Đi theo nữ phục vụ, nhóm người Nhạc Trọng đi vào bên trong Thiên Thượng Nhân Gian.
Trên đường đi, Nhạc Trọng nhìn thấy ánh đèn lóe ra trong đại sảnh, âm nhạc vang dội, thật nhiều nam nữ trẻ tuổi đang giãy dụa vũ động thân thể.
Ở gần bên một quầy bày đầy đồ uống, thậm chí có thể nhìn thấy thật nhiều nam nữ đang ɖâʍ loạn trước mặt công chúng, cảnh tượng vô cùng sa đọa ɖâʍ mỵ cực kỳ.
Sau cuối thời, cho dù là những người ở trong đặc khu cũng cảm thấy thập phần sợ hãi đối với tương lai, bởi vậy rất nhiều người đều chọn sống thật phóng túng, xem như phát tiết sự sợ hãi cùng bất an.
Nhóm người Nhạc Trọng đi vào trong phòng, từng người phục vụ đã bưng mâm trái cây bày trên bàn. Đậu phộng rang, cổ vịt, kim chi cũng được đưa lên. Một bàn ăn này ở trước cuối thời có lẽ không đáng là gì, nhưng sau cuối thời vật tư thiếu hụt, những thức ăn này trở thành đáng giá.
Trên mặt bàn còn có rượu tây cùng đủ loại rượu quốc nội nổi tiếng, loại này ở trước cuối thời cũng phải tốn mấy ngàn đồng mới có được.
Trương Trữ mang theo hơn mười nữ nhân oanh oanh yến yến đi vào, hương thơm tỏa khắp phòng.
Hơn mười nữ nhân đều trang điểm tinh xảo, mỗi người đều vô cùng xinh đẹp, tư sắc hơn người.
Trong hơn mười mỹ nữ, có hai nữ nhân khiến Nhạc Trọng chú ý. Một người trang điểm trang nhã, hơn ba mươi, là một thiếu phụ xinh đẹp phong vận. Một nữ nhân khác có mái tóc dài đen nhánh tịnh lệ, gương mặt điềm đạm đáng yêu, chân mày như vẽ, da thịt trắng tuyết khiến người ta vừa nhìn liền sản sinh lòng thương hương tiếc ngọc.
Thiếu phụ xinh đẹp là người quen mà Nhạc Trọng từng nhận thức, cũng là thiếu phụ mà hắn từng cứu trong một tòa lầu đưa tới căn cứ Lũng Hải – Triệu Lệ.
Triệu Lệ nhìn thấy Nhạc Trọng, sắc mặt hơi đổi, hiện lên vẻ mặt phức tạp. Lúc trước nàng một lòng muốn rời khỏi đội ngũ của Nhạc Trọng, đi tới căn cứ do chính phủ xây dựng. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ sau khi đi vào căn cứ của chính phủ, thân phận ức vạn phú bà ngày trước của nàng lại chán nản lạc phách tới mức phải đến Thiên Thượng Nhân Gian làm tiếp viên mới có thể sống được. Lúc này nhìn thấy Nhạc Trọng, trong lòng nàng vừa hối hận lại cảm thấy thật khó chịu nổi.
Khổng Đào cười dò hỏi Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng, anh muốn gọi ai?
Nhạc Trọng cũng không liếc mắt nhìn Triệu Lệ lần nào, chỉ ra dấu chỉ nữ nhân tóc dài điềm đạm đáng yêu cùng một mỹ nữ có bộ ngực lớn dáng điệu không tệ nói:
- Hai nữ nhân kia đi!
Nữ nhân tóc dài cùng mỹ nữ ngực lớn mang theo hương thơm ngan ngát ngồi xuống bên cạnh Nhạc Trọng.
Những nữ nhân còn lại đều ngồi xuống bên cạnh những nam nhân khác.
Bốn gã đội viên trực thuộc Nhạc Trọng đều ôm mỹ nữ, không ngừng đùa bỡn giở trò sàm sỡ.
Từ trước tới nay Nhạc Trọng chưa từng ngăn cấm đội viên của mình chơi đùa nữ sắc, chỉ cần bọn họ không làm chậm trễ nhiệm vụ, muốn chơi nữ nhân thế nào là chuyện của họ. Những đội viên trực thuộc quyền hắn đều có ít nhất là hai nữ nhân xinh đẹp trong nhà, bọn họ làm công việc hung hiểm nhất, đạt được vật tư ban thưởng cũng dày nhất, không cần họ đi giành giật cướp đoạt cũng có thật nhiều nữ nhân xinh đẹp bò lên giường họ.
Nhạc Trọng nhìn nữ nhân tóc dài khả ái hỏi:
- Cô tên là gì?
- Em gọi là Phương Sở! nguồn TruyệnFULL.vn
Thanh âm Phương Sở mềm mại, cực kỳ dễ nghe.
Mỹ nữ ngực lớn dáng điệu không tệ ôm cánh tay Nhạc Trọng, vô cùng phong tao dùng bộ ngực của mình ma sát lên cánh tay hắn, nũng nịu kiều mỵ nói:
- Nhạc thiếu ngài bất công, chỉ hỏi tên Sở Sở mà không hỏi em sao?
