Tên phần tử vũ trang kéo Đồng Hiểu Vân ra ngoài thì chọc phải tổ ong vò vẽ, những tên học sinh trung học lập tức hét lớn lên và phản kháng.
- Ông muốn làm gì?
- Buông Hiểu Vân ra!
"..."
- Đi chết!
Đối mặt với đám học sinh trung học kia, trên mặt của tên phần tử vũ trang hiện ra vẻ điên cuồng, trong tay trực tiếp cầm súng lên nhắm thẳng vào đám nam sinh kích động bắn phát.
Dưới xạ kích khoảng cách gần thì trên đầu của hai tên nam sinh có lỗ máu, trong mắt hiện ra vẻ không thể tin, vô lực té trên mặt đất. Một tên nam sinh ôm lấy trái tim rỉ máu, không nói được di ngôn nào mà ngã xuống.
Nhìn thấy một màn thê thảm này, những người còn sót lại lập tức hét lên sợ hãi, lâm vào trong hỗn loạn.
Xoát một tiếng, hơn mười tên phần tử võ trang nhao nhao cầm súng nhắm vào đám nam sinh, những nam nhân còn sống sót lập tức trung thực lại, không dám làm loạn nữa.
Tên thủ lĩnh phần tử vũ trang mười phần sát khí quát lên,
- Mẹ nó! Bọn con nít ranh tụi mày chán sống rồi đúng không! Lão tử chơi nữ nhân mà bọn mày lại nhao nhao náo như vậy, hiện tại có tin tao giết bọn mày hay không. Biến tụi mày thành lạp xưởng không?
Nghe tên phần tử vũ trang rống lên thì đám người sống sót lập tức an tĩnh lại, sợ hãi nhìn qua tên thủ lĩnh phần tử vũ trang.
- Phi! Bọn hèn nhát!
Tên phần tử vũ trang kia cười lạnh, nhổ ra một cục đàm, hắn dùng gương mặt trêu tức nhìn qua mấy tên nam sinh kia.
Tên học sinh trung học tên là Trương Mật nhìn qua, hắn vẫn vụng trộm thầm mến Đồng Hiểu Vân. Vừa rồi Đồng Hiểu Vân bị bắt thì cảm xúc của hắn vô cùng kích động, hắn bị tên phần tử vũ trang vũ nhục như vậy, trong nội tâm tràn ngập phẫn nộ cùng ủy khuất, nhưng mà nhìn thấy thi thể của hai đồng học nằm trên mặt đất, hắn biết kêt cục của xúc động là cái gì!
- Cô nàng! Trông thấy chưa? Không có người cứu cô nàng đâu. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tên phần tử võ trang bóp gương mặt của Đồng Hiểu Vân làm cho nàng nhìn qua đồng học và giáo viên của mình.
- Cô mở to mắt nhìn sự thật đi. Không có người cứu cô đâu, cũng không có ai dám cứu cô. Nếu như cô phục thị lão tử thoải mái, lão tử không ngại cho cô ăn chút gì đó. Nếu cô làm cho lão tử mất hứng, lão tử sẽ bỏ cô vào trong nồi gạo và nấu cô đấy!
Đồng Hiểu Vân dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua chủ nhiệm lớp Lưu Kim và đồng học của cô ngày xưa, hy vọng có thể có dũng sĩ đi ra cứu nàng, cứu nàng ra khỏi tay của tên thủ lĩnh phần tử vũ trang.
Nhưng mà ánh mắt Đồng Hiểu Vân nhìn qua nơi nào thì người ở đó quay mắt qua chỗ khác, không dám đối mặt với nàng. Trong đám bạn học của Đồng Hiểu Vân có không ít người cường hóa. Nhưng mà không có kỹ năng mạnh mẽ, người cường hóa dưới uy hϊế͙p͙ của súng cũng không thể làm gì được.
Đồng Hiểu Vân lập tức lâm vào trong tuyệt vọng, gia giáo nhà nàng rất tốt, không giống Vương Ny cởi mở như vậy. Nếu như bị tên thủ lĩnh cường bạo thì nàng không biết nên sống thế nào.
Tên phần tử vũ trang cười biến thái, hắn trực tiếp kéo Đồng Hiểu Vân nằm dưới mặt đất, sau đó kéo khóa quần trước mặt của nàng, hắn lôi tiểu đệ xấu xí của mình ra dùng súng của hắn đặt lên đầu của Đồng Hiểu Vân và cười biến thái.
- Ăn nó cho lão tử!
Sau tận thế thì áp lực sống sót và sợ hãi vào tương lai làm cho người ta phóng thích hắc ám trong lòng. Tâm lý của tên phần tử vũ trang này rất biến thái, ưa thích lăng nhục nữ nhân trước mặt của nhiều người, làm cho thân xác và tâm hồn của các nàng sụp đổ, biểu lộ khi người ta sụp đổ làm cho hắn có khoái cảm lớn lao.
