Thần Ma Hệ Thống

Chương 221: Đoàn xe người sống sót (1)

Ngồi trong chiếc xe, Trác Nhã Đồng, Lưu Nhị Hắc nhìn qua thi đàn giống như biển ở trước mặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Tang thi nhiều như biển thế này bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên, đối mặt với thi đàn như biển này thì nhân lực có chút nhỏ bé.


Nhạc Trọng nhìn qua tang thi bên kia, trầm mặc một chút và nhanh chóng bò lên đỉnh một cây đại thụ.


Nhạc Trọng đứng ở ngọn cây cao mười thước cho nên tầm mắt cũng khoáng đạt hơn nhiều, hắn có thể nhìn thấy mấy cây số trước mặt đầy kín tang thi, nhét đầy tất cả khe hở. Ở chỗ xa có vô số tang thi như nước lũ, chắn đường đi của bọn họ vô cùng kín.


Trừ phi Nhạc Trọng lẻ loi một mình thì hắn sẽ đi qua theo đường núi, nếu không hắn căn bản không cách nào xông qua thi hải này. Cho dù hắn phát động Hợp Thể Phòng Hộ Thuật, lợi dụng các loại thủ đoạn gai xương kéo dài, dù vậy cũng không thể vượt qua.


Thi đàn tang thi khổng lồ này không có bất động, mà là dọc theo đường cao tốc chậm rãi đi tới, không biết đi tới nơi nào.
- Quay đầu lại!
Nhạc Trọng quan sát thi hải một hồi lâu, từ trên ngọn cây đi xuống, sau khi lên xe và quyết đoán nói với Trác Nhã Đồng.


Thi hải không phải là Nhạc Trọng không gặp, nhưng mà không đủ sức ứng phó, việc cấp bách của hắn hiện giờ là tìm kiếm radio. Dùng radio liên hệ thế lực phương xa.
Trác Nhã Đồng quay đầu xe lại, lập tức tăng ga chạy về phương xa.


Nhạc Trọng vừa chạy không xa, một đoàn gồm năm chiếc xe buýt, bốn chiếc Đông Phong kilocalo, hai chiếc Hammer, ba chiếc Jeep, bốn chiếc xe con chạy tới, chặn ở trước mặt chiếc xe của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn thấy đoàn xe này xuất hiện, hắn nhíu mày lại, vung tay lên, Trác Nhã Đồng dừng lại.


Nhạc Trọng lộn tay một cái và một khẩu súng tiểu liên hiện ra trước mặt của hắn. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn


Súng tiểu liên này đường kính hơi nhỏ, kết cấu đơn giản, thể tích nhỏ, sức nặng nhẹ nhưng chính xác tốt, hỏa lực gần, hộp đạn lắp đạn năm mươi viên. Tuy uy lực của nó không thể phá phòng ngự của L2 nhưng mà dùng để đối phó nhân loại lại không gì tốt hơn.
- Cầm!


Nhạc Trọng đem khẩu súng ngắn K54 ném cho Trác Nhã Đồng.
Đối phó tang thi, chiến đấu cận thân là được. Đối phó nhân loại thì dùng súng giải quyết an toàn hơn. Nhạc Trọng không rõ ràng lắm đoàn xe đối diện là phương nào, cần phòng bị là không thể thiếu.


Trác Nhã Đồng nhìn Nhạc Trọng thì trong mắt hiện ra thần sắc kinh ngạc, nàng không biết Nhạc Trọng làm như thế nào mà biến ra được một khẩu súng tiểu liên và một khẩu K54.
- Trên người anh ta cất giấu bao nhiêu bí mật?


Trác Nhã Đồng tiếp nhận khẩu súng ngắn K54, vuốt vuốt một cái và nhìn qua Nhạc Trọng nghĩ thầm.
Đoàn xe kia nhìn thấy Nhạc Trọng ở trên xe, một chiếc Jeep dừng lại, trong đó có bốn nam nhận đi ra.


Trong ta ba tên nam tử cầm súng trường 81, tên nam tử cầm đầu dáng người khôi ngô, vác trên lưng một khẩu súng tiểu liên 79, bên hông còn cầm lấy Phảng Chế Đường Đao, ăn mặc trang phục chỉnh tề đi tới, giống như báo săn vận sức chờ phát động.
Nhạc Trọng từ trên xe đi xuống, bước ra ngoài.


