Trầm Hoành Dương, Tiễn Vệ Dân thì chủ trương chiêu an Nhạc Trọng, nếu như chiêu an không thành thì cũng có thể tạm thời kết minh, dù sao diệt Nhạc Trọng thì tổn thất của bọn họ không nhỏ. Liễu Hồi Phong không tỏ thái độ, bảo trì trung lập.
Chính là thái độ của Tô Đông Minh cho nên Tô Thiên Dương mới có thể nói năng lỗ mãng với Nhạc Trọng như vậy, ngang ngược không có đem Nhạc Trọng đặt vào trong mắt.
Những chuyện nội tình của thành phố SY, Lữ Trữ tự nhiên sẽ không nói cho Nhạc Trọng. Về phần người sống sót bình thường thì bọn họ căn bản không biết rõ tình báo này. Cũng chỉ có Chu Diễm Tuyết là đại minh tinh thường xuyên tiếp xúc với cao tầng của thành phố mới nắm rõ được mà thôi.
- Thì ra là thế!
Nhạc Trọng nghe Chu Diễm Tuyết giảng thuật, rốt cục hiểu được tại sao Trầm Tuyết chịu thua hắn.
Quân đội thành phố SY trước tận thế có hạch tâm là ba ngàn người, thu phục thành phố SY có hai trăm người chết trận. Hiện tại quân đội thoáng một cái trở thành sáu ngàn người tạo thành một sư đoàn lớn, bên trong tràn ngập tân binh. Quân đội biên chế chính thức của thành phố SY có thể liều mạnh đánh nhau chỉ có mấy doanh, một khi liều mạng chết sạch trong tay Nhạc Trọng thì bọn họ tổn thất thảm trọng.
Ngày đó Trầm Tuyết mang một doanh tới tấn công Nhạc Trọng chính là doanh của Trầm Hoành Dương. Mà doanh này bị Nhạc Trọng toàn diệt, thực lực của Trầm Hoành Dương giảm hơn một nửa. Chính là vì như thế, Trầm Tuyết mới có thể thỏa hiệp với Nhạc Trọng, không có cường công huyện Trữ Quang.
Nghe được tình báo của Chu Diễm Tuyết, Nhạc Trọng càng nắm giữ một ít tình huống cuối cùng của thành phố SY, không hề không biết gì về thành phố SY như lúc trước cả. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Đáng chết, đáng chết, Nhạc Trọng mày đáng chết!
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tô Thiên Dương hiện ra vẻ mặt dữ tợn, tiện tay ném đồ cổ vỡ nát.
Một mỹ nữ xinh đẹp toàn thân xích lõa quỳ trước người của Tô Thiên Dương, thân thể mềm mại run rẩy, trong lòng sợ hãi sẽ thừa nhận lửa giận của Tô Thiên Dương.
- Tô Thần, trong vòng ba ngày tôi muốn anh mang đầu của Nhạc Trọng trở về.
Tô Thiên Dương đạp nát đồ cổ trên đất, đem tà hỏa trong lòng phát tiết xong, nhìn qua một nam tử tráng niên sắc mặt ngâm đen và bàn tay chai sần nói ra.
- Vâng, thiếu gia!
Tô Thần vẻ mặt hờ hững, nhàn nhạt đáp. Hắn là lão bộc của Tô gia, trước tận thế được Tô Đông Minh cứu một mạng, hắn liền đem mạng bán cho Tô gia.
Tô Thần lạnh lùng nhìn qua bốn nữ nhân quỳ trước người của Tô Thiên Dương và lạnh như băng nói ra:
- Thiếu gia, những nữ nhân này xử trí như thế nào?
Tô Thiên Dương nhìn qua bốn nữ nhân xinh đẹp này và khẽ chau mày, hắn vừa rồi dưới cơn thịnh nộ lại ở trước mặt của bốn nữ nhân này ra lệnh cho Tô Thần ám sát Nhạc Trọng, nếu như truyền đi chỉ sợ hắn trốn không thoát. Nhưng mà bốn mỹ nhân này trong trăm chọn ra một, có người phục thị hắn thập phần thỏa đáng, trong khoảng thời gian ngắn chữ giết không thể nói ra khỏi miệng.
Một mỹ phụ dáng điệu mê người nhìn qua Tô Thiên Dương cầu khẩn.
- Tô thiếu đứng giết tôi, tôi cái gì cũng nguyện ý làm cho ngài.
- Đừng giết tôi!
"..."
Ba nữ nhân còn lại không ngừng cầu xin tha thứ, các nàng ôm lấy đùi của Tô Thiên Dương, dùng thân thể của mình ma sát vào đùi của hắn để cầu xin.
Những nữ nhân này làm vậy thì Tô Thiên Dương càng đưa ra quyết định, hạ đạt mệnh lệnh tàn khốc.
- Đều giết hết! Ta không muốn chúng làm dơ bẩn nơi này.