Đồng Hiểu Vân quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy ánh mắt của người sống sót như đao nhọn đâm vào người của nàng. Nàng vạn phần không muốn làm loại chuyện thấp hèn này trước mặt nhiều người. Nhưng mà họng súng đang đặt lên đầu của nàng uy hϊế͙p͙ như vậy, nếu như không làm theo lời nam nhân này nói thì nàng sẽ chết.
Tên phần tử vũ trang này không chút thương hoa tiếc ngọc dùng súng vỗ đầu của Đồng Hiểu Vân và lớn tiếng uy hϊế͙p͙.
- Nhanh lên! Cô muốn chết đúng không?
Đồng Hiểu Vân chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó đã sụp đổ, nàng thoáng khóc lên, hai tay run rẩy, chậm rãi đặt lên tiểu đệ xấu xú của tên phần tử vũ trang này.
Trong mắt tên phần tử vũ trang này vô cùng vui sướng, lại có một con mồi khuất phục dưới ɖâʍ uy của hắn rồi, chuyện này làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui sướng.
Phanh một tiếng súng vang lên!
Trong mắt tên phần tử vũ trang này vô cùng sợ hãi, mi tâm của hắn nhiều ra một lỗ châu mai, vẻ mặt của hắn không tin ngã xuống đất.
Những tên phần tử vũ trang bên kia muốn nhìn thấy một màn biến thái này thì đại loạn.
Phanh! Phanh!
Tiếng súng thanh thúy không ngừng vang lên trong màn đêm, mỗi vang lên một tiếng thì mỗi tên phần tử vũ trang đều nổ đầu ngã xuống.
Những tên phần tử vũ trang còn sống sót bất chấp khống chế người sống sót, nhao nhao tìm kiếm công sự né tránh.
Thừa dịp những phần tử vũ trang kia hỗn loạn, Trương Mật chạy tới trước mặt của Đồng Hiểu Vân và vô cùng lo lắng nói với nàng.
- Đồng Hiểu Vân, chạy mau!
Đồng Hiểu Vân nhìn qua Trương Mật và sắc mặt tái nhợt nói một câu:
- Trốn? Chúng ta trốn nơi nào? Bên ngoài khắp nơi là tang thi, biến dị thú, còn có nhân loại hung tàn. Cho dù hiện tại chúng ta thừa dịp hỗn loạn này đào tẩu, nếu không có lương thực, không có ô tô thì trốn đi đâu?
Đồng Hiểu Vân vốn là nữ hài tử thông minh, nàng trước kia như chúng tinh ủng nguyệt, bảo hộ thật tốt, nàng không có dùng tới đầu óc. Người chính là như vậy, không có bị bức vào tuyệt cảnh thì không phát huy tiềm năng của mình. Vừa rồi nàng bị tên phần tử vũ trang bức bách, nàng đã hiểu được rất nhiều.
Nhìn qua gương mặt điềm đạm đáng yêu của Đồng Hiểu Vân, một lời nhiệt huyết phun ra trong lòng Trương Mật, hắn nhịn không được lớn tiếng nói:
- Đồng Hiểu Vân, cùng tôi rời đi! Tôi sẽ dùng tính mạng bảo vệ cô!
Đồng Hiểu Vân chỉ lãnh đạm nhìn qua Trương Mật, nếu là trước đây thì nàng sẽ vô cùng cảm động đấy. Nói không chừng còn thích Trương Mật, nhưng mà bây giờ lời lẽ của Trương Mật dối trá không thể dối trá hơn. Nàng vừa rồi cơ hồ tuyệt vọng thì Trương Mật co rúc ở một bên, vô lực nhìn qua. Hiện tại Trương Mật nói cái gì nàng cũng không tin.
Lúc này đại lượng người sống sót đã rút ra phía sau. Những tên phần tử vũ trang này nhìn qua là biết không tốt lành gì, đặc biệt là tên thủ lĩnh còn nói lấy thịt người làm lạp xưởng, hiển nhiên đây không phải thế lực tốt gì. Bọn họ không muốn ở lại chỗ này.
- Tôi cũng muốn đi! Chính anh bảo trọng!
Đồng Hiểu Vân nhìn qua bóng tối kia, ánh mắt chớp động thoáng cái nàng biến thành vô cùng cương nghị, chạy thẳng về hướng tiếng súng trong bóng tối.
Trương Mật nhìn qua bóng lưng của Đồng Hiểu Vân đi xa, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng cũng chạy về hướng của những đồng học bên kia. Hắn dùng Lưu Kim người cường hóa cấp thấp làm cầm đầu, bọn họ đối phó súng không được nhưng đối phó tang thi vẫn có vài phần lực lượng. Bổn sự tìm kiếm đồ ăn còn cao hơn đi một mình nhiều lắm.