Thần Ma Hệ Thống

Chương 262: Huyện Trữ Quang đột kích

- Được rồi! Đã như vậy tôi sẽ cố gắng giúp anh một lần. Nhưng mà huyện Trữ Quang của tôi thiếu tay chân lao động, chỗ của anh không phải còn ba trăm người sống sao? Anh cho tôi mượn, xem như phí mượn binh.


Liệt Thiên Dương nghe được Đào Chính Nghĩa muốn lấy đi ba trăm người sống sót của mình, phổi như nổ tung. Trong tay hắn có chút thực lực như vậy mà Đào Chính Nghĩa cũng muốn lấy đi, trong lòng của hắn tràn ngập oán hận. Một cổ nhàn nhạt sát khí từ trong người của hắn sinh ra, sát ý thật lớn của hắn truyền tới chỗ Đào Chính Nghĩa.


Đúng lúc này một cổ sát ý cường đại không kém gì Liệt Thiên Dương từ trong một góc tuôn ra, làm cho Liệt Thiên Dương thoáng tỉnh táo lại.


Đào Chính Nghĩa chỉ là người bình thường. Sức chiến đấu của hắn còn không bằng người thường. Nhưng mà hắn chính là chưởng khống giả của huyện Trữ Quang, lợi dụng lương thực, mỹ nữ và các loại thủ đoạn lôi kéo cường giả. Liệt Thiên Dương không có chút nắm chắc nào tiêu diệt được Đào Chính Nghĩa. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn


Liệt Thiên Dương cưỡng chế sát khí trong lòng, giả vờ do dự một lúc, lúc này mới gật đầu đồng ý nói:
- Tốt! Tôi sẽ giao cho anh. anh chừng nào thì xuất binh.


Liệt Thiên Dương vốn không có ý định muốn ba trăm người này, dù sao phiến khu vực này do Đào Chính Nghĩa cùng quân đội hai cự đầu tồn tại, hắn kẹp ở khe hở không có tiền đồ. Hắn ý định diệt Nhạc Trọng xong thì định đi tới nơi khác làm lại từ đầu.


Đối với người bình thường mà nói. Sau tận thế khắp nơi nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nửa bước khó đi. Nhưng mà đối với người tiến hóa như Liệt Thiên Dương mà nói, chỉ cần không chọc vào biến dị thú cường đại và thi đàn như biển, xuất hành trên cơ bản không là gì cả.


Đào Chính Nghĩa giống như không bị tức giận của Liệt Thiên Dương ảnh hưởng tới, bắt lấy một nữ nhân đang bóp chân, không đếm xỉa tới nói ra:
- Người của anh tới thì tôi xuất binh.
- Tôi sẽ đi tổ chức bọn họ! Hy vọng anh giữ lời hứa.
Nói xong Liệt Thiên Dương đứng lên, bước nhanh ra bên ngoài.


- Các người lui ra đi.
Liệt Thiên Dương sau khi rời khỏi, Đào Chính Nghĩa nhìn qua tám nữ nhân và bốn vệ sĩ phất tay, cho bọn họ rời đi.


Từ trong góc tối, chậm rãi đi ra một gã dáng người gầy gò, huyệt Thái Dương nhô lên, làn da ngăm đen, hai tay hổ khẩu chỗ che kín vết chai, trong hai mắt tinh quang chớp động của cường giả.
Tên nam tử kia đi ra thì lỗ mảng trên mặt của Đào Chính Nghĩa biến mất không còn, mà chuyển biến thành là vẻ mặt nghiêm nghị:


- Báo tử, thấy thế nào?


Tên trung niên nam tử từ trong bóng tối đi ra tên là Trương Báo. Chính là người tiến hóa mạnh nhất dưới trướng của Đào Chính Nghĩa. Trước khi tận thế Đào Chính Nghĩa đã cứu Trương Báo một mạng, hơn nữa còn có đủ loại ân huệ với Trương Báo. Sau tận thế thì Đào Chính Nghĩa thời điểm Trương Báo tiến hóa phát sốt và bị người ta bỏ rơi thì hắn bảo trụ mạng của Trương Báo. Bởi vậy Trương Báo đối với Đào Chính Nghĩa vẫn trung thành và tận tâm, là con chó mạnh nhất của Đào Chính Nghĩa.


Trương Báo chậm rãi nói ra:


- Nhạc Trọng có thể đơn thương độc mã đoạt cơ nghiệp của Liệt Thiên Dương thì hiển nhiên không phải gia hỏa đơn giản. Tên Liệt Thiên Dương kia kia chỉ sợ có tâm tư muốn chúng ta và Nhạc Trọng lưỡng bại câu thương. Đương nhiên chỉ sợ cũng là vì cứu hận giữa hắn và Nhạc Trọng.


