Thần Ma Hệ Thống

Chương 1304: Xung đột trên yến hội

Sắc mặt Lý Dũng biến đổi, nói:
- Hội trưởng, vậy có tốt không? Nếu đưa hắn tới mà hắn sinh lòng tà niệm thì Đại Hàn Dân quốc Thống nhất hội của chúng ta sẽ gặp hung hiểm.
Chu Tuấn Hạo hỏi ngược lại:


- Với sức chiến đấu khủng bố như vậy của Nhạc Trọng, nếu hắn giết thẳng tới thì chúng ta lấy gì ngăn cản? Sức chiến đấu quân ta còn kém cái thằng ngu Thôi Nguyên Vượng kia. Nếu như hắn là tên điên, vậy sau khi sát nhập Đại Hàn Dân quốc Phục hưng hội xong sẽ thuận tiện tới giết chúng ta, căn bản là chúng ta không cản nổi, chỉ có thể trốn, chạy trốn.


Lý Dũng Tuấn thoáng trầm mặc, xác thực lời của Chu Tuấn Hạo là sự thật.
Đôi mắt Chu Tuấn Hạo chớp động hào quang trí tuệ:


- Đã không thể đối địch, vậy chỉ có thể giao hảo, lôi kéo. Ở đây là Hàn Quốc, Nhạc Trọng một người Trung Quốc ở đây rất khó dừng chân. Ta đoán tương lai hắn nhất định sẽ trở về Trung Quốc, chỗ đó mới là nơi hắn phát huy toàn bộ lực lượng, là địa phương du lịch yêu dấu của hắn. Bây giờ chúng ta giao hảo với hắn, tương lai sẽ có lợi ích lớn với chúng ta.


Lý Dũng Tuấn kính sợ nói:
- Đúng vậy, vẫn là hội trưởng suy nghĩ chu đáo. Tôi sẽ đi mời hắn tới.
Ban đêm, trước một biệt thự xa hoa trong thế lực của Đại Hàn Dân quốc Thống nhất hội, xe sang trọng tụ tập, một đôi nam nữ quần áo chỉnh tề đi vào biệt thự.


Nhạc Trọng mặc quần áo thoải mái bước bước dài đi về phía này. Bên trái hắn, Trịnh Lỵ Tú mặc lễ phục dạ hội màu đen, trang sức trang nhã đang ôm chặt cánh tay Nhạc Trọng.
Một nhân viên phục vụ tiến lên, nho nhã, lễ độ ngăn Nhạc Trọng:
- Tiên sinh, xin ngài lấy ra thϊế͙p͙ mời.


Thân thể mềm mại của Trịnh Lỵ Tú hơi co lại. Gia thế của nàng bình thường, chưa từng tham gia một buổi tiệc cao cấp như vậy, đối với tràng cảnh cảm thấy bối rối.
Nhìn Trịnh Lỵ Tú biểu hiện của kẻ nhà quê, trong mắt gã nhân viên phục vụ lóe lên vẻ khinh thường.


Nhạc Trọng móc một tấm thiệp vàng đưa cho phục vụ:
- Là cái này.


Tên kia nhân viên phục vụ nhìn tấm thiệp mời màu vàng, mặt đại biến. Loại thiệp vàng này chỉ có khách quý trong khách quý mới có, nếu họ tiếp đãi không chu toàn, cho dù khách mời không trách phạt thì cao tầng Thống nhất hội cũng không bỏ qua. Sau lưng tên phục vụ toát mồ hôi lạnh, lòng thầm thấy may mắn vì mình không vì khinh thị hai người Nhạc Trọng mà thất lễ.


Tên nhân viên phục vụ kia liếc qua Nhạc Trọng, thân thể khẽ khom xuống, cung kính nói:
- Tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.
Nhạc Trọng đi theo tên nhân viên phục vụ tiến vào đại sảnh biệt thự.


Đại sảnh biệt thự được lắp đặt thiết bị vàng son lộng lẫy, mặt đất trải thảm đỏ, đèn sáng tưng bừng, nhân viên tuấn nam mỹ nữ xuyên toa như mắc cửi.
Trịnh Lỵ Tú nhìn đại sảnh biệt thự, không kìm được phát ra lời cảm khái:
- Khí phái quá, quá xa hoa! Thật giống trên tivi.


Trịnh Lỵ Tú đảo mắt, chứng kiến hai bên yến tiệc bày biện hoa quả tươi mới và các loại bánh ngọt tinh tế, trong mắt nàng thoáng dâng lên khát vọng và hưng phấn, kéo tay Nhạc Trọng làm nũng:
- Ồ, ở đây có hoa quả tươi, thật tuyệt quá, em muốn đi ăn. Anh theo giúp em qua chỗ kia ăn có được không?


Trong tận thế, đối với người bình thường mà nói, ăn uống vĩnh viễn là hoạt động chính. Tận thế đã hai năm, Trịnh Lỵ Tú căn bản chưa từng nếm hoa quả tươi và bánh ngọt.
- Được!
Nhạc Trọng khẽ gật đầu đi theo Trịnh Lỵ Tú đến bên bàn đặt hoa quả và bánh ngọt.