Những nữ nhân này phải trả giá bằng tính mạng cho sai lầm của Tô Thiên Dương.
Tô Thần im lặng, hắn như mũi tên một trảo bóp nát yết hầu của một mỹ nữ, đầu của nữ nhân này nghiêng qua một bên. Hắn liền giết hai người nữa, lại tiến lên phía trước hung hăng một chưởng vỗ lên đầu của nữ nhân còn lại.
Sau mấy hô hấp ngắn ngủi hắn tiêu diệt bốn nữ nhân, Tô Thần lặng lẽ kéo thi thể của bốn nữ nhân này ra khỏi phòng của Tô Thiên Dương gian.
- Nhạc Trọng, đều là mày hại tao phải giết người!
Tô Thiên Dương vẻ mặt dữ tợn đập nát năm món đồ cổ, hắn đem nguyên nhân cái chết của bốn nữ nhân kia quy lên người của Nhạc Trọng.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ăn xong bữa sáng thì Vi Giác Quang lại lái chiếc Rolls-Royce cùng mỹ nữ Tiếu Thi Thi chạy đi chở Nhạc Trọng vào biệt thự của Bành Minh Đức.
Bành Minh Đức tuổi chừng bốn mươi sáu, ngũ quan đoan chính, trên trán có khí thế uy nghiêm của thượng vị giả, tuy hắn đã trung niên nhưng không có tóc bạc, lộ ra nét trẻ tuổi.
Vừa thấy mặt, Bành Minh Đức đã ngữ xuất kinh người.
- Nhạc Trọng, anh có biết mình gặp đại họa hay không?
Sắc mặt Nhạc Trọng không chút thay đổi lặng lẽ nói:
- Không biết họa từ đâu đến?
Bành Minh Đức bất động thanh sắc nói:
- Quân đội đã quyết định phái ba binh đoàn ra thảo phạt anh. Không phải đại họa lâm đầu thì là cái gì?
Ba đoàn chính là ba ngàn người, thậm chí có thể là hơn bốn ngàn quân, quân đoàn lớn như thế đều là quân lính đã trải qua huấn luyện chính quy trước tận thế, có thể nghiền nát Nhạc Trọng.
Nhưng mà trong miệng của Chu Diễm Tuyết biết được hư thật và thế lực phân phố của quân đội nên Nhạc Trọng tuyệt không sợ. Quân đội hạch tâm chỉ còn lại một hai ngàn người, mở rộng trở thành sáu ngàn thì sức chiến đấu của quân đội đã hạ thấp trên phạm vi lớn.
Bản thân Nhạc Trọng bảy doanh có tổng lực chừng hai ngàn người, chính thức chém giết trừ phi quân đội đặt toàn bộ tiền vốn lên, nếu không Nhạc Trọng cũng không phải không có hy vọng thắng lợi.
Nhạc Trọng sát khí lẫm lẫm nhuệ khí mười phần nói ra:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, quân đội lại muốn chiến thì phải xem ba doanh của bọn họ và ba doanh của tôi mạnh hay của họ mạnh, tôi đang mỏi mắt chờ xem đây.
Con mắt Bành Minh Đức có chút nhíu lại, cẩn thận đánh giá Nhạc Trọng một hồi và khẽ mỉm cười:
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, tôi đã bác bỏ đề nghị của quân đội. Nhân số của nhân loại chúng ta bây giờ rất thưa thớt, không nên chém giết lẫn nhau. Địch nhân lớn nhất của chúng ta bây giờ chính là tang thi, chỉ cần tiêu diệt tang thi thì nhân loại chúng ta lại là chủ nhân của địa cầu lần nữa.
- Nhạc Trọng, lý tưởng của tôi là thành lập một nơi không có tang thi, mỗi người ngang hàng, công bình, công chính, công khai, không có áp bức, dân chủ, tự do, phú cường, mỗi người ngang hàng, không có bốc lột, anh nguyện ý giúp tôi chứ?
Bành Minh Đức vẻ mặt nóng rực tràn đầy kích tình nói với Nhạc Trọng.
Sinh viên trên thế giới đều là một đám nhiệt huyết, cũng là đối tượng dễ bị cổ động, đầu độc. Bành Minh Đức muốn dùng lý tưởng thế giới đề mời chào Nhạc Trọng.
Đây chính là cờ xí đại nghĩa. Lúc trước có vô số người trẻ tuổi muốn bì tự lập, tự do, phú cường, ngang hàng mà chém nhau vỡ đầu đấy.
- Tôi mang tới năm ngàn tấn lương thực làm hạn ngạch, không biết ngài có định dùng cái gì trao đổi hay không? Nếu như ngài không có hứng thú với lương thực mà tôi mang tới thì tôi sẽ rời đi.
Nhạc Trọng nhìn Bành Minh Đức và thản nhiên nói. Hắn đối với Bành Minh Đức thổi phồng lý tưởng tân thế giới không có bất kỳ hứng thú.