Tay phải của Đào Chính Nghĩa ma sát chiêc nhẫn ngọc, nhìn qua Trương Báo hỏi:
- Đúng vậy! Liệt Thiên Dương thằng khốn này hiện giờ là chó điên, ai dám đụng sẽ cắn vài cái. Anh có mấy phần nắm chắc tiêu diệt hắn?
Trương Báo suy nghĩ một hồi trầm giọng nói:


- Tôi có nắm chắc đánh bại hắn! Nếu muốn giết hắn thì trừ phi tôi cùng Đông Tử, Thiết Nha, Ngưu Thắng mấy người liên thủ mới nắm chắc mười phần.


Đông Tử, Thiết Nha, Ngưu Thắng chính là ba người tiến hóa mà Đào Chính Nghĩa mời chào, mỗi một người vô cùng cường hoành, có được kỹ năng và năng lực mạnh mẽ.
Đào Chính Nghĩa trầm tư một hồi nói:


- Tôi quyết định. Thanh Phong Trại là khối thịt mở, tôi phải nuốt vào. Sau khi Liệt Thiên Dương dẫn người tới thì anh, Đông Tử, Ngưu Thắng cùng đi tới Thanh Phong Trại nơi đó, thời điểm chiếm được Thanh Phong Trại thì phải cẩn thận lời của Liệt Thiên Dương cảnh báo. Các ngươi mang nhiều ống phóng rốc-két, nếu như thời cơ phù hợp thì đem Liệt Thiên Dương cùng Nhạc Trọng cùng giết đi.


- Vâng!
Trương Báo gật gật đầu.


Hai ngày sau đó Liệt Thiên Dương đem hơn ba trăm tên người sống sót giao cho Đào Chính Nghĩa, hơn nữa mang đến địa chỉ di chuyển gần đây của Nhạc Trọng. Liệt Thiên Dương với tư cách là rắn rít địa phương, đối với khu vực này rõ như lòng bàn tay, thủ hạ mới của hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào hướng đi của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng di chuyển nơi nào thì hắn đều biết rõ.


Đào Chính Nghĩa cũng không có nuốt lời, thoáng cái xuất ra hai doanh tổng cộng một ngàn người do Trương Báo dẫn dắt, đi về phía thế lực của Nhạc Trọng.


Đào Chính Nghĩa co lực lượng vũ trang nói cho đúng đã có được năm doanh hai ngàn năm trăm người. Bộ đội của hắn mở rộng lợi hại như thế, trang bị vũ trang không đủ, rất nhiều chiến sĩ đều chỉ có thể được phân phối một khẩu súng ngắn 54, thậm chí là đại khảm đao, dưa hấu đao, đao mổ heo các loại. Nhưng mà dựa theo suy nghĩ của Đào Chính Nghĩa thì chỉ cần co được lực lượng nhiều người là giải quyết được nhiều chuyện.


Đương nhiên ở năm doanh đó mỗi một doanh đều có bộ đội tinh nhuệ, những bộ đội tinh nhuệ này có trang bị mạnh nhất tốt nhất, thực lực mạnh nhất. Đây mới là át chủ bài của Đào Chính Nghĩa.


Lúc quân của Đào Mộc Trấn đang di chuyển thì ở phía tây cách đó năm cây số, mười tên chiến sĩ giấu trên mái nhà màu bạc giám thị con đường, nếu như có xe đi qua, tuyệt đối không thoát khỏi mắt của bọn họ.
Một gã nam sinh dáng người gầy yếu ăn mặc quần áo sạch sẽ nói ra:


- Lớp trưởng, anh nghỉ ngơi một chút a! Đến lượt tôi đến!


Mười người này chính là trinh sát của Nhạc Trọng ở Thanh Phong Trại tổ kiến ra, mỗi một người đều là người cường hóa cấp 8 trở lên. Trong đó lớp trưởng Quách Tuyền là người cường hóa cấp 10. Bọn họ ở đây từ khi Nhạc Trọng mang theo vũ khí ở quân doanh về được bốn ngày rồi.


Khi bầy heo đột kích đã làm cho Thanh Phong Trại của Nhạc Trọng tổn thất thảm trọng, nhưng mà cũng tạo ra rất nhiều người cường hóa cấp thấp.
- Tôi giám thị một hồi, Hứa Dương! Anh nghỉ ngơi trước đi.
Quách Tuyền nhìn qua nam sinh kia cười rộ lên, đột nhiên hai mắt ngưng tụ, trầm giọng nói:


- Có biến! Nhanh chóng báo cáo tổng bộ, địch nhân tấn công.
Chỉ thấy ở phương xa có một đoàn xe dài đang chạy về hướng căn cứ của bọn họ.
- Có địch nhân công tới. Chủ lực của đoàn xe Jeep, xe tải, xe buýt, nhân số không rõ. Không có bộ binh chiến xa...


Một gã chiến sĩ cầm bộ đàm quân dụng gọi đi. Tuy hắn được chọn làm chiến sĩ trinh sát, nhưng mà trước kia không có quá nhiều kinh nghiệm làm chuyện này, tự nhiên không cách nào báo cáo một cách chính xác địch nhân là bao nhiêu. Hắn chỉ có thể nói ra một ít tình báo trọng yếu mơ hồ.