Phạm Đồng Hiên nhìn Uyển Xuân Hoa hỏi:
- Hắn viết cái gì?
Uyển Xuân Hoa thoáng do dự một chút mới lên tiếng:
- Hắn bảo hôm nay hắn không rảnh! Bảo chúng ta ngày mai lại đến!
Nhạc Trọng không chịu đi ra nhóm người Phạm Đồng Hiên cũng thật bất đắc dĩ. Tang thi ở trong trấn đối với Nhạc Trọng có thể nói là tùy tay liền tiêu diệt, dễ dàng đã chém giết. Nhưng đối với bọn họ mà nói chỉ cần một con tang thi 2 hay 12 đã đủ giết sạch bọn họ, bọn họ đương nhiên không dám tiến vào trong tiểu trấn.
Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, Trần Dao rốt cục tiến hóa thành công tỉnh lại.
Khi Trần Dao mở mắt, nhìn thấy Nhạc Trọng vẫn mặc nguyên quần áo ngủ bên cạnh, trong mắt thoáng hiện vẻ cảm động, cúi đầu nhẹ hôn lên môi hắn.
Vừa hôn xuống, Trần Dao chợt đỏ mặt, lập tức rút về trong mền, trái tim đập loạn, thập phần hoảng hốt. Nàng công chúa kiêu ngạo như nàng vẫn là lần đầu tiên tự động hôn người khác.
- Trần Dao, cô làm sao vậy? Làm sao có thể chủ động hôn hắn! Hắn là một tên hoa tâm! Cô không thể yêu thích hắn!
Trong khoảnh khắc trong lòng Trần Dao loạn như ma, không biết nên làm thế nào mới phải. Trước kia nàng có chút cảm giác với Nhạc Trọng, nhưng bản thân nàng không chịu thừa nhận. Lần này Nhạc Trọng giúp nàng tiến hóa, còn canh giữ bên nàng một đêm, làm nàng tràn ngập cảm động, chút tình cảm kia cũng lên men trở thành nước lũ, làm nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới phải.
Chỉ thoáng chốc Nhạc Trọng đã mở mắt, hắn ngồi dậy nhìn Trần Dao hỏi:
- Trần Dao, cô thấy thế nào? Tiến hóa thành công sao?
Nghe Nhạc Trọng hỏi thăm, lúc này Trần Dao mới nhanh chóng tra xét tình huống của thân thể mình, rất nhanh hớn hở nói:
- Tốt lắm! Tôi tiến hóa thành công! Hiện tại tôi là tiến hóa giả tinh thần hệ, còn kỹ năng điều khiển thực vật của tôi đã lấy được thêm một lần cường hóa!
Sau khi trở thành tiến hóa giả thực lực Trần Dao đã thăng lên thật lớn, mạnh hơn trước kia gấp bốn lần. Đặc biệt kỹ năng điều khiển thực vật của nàng được thêm một lần cường hóa, điều này làm uy lực kỹ năng tăng lên phải mạnh hơn 50%.
Trần Dao cũng hiểu được rõ ràng trong tận thế chỉ có lực lượng cường đại mới là mấu chốt để bảo vệ được mình. Hiện tại không có đại quân cùng vô số cao thủ bảo hộ nàng, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính nàng cùng nam nhân đứng trước mặt nàng mà thôi.
Nhạc Trọng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trần Dao mỉm cười nói:
- Như vậy chúng ta đi thôi, có người muốn mời chúng ta đâu!
- Được!
Trần Dao đi theo sau lưng Nhạc Trọng, bước ra bên ngoài.
Nhạc Trọng, Trần Dao cùng Bạch cốt rời khỏi siêu thị không lâu, từng con tang thi lập tức vây tới.
Trần Dao nhìn tang thi vây quanh, nóng lòng muốn thử nhìn Nhạc Trọng nói:
- Để cho tôi tới!
Nhạc Trọng gật đầu, hắn không hề có chút hứng thú đối với việc liệp sát tang thi cấp thấp. Với cấp bậc hiện tại của hắn nếu muốn dựa vào tang thi cấp thấp thăng cấp, chỉ sợ phải giết tới mấy vạn tang thi. Chuyện lãng phí thời gian như vậy cùng tiêu hao quá nhiều khí lực như thế hắn thật không có thời gian đi làm.
Nhìn thấy hơn mười con tang thi đi qua, Trần Dao phát động kỹ năng điều khiển thực vật, trong chớp mắt cây mây quái biến thành mười cây mây tinh tế đâm thẳng tới đầu mười con tang thi, dễ dàng xuyên thủng qua đầu chúng sau đó dùng lực vung, đem tang thi ném sang một bên.
Một con tang thi S2 đang xen lẫn vào trong thi đàn, đột nhiên hướng Trần Dao vọt tới.
Tốc độ của Trần Dao kém hơn con tang thi S2, nhưng nàng cũng không chút hoang mang điểm về hướng con tang thi kia, thật nhiều dây mây bắn tới kết thành một lưới lớn hướng tang thi S2 cuốn tới.
