Chứng kiến một màn thê thảm của tên cường giả cửu giai kia, trong lòng mọi người rùng mình, không ai dám tiếp tục xuyên qua không gian di chuyển.
- Đáng giận!
Một cường giả bán thần che giấu trong đám người sắc mặt hơi đổi, vung tay, một tòa hoàng kim hỏa xa dài tới trăm thước khảm lên vô số tinh thạch chợt xuất hiện.
Tên cường giả nửa bước Chân Thần bước vào trong hoàng kim hỏa xa, thúc giục xe điên cuồng đuổi theo Nhạc Trọng.
Hơi nước trên hoàng kim hỏa xa bắn ra bốn phía, mang theo khí lưu khủng bố cùng tốc độ khủng khϊế͙p͙ nhanh chóng bay lên, hung hăng đánh lên thân thể đàn hoàng kim khô lâu.
Bị hoàng kim hỏa xa kinh khủng va chạm, từng đầu hoàng kim khô lâu cửu giai bị đâm vỡ nát, ngay cả linh hồn ma hỏa cũng bị chấn rụng.
Công kích của hoàng kim khô lâu đều bị đẩy lui, không hề tạo được chút vết thương nào trên xe.
Sau khi nửa bước Chân Thần kia lấy ra hoàng kim bảo vật, những cường giả có được hoàng kim bảo vật cũng không tiếp tục che giấu, lấy ra bảo vật của mình toàn lực thúc giục hướng phía trước bay đi.
Những hoàng kim khô lâu chặn đường đều bị bọn hắn toàn lực oanh kích, liên tục hỏng mất, không thể ngăn cản được nửa bước Chân Thần mảy may.
Nhạc Trọng một đường bay nhanh, không bao lâu một tòa lam tinh vương tọa cao tới trăm thước xuất hiện ngay trước mắt hắn, trên lam tinh vương tọa là một cự nhân cao tới trăm thước, nhắm mắt, bị hoàng kim xiềng xích xỏ xuyên qua thân thể khóa chặt trên vương tọa kia.
Trước mặt cự nhân là một hoàng kim thuẫn khảm thật nhiều tinh hạch cửu giai, ngoài ra còn có sáu đôi cánh màu trắng, một thanh chiến đao màu đen nhánh, một hoàng kim hạp, một hoàng kim mầm móng đang trôi nổi.
Năm bảo vật kết thành một trận hình quỷ dị, trôi nổi trên hư không, phóng ra vô số hoàng kim xiềng xích đem cự nhân trên vương tọa giam giữ chặt chẽ, khiến cho hắn thoạt nhìn giống như một người chết, không có hô hấp, cũng không có lực lượng nào dao động.
- Xem ra đây là một phong ấn. Một khi gỡ xuống bảo vật cũng sẽ đánh vỡ phong ấn. Làm sao bây giờ?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn cự nhân kia, nhanh chóng suy đoán được tác dụng của năm bảo vật, hắn không có chút do dự đưa tay trảo tới chộp lên sáu đôi cánh màu trắng kia.
Tốc độ hiện tại là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của Nhạc Trọng, có được tốc độ siêu phàm hắn có thể đạt được thật nhiều chỗ tốt trong Thông Thiên Tháp.
Ngay lúc bàn tay Nhạc Trọng chạm vào sáu đôi cánh trắng, phong ấn quỷ dị nháy mắt hỏng mất, bốn kiện bảo vật hoàng kim còn lại lập tức bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng.
Trong lòng Nhạc Trọng thoáng kinh hãi, vươn tay chộp tới, bốn nguyên khí cự chưởng trống rỗng xuất hiện nắm lấy bốn bảo vật đang định đào thoát.
Phương xa, một cường giả đầu chim ưng thân người có đôi cánh hoàng kim trong mắt chợt lóe lệ mang, lấy ra bộ hoàng kim cung chỉ thẳng vào Nhạc Trọng, trên cung tràn ra quang mang chói lọi như mặt trời thần thánh, một cỗ ba động khủng bố như có thể xỏ xuyên qua thiên địa chợt hiện ra.
Ngay sau đó hoàng kim tiễn như vầng mặt trời hướng Nhạc Trọng bắn tới.
Một cỗ dự cảm tử vong kinh khủng dâng lên trong lòng Nhạc Trọng, hắn không còn quản được bốn bảo vật hoàng kim kia, buông tay, thân thể uốn éo, Vinh Diệu chiến giáp toàn lực phát động, kim sắc thần quang vô tận nháy mắt nổ bắn ra hình thành một vầng kim sắc phòng hộ chung quanh thân thể hắn.
Hoàng kim tiễn chói mắt tích tắc oanh lên kim sắc phòng hộ, giống như sao băng đâm thẳng vào Vinh Diệu chiến giáp.
Trong tích tắc Vinh Diệu chiến giáp bộc phát ra lực lượng ba động thật khủng bố, từng đoàn vinh diệt quang mang ẩn chứa vinh diệu pháp tắc nở rộ, ngăn cản hoàng kim tiễn.