Bỗng nhiên từ bên cạnh có tiếng nói truyền tới:
- Đây không phải Nhạc Trọng sao? Tại sao mày lại ở chỗ này?
Nhạc Trọng nhìn lại, chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi loè loẹt, thân mặc tây phục, cắt tóc ngắn, tướng mạo khá anh tuấn đang cầm một ly rượu vang đỏ đi tới.


Nhạc Trọng nhìn cái gã lòe loẹt kia, có chút không xác định hỏi:
- Lý Phi Tam? Anh là Lý Phi Tam?
Lý Phi Tam là bạn học thời trung học của Nhạc Trọng. Trong nhà gã có tiền lại có bối cảnh, ra nước ngoài học từ sớm. Nhạc Trọng cũng không ngờ lại gặp gã ở Hàn Quốc này.


Lý Phi Tam cao thấp dò xét Nhạc Trọng, khinh miệt cười cười, ngôn ngữ mang theo cảm giác ưu việt nồng nặc:


- Nhạc Trọng, chú mày lăn lộn thảm quá nhỉ, ngay cả âu phục cũng không mua nổi? Cũng không biết mấy nhân viên phục kia nhìn kiểu gì mà cho người nghèo như mày trà trộn vào đây. Chỗ này là chỗ nào mày biết không? Nơi này chính là nơi tổ chức yến tiệc của Đại Hàn Dân quốc Thống nhất hội, hội trưởng vĩ đại của Đại Hàn Dân quốc Thống nhất hội Chu Tuấn Hạo cũng sẽ tới, mày nghèo tới cái dạng này thật sự là mất mặt. Nể mặt bạn học cùng trường cấp ba thì cút ra ngoài đi, tao không vạch trần mày.


Gia cảnh Lý Phi Tam giàu có, bối cảnh hùng hậu, được gia trưởng nuông chiều, gã trở nên cực kỳ ngang ngược, hung hăng càn quấy vô cùng, xem thường người gia cảnh bần hàn. Gia cảnh Nhạc Trọng bình thường, Lý Phi Tam căn bản xem thường người bình thường như Nhạc Trọng.


Đúng lúc này, Trịnh Lỵ Tú cầm một cái đĩa bánh ngọt, miệng nhét đến phình ra, nhìn Lý Phi Tam hiếu kỳ hỏi:
- Nhạc Trọng, hắn là ai?
Nhạc Trọng lấy một cái bánh ngọt từ trong đĩa của Trịnh Lỵ Tú, không thèm liếc Lý Phi Tam thêm một cái nói:


- Một con ruồi tự cho mình là đúng thôi. Không cần để ý đến hắn.
Lúc này, trong mắt Nhạc Trọng, Lý Phi Tam chẳng qua cũng chỉ là con kiến, hắn căn bản không có hứng thú quản lý tiểu nhân vật này.


Lý Phi Tam sống dưới sự chiều chuộng của phú hào, cho dù có cưỡng hϊế͙p͙ cô giáo cũng có quan lớn trong nhà hỗ trợ dọn dẹp, nuôi thành cái tính ngang ngược, hung tàn bá đạo của gã.


Nghe câu nói khinh miệt của Nhạc Trọng, sắc mặt Lý Phi Tam đại biến, trở nên vô cùng dữ tợn, mắt lập lòe, nhìn từ trên xuống dưới thân thể mềm mại của Trịnh Lỵ Tú:


- Con ruồi, mày dám nói tao là con ruồi! Tốt, tốt, tốt! Nhạc Trọng, mày thật sự là được nể mặt còn không hay. Hiện giờ tao nổi giận rồi, đưa bạn gái mày cho tao làm đồ chơi, tao có thể không vạch trần mày, nếu không đừng trách tao trở mặt vô tình, không nể tình bạn học.


Nhạc Trọng nhướng mày, lật tay một bạt tai trực tiếp quất vào trên mặt Lý Phi Tam:


- Lý Phi Tam, thật ra năm đó tao cũng rất muốn tát vào cái mặt vương bát đản của mày, chẳng qua năm đó tao không có lực lượng này. Vốn tao niệm tình bạn học nhượng bộ, không muốn lý tới mày, thứ ngu xuẩn như mày còn không biết thu liễm, muốn đánh!


Một cái tát đính lên mặt Lý Phi Tam làm lệch cả mặt gã, hai cái răng đầy máu văng ra ngoài, thoáng cái xụi lơ lên mặt đất.
Lý Phi Tam vừa xụi lơ trên mặt đất chợt gào lên tiếng chói tai vô cùng:
- Đánh nó! Đánh nó! Bảo an! Ni ni, nhanh tới cứu ta!
- Phi Tam bảo bối, ai dám đánh ngươi.


Một nữ tử trung niên chừng bốn, năm mươi tuổi da dẻ nhão nhẹt, mặc phục trang đẹp đẽ, ôm Lý Phi Tam đang xụi lơ trên mặt đất mà đau lòng nói:
- Bảo bối, súc sinh kia nặng tay đánh bảo bối như vậy, ta tuyệt đối không tha cho hắn.


Nhạc Trọng lạnh lùng quét bên này, đã biết rõ cái gã người Trung Quốc Lý Phi Tam này vì sao có thể vào được đại sảnh yến hội.