Tốc độ của con tang thi S2 vô cùng nhanh chóng, nhưng vẫn không thể né tránh chiếc lưới lớn do dây mây bao phủ, lập tức bị cuốn lấy. Nó liều mạng giãy dụa trong lưới, huy động móng vuốt sắc bén đem chiếc lưới mây kéo ra một cái lỗ lớn.
Ngay lúc con tang thi S2 sắp xé rách lưới thoát ra, vô số dây mây bị Trần Dao thao túng cứng rắn trói chặt tay chân của nó.
Tang thi S2 là tang thi biến dị tiến hóa theo phương hướng tốc độ, lực lượng không mạnh, căn bản không cách nào giãy thoát khỏi dây mây trói chặt.
Một dây mây bén nhọn từ phương xa bắn tới, nháy mắt xỏ xuyên qua đầu của tang thi S2, đem nó đóng đinh trên mặt đất.
Một đoàn linh quang dung nhập vào trong cơ thể Trần Dao. Con tang thi S2 là tang thi tiến hóa 30 cấp, nó vừa tử vong liền đưa cho Trần Dao đoàn linh quang thật lướn, giúp nàng lập tức thăng lên ba cấp, đã trở thành cường hóa giả 19 cấp.
Trần Dao càng giết càng hưng phấn, Nhạc Trọng chỉ chậm rãi đi theo Trần Dao tới trên gò đất ngày hôm qua.
Phạm Đồng Hiên mang theo tư thái thật thấp, cung kính nói với Nhạc Trọng:
- Đại nhân tôn kính, chào ngài! Tôi là Phạm Đồng Hiên, hết sức cao hứng có thể nhận thức ngài. Không biết nên xưng hô ngài như thế nào?
Uyển Xuân Hoa đứng bên cạnh đảm đương người phiên dịch đem lời nói của Phạm Đồng Hiên dịch lại cho Nhạc Trọng nghe qua, giọng nói có chút trúc trắc đông cứng.
Sáu nam nhân đứng bên người Phạm Đồng Hiên đều bị vẻ xinh đẹp của Trần Dao chặt chẽ hấp dẫn. Dáng vẻ của Trần Dao vốn đã cực kỳ xinh đẹp, có được khí chất cực kỳ xuất sắc. Hơn nữa trên người nàng mặc quân trang, khiến vẻ xinh đẹp lại mang theo khí chất oai hùng, khiến nàng tăng thêm ba phần mị lực. Hơn nữa Trần Dao chưa từng nếm quả khổ sở, làn da sáng bóng, không hề xanh xao vàng vọt như những nữ nhân bình thường khác, tràn ngập lực hấp dẫn đối với nam giới.
Những nam nhân kia rất nhanh lưu luyến dời ánh mắt khỏi người Trần Dao chuyển qua Nhạc Trọng. Bên hông Nhạc Trọng đeo Hắc Nha đao, trên lưng vác một khẩu súng trường 03 thức cùng khẩu súng ngắm Bart, hai khẩu súng lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người kia.
Trong tận thế lực lượng mới là hết thảy. Khẩu súng ngắm đầy lực uy hϊế͙p͙ hấp dẫn hơn là khẩu súng bán tự động 56 thức trong tay Phạm Đồng Hiên.
Nhạc Trọng nhìn nhóm người Phạm Đồng Hiên nói thẳng:
- Tôi gọi là Nhạc Trọng, đây là bạn của tôi tên là Trần Dao, vị này là Bạch Cốt.
Nhạc Trọng từ trong ba lô lấy ra một hộp thịt bò trực tiếp nhìn Phạm Đồng Hiên hỏi:
- Nơi này là địa phương nào? Các vị ai có thể nói cho tôi biết, hộp thịt bò này là của hắn!
Nhạc Trọng vừa lấy ra hộp thịt bò, ánh mắt mọi người đã rơi lên đó. Đây chính là hộp thịt bò! Bọn họ không biết đã bao lâu không được ăn thịt.
Uyển Xuân Hoa nhìn hộp thịt trong tay Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện nét tham lam, trực tiếp nói thật chi tiết với Nhạc Trọng:
- Nơi này là Nã Bố trấn thuộc thành phố Lan Sơn, là một trấn nhỏ cách Lan Sơn tám mươi cây số. Nếu ngài muốn quay về Trung Quốc, có thể đi dọc theo hướng đông bắc, cứ đi mãi về hướng đông bắc, ngài có thể đến Hữu Nghị trấn thuộc Trung Quốc. Có thể cho tôi hộp thịt không?
Nhạc Trọng cười đem hộp thịt ném cho Uyển Xuân Hoa:
- Tốt lắm! Đây là của cô!
Hộp thịt này đối với Nhạc Trọng mà nói không đáng kể chút nào. Nhưng đối với những người thường này mà nói là bảo vật khó được, họ nhìn hộp thịt trong tay Uyển Xuân Hoa, trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ cùng hâm mộ, hiện tại không ai biết được Trung văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hộp thịt bị Uyển Xuân Hoa lấy đi.