Nhưng hoàng kim tiễn không gì không phá được, mang theo lực lượng khủng bố xuyên qua Vinh Diệu chiến giáp, đâm vào trái tim Nhạc Trọng, đem Nhạc Trọng đính lên trên lam tinh vương tọa.
Lực phòng ngự của Vinh Diệu chiến giáp cực kỳ biến thái, dù công kích của nửa bước Chân Thần cũng ngăn chặn được hơn chín thành, nhưng vẫn không thể chống cự lại hoàng kim tiễn. Bởi vì đồ vật kia cũng là bảo vật cấp hoàng kim, lực xỏ xuyên thiên hạ vô song, ngoại trừ hoàng kim thuẫn ngay cả hoàng kim khải giáp cũng không thể ngăn cản được.
Quái vật đầu chim ưng thân người cầm hoàng kim cung khí phách tứ phương hưng tợn uy hϊế͙p͙:
- Hừ, nhân loại thấp hèn, bảo vật hoàng kim không phải thứ đê tiện các ngươi có thể đụng vào. Chỉ có chủ tể Hoàng Kim Ưng bộ tộc Đức Nhĩ Tát Tư mới là chủ nhân của bảo vật cấp hoàng kim. Ai dám đụng vào bảo vật ta sẽ giết ai!
Chứng kiến ngay cả Nhạc Trọng cũng bị đính trên lam tinh vương tọa, sắc mặt mọi người chợt đại biến nhìn quái vật đầu ưng trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ.
Ngay lúc mọi người tránh lui, hoàng kim hỏa xa vọt tới trên hoàng kim mầm móng, diễn biến thành nguyên khí cự chưởng chộp hoàng kim mầm móng trong tay thu vào trong xe.
Đồng thời một hoàng kim chân long từ trên trời giáng xuống vươn long trảo chộp thẳng tới chiến đao màu đen.
Một hoàng kim cự chưởng dài hơn trăm thước từ trong lòng đất ầm ầm vươn ra chộp vào hoàng kim hạp bên trên.
Vô số hoàng kim xiềng xích từ trên trời giáng xuống, triền chặt hoàng kim thuẫn kéo lên bầu trời.
Tuy chiến lực của Đức Nhĩ Tát Tư cực mạnh, nhưng ở trong Thông Thiên Tháp vẫn còn nhiều đầu sỏ không hề úy kỵ hắn.
Đức Nhĩ Tát Tư nhìn những nguyên khí cự chưởng kia, ánh mắt phát lạnh, năm đạo năng lượng tiễn hướng nhóm cường giả oanh thẳng tới.
- Hừ, Đức Nhĩ Tát Tư, ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi vô địch sao?
Nương theo thanh âm hừ lạnh, những vị đầu sỏ kia đồng loạt ra tay đem năng lượng tiễn đánh thành vỡ nát.
Hoàng kim cung phải phối hợp cùng hoàng kim tiễn mới có thể phá hủy hết thảy. Về phần năng lượng tiễn chỉ có thể miểu sát một ít cường giả cửu giai sơ cấp, nhưng không thể tổn thương được nửa bước Chân Thần.
Bốn mũi năng lượng tiễn bị bốn vị đầu sỏ trực tiếp bóp nát, năng liễn tiễn cuối cùng bắn trúng đầu ác ma cửu giai đem tên ác ma đang vươn tay chộp vào sáu đôi cánh trắng oanh bạo.
Miểu sát ác ma cửu giai, Đức Nhĩ Tát Tư hừ lạnh một tiếng vỗ cánh hóa thành lưu quang bay về hướng Nhạc Trọng.
Đức Nhĩ Tát Tư thông qua một kích bắn Nhạc Trọng bày ra chủ quyền của hắn đối với bảo vật sáu đôi cánh trắng kia. Lúc này nhìn thấy hắn bay tới, nguyên bản những cường giả có lòng tham đối với bảo vật kia đều rút lui có trật tự, không dám đến gần Nhạc Trọng.
Ngay khi Đức Nhĩ Tát Tư chỉ còn cách Nhạc Trọng chừng năm trăm thước, đôi mắt đang nhắm chặt của hắn giống như đã bị giết chết lại đột nhiên mở ra, ánh mắt băng sương gắt gao nhìn chằm chằm Đức Nhĩ Tát Tư lạnh giọng nói:
- Huy Hoàng chủ pháo bắn!
Đúng lúc này Huy Hoàng chiến hạm tại dị độ không gian chớp động quang mang, một viên tinh hạch cửu giai nổ tung, hóa thành năng nguyên truyền vào trong chiến hạm, chỉ trong tích tắc hai trăm viên tinh hạch cửu giai nổ tung, toàn bộ năng lượng đều bị chủ pháo trên Huy Hoàng chiến hạm hấp thu.
Ngay sau đó trước người Nhạc Trọng bỗng nhiên mở ra khe không gian thật lớn, chủ pháo nháy mắt oanh ra một đạo lam sắc quang thúc hướng Đức Nhĩ Tát Tư bắn tới.