạc Trọng nhìn ra sau lưng Uyển Xuân Hoa, thản nhiên nói:
- Không còn kịp rồi! Bọn hắn đã tới!
Uyển Xuân Hoa vừa quay đầu lại hoảng sợ nhìn thấy Ngô Đông Văn mang theo tám tên tiên phong của Đại Thái đế quốc xuất hiện ngay bên ngoài cửa phòng. Ngô Đông Văn đang dùng ánh mắt âm độc như độc xà lạnh lùng nhìn qua Nhạc Trọng cùng Trần Dao.
Tên quan quân cầm đầu vừa nhìn thấy Trần Dao, trong mắt thoáng hiện tia sáng kỳ dị, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, nụ cười ɖâʍ dãng nói:
- Thật khá! Tao muốn đem nàng dạy dỗ thành một con chó cái! Ha ha ha!
Một gã chiến sĩ khác chớp động ɖâʍ quang, cười ɖâʍ nói:
- Liên trưởng, trước khi anh đem nàng dạy dỗ thành con chó cái, để cho mọi người tận tình chơi đùa một chút đi!
- Phải ah, liên trưởng! Để cho mọi người tận tình chơi đùa đi!
- Liên trưởng, cho chúng ta cùng nhau chơi nàng…
- …
Bảy tên chiến sĩ lớn tiếng ồn ào nói, tuyệt sắc mỹ nữ vừa xinh đẹp lại có khí chất giống như Trần Dao bọn hắn chưa từng gặp qua.
Trần Dao nhìn dáng vẻ đáng khinh ɖâʍ đãng của đám chiến sĩ, khẽ cau mày, hỏi Uyển Xuân Hoa:
- Bọn hắn đang nói gì?
Uyển Xuân Hoa trốn bên người Nhạc Trọng, vẻ mặt hoảng sợ đem lời của đám chiến sĩ phiên dịch lại. Nghe được khiến sắc mặt Trần Dao xanh mét, trong mắt chớp động vẻ phẫn nộ.
Ngô Đông Văn chỉ Uyển Xuân Hoa, cúi đầu khom lưng với gã quan quân kia:
- Trưởng quan, nữ nhân này có thể cho tôi không!
Tên quan quân kia không thèm để ý nói:
- Có thể cho mày chơi vài lần, nhưng trừ phi mày lập được thêm nhiều công huân khác, nếu không mày không cần suy nghĩ!
- Cảm ơn…
Ngô Đông Văn cúi đầu khom lưng cảm tạ tên quan quân kia, đột nhiên phanh một tiếng súng nổ, sọ não của hắn trực tiếp nổ tung, dịch óc bắn tung tóe lên vách tường, thi thể không đầu ngã xuống mặt đất.
Cơ hồ mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ có Nhạc Trọng tay cầm gai độc, nhìn Bạch Cốt lạnh lùng ra lệnh:
- Trừ bỏ tên thủ lĩnh, giết sạch những người còn lại!
Chỉ trong tích tắc Bạch Cốt nhanh như cơn gió xông về hướng đám chiến sĩ còn lại, duỗi tay ra, năm gai xương bén nhọn nổ bắn tới, trực tiếp đâm vào đầu năm tên chiến sĩ, đem đầu lâu bọn hắn xỏ xuyên qua, quấy đến dập nát.
Nhạc Trọng cầm lên khẩu súng trường 03 thức, thập phần nhanh nhẹn bắn hai phát, xỏ xuyên qua trán hai gã chiến sĩ còn lại, đem hai tên chiến sĩ trực tiếp bạo đầu xử lý.
Lập tức có bảy tên chết trong tay hai người Nhạc Trọng, lúc này tên quan quân kia mới kịp phản ứng, định rút súng bên hông bắn trả.
Nhưng hắn vừa động, Nhạc Trọng lập tức phát động khủng cụ thuật, một đạo sóng tinh thần hung hăng trùng kích lên đầu óc tên quan quân, đem hắn dọa ngất.
- Thật là lợi hại! Thật lợi hại!
Uyển Xuân Hoa nhìn thấy Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt thật dễ dàng chém giết tám người kia, dùng thủ đoạn quỷ dị đánh ngất một người. Nàng hưng phấn đến mức thân thể run rẩy lên, ngay chỗ kín cũng có chút ướt át! Trước mắt tuyệt đối là một vị siêu cấp cường giả vô cùng khủng bố, lần này xem như nàng lựa chọn thành công.
Uyển Xuân Hoa là một người thông minh, nàng cùng em trai của nàng có thù oán với người của Đại Thái đế quốc, nếu bị bắt để người nhận ra, nàng tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Bởi vậy nàng quyết định lựa chọn nghiêng về hướng Nhạc Trọng, chứng kiến được thi thể nằm đầy đất hiện tại nàng biết nàng đã đổ thắng.
- Trói hắn lại!
Nhạc Trọng nhìn Uyển Xuân Hoa, lấy ra một sợi dây thừng ném cho nàng.
- Dạ, đại nhân!
Uyển Xuân Hoa thập phần kính cẩn nghe theo nói. Hiện tại nàng tràn ngập lòng sùng bái cùng kính sợ đối với Nhạc Trọng, đó là nỗi kính sợ sùng bái đối với lực lượng vô cùng cường đại.
Uyển Xuân Hoa thập phần nhanh nhẹn đem tên quan quân trói chặt lại.
- Đi thôi!
Nhạc Trọng lưu lại Bạch Cốt bảo hộ Trần Dao, dẫn đầu hướng dưới lầu đi xuống.
Lúc này dưới lầu không có ai canh gác, những tên chiến sĩ đều ghé lên người những nữ nhân chà đạp bọn họ. Tiếng súng vang trên lầu làm bọn hắn nghĩ rằng nam nhân người Hoa đã bị người của mình trực tiếp xử quyết. Bọn hắn đã hỏi rõ ràng, trong tòa nhà này chỉ có một nam nhân người Hoa. Bọn hắn lại có tên bảy tên chiến sĩ có trang bị hoàn mỹ đi lên lầu, không ai cho rằng bảy tên chiến sĩ có vũ khí không giải quyết được một người Trung Quốc.
Nhạc Trọng trực tiếp xuyên qua đám người, trong tay cầm ám ma đao, ánh đao chớp động, từng tên chiến sĩ bị chém rơi đầu, phun tràn thật nhiều máu tươi, đem thân thể của những nữ nhân bị bọn hắn đè bên dưới nhuộm được đỏ bừng.
- Ah…
Một nữ nhân chứng kiến đầu người ngã nhào bên cạnh mình, nhịn không được phát ra tiếng thét thê lương chói tai.