Bốn người kia nhìn thấy ám ma đao bên hông, trong tay Nhạc Trọng lại cầm thấy súng tiểu liên, ánh mắt đều có chút co rụt lại, nhìn qua Nhạc Trọng tràn ngập cảnh giác, bọn họ không dám đắc tội Nhạc Trọng.
Tên nam tử như báo săn cầm theo súng tiểu liên 79 nhìn qua Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:


- Xin chào, tôi là Ngưu Giang! Vị tiểu huynh đệ này, không biết anh xưng hô như thế nào?
- Tôi là Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn Ngưu Giang và tiếp tục nói:
- Ngưu Giang, các người muôn đi nơi nào?
Ngưu Giang không chần chờ, nói thẳng:


- Chúng ta muốn đi căn cứ SY ở huyện Thường Hoài. Nơi đó là căn cứ cho chính phủ lập nên, hơn nữa hiệu triệu người sống sót chung quanh đi qua.
Ngưu Giang nhìn qua Nhạc Trọng và vô cùng nhiệt tình mời chào.


- Nhạc Trọng huynh đệ, không bằng anh cùng đi với chúng tôi đi! Mọi người cùng nhau chiếu ứng nhau trên đường đi.
Trang bị trên người Nhạc Trọng rất bất phàm, nếu như hắn gia nhập đoàn xe, như vậy lực phòng ngự của đoàn xe tăng lên không nhỏ.
Nhạc Trọng suy nghĩ một hồi, gật đầu đáp ứng nói
- Tốt!


Loại căn cứ cỡ lớn của chính phủ chăc chắn có radio tồn tại, Nhạc Trọng cùng Ngưu Giang có tầm nhìn như nhau, tự nhiên sẽ không cự tuyệt cùng đồng hành.
Nhạc Trọng gia nhập đoàn xe của Ngưu Giang và đoàn xe tiếp tục chạy về phương xa.
Lúc chạng vạng tối, đoàn xe lựa chọn một nơi hoang dã hạ trại.


Trong đoàn xe này tuôn ra chừng hơn hai trăm người sống sót. Những người sống sót vừa xuống xe thì lấy chén nồi và bồn ra, tiểu hài tử, phụ nữ thì đi nhặt củi khô, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.


Trong hai trăm người sống sót này, đại bộ phận người sống sót quần áo tả tơi, bộ dạng đói ăn. Nhưng mà những người này đều cố sống sót.


Trong đó vài nhóm mỗi người dùng một tên cầm đầu, một nhóm lấy tên bụng phệ cầm đầu. Ở bên cạnh hắn tụ tập năm tên nam nhân, còn có tám tên nam tử sức vóc không kém đi cùng nhau. Một nhóm người đều dùng một tên mặc đồng phục cảnh sát cầm đầu, bọn họ trên người đều có súng tiểu liên 79. Một nhóm người dùng Ngưu Giang cầm đầu, nhân số cùng là chín người, mỗi trên thân người đều treo súng trường 81, súng tiểu liên 79. Một nhóm người dùng tên nam tử đeo kính mắt chừng ba mươi tuổi cầm đầu, tụ tập ba mươi bốn người. Tụ tập chung quanh tên nam tử đeo mắt kính này có ba mươi bốn người, đều là học sinh trung học chừng mười ba mười bốn tuổi.


Đây chỉ là vài nhóm thế lực lớn nhất. Những người sống khác đều dùng đơn vị gia đình nhỏ lẻ, cũng không có ôm thành đoàn.
Nhạc Trọng từ trên xe đi xuống dưới.
Trác Nhã Đồng mang theo Vân Thải Vi tên tắm rửa nấu cơm. Lưu Nhị Hắc thì phụ trách đi nhặt củi khô.


Nhạc Trọng từ trong thùng xe lấy ra hai cái lều quân dụng và dựng lên.


Hai cái lều quân dụng vừa dựng lên thì lập tức đưa tới ánh mắt của hơn hai trăm người. Sau tận thế với nhân loại thì cái gì là quan trọng nhất, đáp án chính là lương thực. Thời điểm hơn hai trăm người sống sót đang lẩn trốn, đại lượng lương thực đều nhét vào trong xe, lều vải hành quân không phải là nhu yếu phẩm, trong đội xe không ai giữ nó cả.


- Lều vải hành quân! Bọn họ cho rằng mình đang dạo chơi dã ngoại sao?
Một tên học sinh trung học ghen ghét nhìn qua lều vải của Nhạc Trọng và thấp giọng nói một câu.


Bây giờ là ở dã ngoại, nhiệt độ hạ tấp. Không có lều vải hành quân cho nên mọi người đều chen chúc trong xe mà ngủ, tứ chi không mở rộng nên rất khó chịu.
Một tên học sinh trung học hừ lạnh, có chút ghen ghét nhìn qua bọn người Nhạc Trọng và nói:


- Đừng đi quản khỉ gió gì tới người ta. Chờ bọn chúng ăn xong lương thực thì sẽ biết mình sai lầm thế nào.


Thời điểm mọi người đang ghen ghét thì một tên trung niên đeo mắt kính, dáng người có chút gầy gò bên cạnh tên mập mạp mang theo cảm giác kiêu căng đi tới chỗ của Nhạc Trọng, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Tôi là Hà Dã. Vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?"