Mỹ nữ ngực lớn tuy rằng tư sắc kém xa Phương Sở, nhưng thủ đoạn câu dẫn người lô hỏa thuần thanh.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn mỹ nữ ngực lớn, thản nhiên hỏi:
- Cô tên gì?
Mỹ nữ này đem so sánh với Quách Vũ mà nói vô luận là dáng người, tướng mạo, khí chất đều kém xa, hơn nữa khí tức phong trần dày đặc, hắn cũng không thích lắm.
Mỹ nữ ngực lớn vui vẻ, nũng nịu cầm hai ly rượu nói với hắn:
- Em gọi là Lưu Hồng, Nhạc thiếu, chúng ta uống một chén đi!
- Tôi không uống rượu!
Nhạc Trọng trực tiếp cự tuyệt. Hắn không thích uống rượu, bởi vì hắn cần thời khắc bảo trì thanh tỉnh, dù đã đạt tới hiệp thương cùng căn cứ Lũng Hải, nhưng quan hệ giữa song phương cũng không bền vững.
Sắc mặt Lưu Hồng cương cứng, nhưng nàng rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình. Có thể tiến vào Thiên Thượng Nhân Gian đều là khách quý, là đại gia trong đại gia. Cho dù đối phương yêu cầu nàng lập tức cởi sạch quần áo nàng cũng không có cách nào cự tuyệt. Nếu không nhẹ thì bị đuổi ra ngoài đặc khu, vì một chiếc bánh mỳ bán đứng thân thể chính mình, nặng thì trực tiếp bốc hơi giữa nhân gian.
- Phương Sở đâu! Phương Sở, cô cút ra đây cho lão tử!
Đúng lúc này cửa phòng bị một cước đá văng, một gã nam tử trẻ tuổi sắc mặt ửng đỏ, mang theo mùi rượu nồng nặc, trên thân mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng cùng vài tên nam nữ trẻ tuổi đi vào.
Những nam nữ trẻ tuổi kia đều mặc loại quần áo nổi tiếng trước cuối thời, trên mặt đều mang theo ngạo khí thản nhiên.
Trương Trữ đi tới, nhìn nam tử trẻ tuổi khuyên nhủ:
- Trữ thiếu! Phương Sở đã được người lựa chọn, tôi tìm cô gái khác cho ngài đi…
Trữ thiếu trực tiếp vung tay tát vào mặt Trương Trữ, lớn tiếng quát:
- Cút ngay! Nàng bất quá chỉ là một con kỹ nữ bán thịt, giả bộ thanh thuần chó má gì. Hôm nay lão tử muốn chiếm hữu nàng! Phải chiếm hữu nàng ngay chỗ này!
Nghe xong lời nói của Trữ thiếu, một cỗ cảm giác khuất nhục xông lên trong lòng Phương Sở.
Sau lưng Trữ thiếu, một gã nam tử trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề, tướng mạo anh tuấn, dáng người thon dài, cả người lộ ra khí tức nho nhã khẽ cười nói:
- Trữ Tử Hiên xem ra thật sự đã uống nhiều quá!
Bên cạnh nam tử trẻ tuổi kia là một cô gái dáng người nhỏ xinh, tràn ngập sức sống thanh xuân, eo nhỏ mông tròn thật xinh đẹp nhướng mày nói:
- Nguyên lai hắn là người như vậy, thật khiến cho người ta ghê tởm!
Một nam tử trẻ tuổi khác cười nói:
- Người uống nhiều luôn là như thế!
Chân mày cô gái nhỏ xinh nhíu lại nói:
- Mã Bố, anh cũng là như thế sao?
Mã Bố vội vàng giải thích:
- Phỉ Phỉ, đương nhiên không phải! Bản tính tôi chưa từng làm loại chuyện này bao giờ!
Cố Phỉ Phỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn qua bên kia:
- Hừ! Đừng tưởng rằng chuyện anh làm tôi không biết. Nam nhân vốn không có một người nào là người tốt!
Trữ Tử Hiên đẩy ra Trương Trữ, hai mắt đỏ ngầu đưa tay chộp tới Phương Sở.
Nhìn thấy vẻ điên cuồng của Trữ Tử Hiên, Phương Sở hoảng sợ vội vàng dựa vào người Nhạc Trọng.
Một gã đội viên trực thuộc Nhạc Trọng tên Khổng Thiên Dự đẩy hai nữ nhân bên người sang bên, nhanh như báo săn bật dậy, hung hăng một cước đá vào dưới chân Trữ Tử Hiên, đem Trữ Tử Hiên đá ngã trên mặt đất, sau đó chộp lấy hai tay hắn giật ngược ra sau lưng, trong miệng mắng:
- Con mẹ nó! Mày là ai, muốn đụng tới nữ nhân của Nhạc đội! Muốn chết có phải hay không!
Trữ Tử Hiên đã bị cồn làm choáng váng đầu não, còn bị đội viên kia đè chặt dưới đất, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ, lớn tiếng rít gào: