Trong người Hàn Quốc rất nhiều người không có hảo cảm với Trung Quốc nhập cơ qua đây, cũng không có quá nhiều ác cảm. Nhưng mà những phần tử chủ nghĩa dân tộc cực đoan lại căm thù Trung Quốc không ít, hơn nữa còn tiến hành phạt công khai, cũng thỏa mãn những thú tính biến thái buồn nôn.
Tên nam tử tóc vàng cười to lên, nói:
- Có nghe hay không, nữ nhân Trung Quốc thấp hèn, tất cả mọi người đều muốn đốt cháy mày đi. Con của mày cũng phải chết theo mày đấy, đồ đê tiện!
Phụ nữ có thai này nhìn vào trong đám người đang đứng, nhìn qua thiếu niên chừng mười lăm tuổi, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Tên thiếu niên này trong mắt tỏa ra thần thái hung ác, đứng ra hét lớn lên.
- Tao không có mẹ, nữ nhân điên tiện Trung Quốc này không phải mẹ tao! Nó là đồ đê tiện, là kỹ nữ!
- Nói hay lắm! ! Xương Huân.
- Đúng! ! Hàn Quốc là quốc gia của người Hàn Quốc, đám Trung Quốc đê tiện cút ra ngoài đi.
- Giết sạch đám Trung Quốc đê tiện đi! ! Đừng cho chúng nó tranh đoạt lương thực của chúng ta!
...
Những tên phần tử cực hữu không ngừng hô hào lớn lên, giống như từng con ác ma đang tươi cười.
Phụ nữ có thai nghe được thiếu niên nói lời tàn ác như thế sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện ra thần thái tuyệt vọng, trong lòng buồn bực trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Đồng thời thân thể nàng rung rung, từng dòng máu tươi chạy ra từ hạ thân của nàng, bởi vì nàng tuyệt vọng mà sinh non.
Tên nam tử tóc vàng này bịt mũi lại, vẻ mặt tươi cười nói:
- Đồ đê tiện này sinh non! Thối quá, thối chết! ! Ha ha ha ha!
- Ha ha ha!
"..."
Những tên thanh niên chung quanh cười rộ lên, vặn vẹo, nụ cười biến thái.
- Đúng là một đám súc sinh mà!
Đúng luc này âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên ở đây, cơ hồ tất cả mọi người quay đầu lại nhìn qua người vừa nói chuyện, nhìn thấy Nhạc Trọng đầy băng sương đi tới.s
Trong mắt tên thanh niên tóc vàng này hiện ra thần sắc hung tàn, hét to lên.
- Mày là Trung Quốc sao? Dám quản chuyện của tao, có phải mày chán sống rồi đúng không? Mày là đồ Trung Quốc chó chết, cùng tiến lên bắt thằng chó này thiêu chết đi luôn!
Hơn mười nam nữ Hàn Quốc trẻ tuổi lao lên, cầm dao bầu, gậy tròn, dưa hấu đao xông qua phía Nhạc Trọng.
Hàn quan trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, trực tiếp cầm Hắc Xỉ Đao tiện tay chém, từng đạo đao ảnh hiện ra, hơn mười tên nam nữ trẻ tuổi kia hóa thành từng đống huyết vụ, từng khối thi thể rơi xuống, tràng cảnh cực kỳ khủng bố.
- Aaaaa....
- Quỷ!
"..."
Nhìn thấy một màn kinh khủng này này và những người Hàn Quôc vây xem đã bỏ chạy tán loạn.
Tên tóc vàng hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau, hét to lên:
- Đừng tới đây, mày đừng tới đây, chú của tao là Thôi Chính Triết, là phó hội trưởng Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội. Nếu mày dám dụng vào cọng tóc gáy của tao thì tuyệt đối sẽ bị Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội đuổi giết điên cuồng, cuối cùng là bị hành hạ tới chết. Đừng tới đây! Đừng tới đây!
Nhạc Trọng nghe An Nhân Biểu phiên dịch và hắn cũng phiên dịch lời của Nhạc Trọng.
Trong mắt Nhạc Trọng sát cơ thật sâu, hắn bước lên chém tên tóc vàng một cái:
- Thôi Chính Triết, con sâu cái kiến mà thôi, cho dù là con ông trời cũng phải chết.
Trong một chớp mắt tên tóc vàng bị chém đứt đôi, trong khoảng thời gian ngắn hắn còn chưa chết, hắn nằm trên đất vô cùng đau đớn, hét lên:
- Đau nhức, cứu mạng, tao không muốn chết! Tao không muốn chết! ! Đau quá.
Một đao chém chết tên tóc vàng kia, ánh mắt Nhạc Trọng nhìn qua phụ nữ có thai đang hấp hối bên kia.
Người phụ nữ có thai kia dùng hết toàn lực nhìn qua Nhạc Trọng, ánh mắt bi thương nồng đâm, hối hận, tuyệt vọng hiện ra trong lòng, hai hàng huyết lệ từ trong mắt nàng chảy ra ngoài.
- Ngài là Trung Quốc sao? Tôi muốn... Về nhà.
Lời vừa dứt và đầu của phụ nữ này nghiêng qua, không còn hơi thở. Nàng vốn đã bị tra tấn tàn khôc, kết quả lời nói cay nghiệt của đứa con Hàn Quốc đã phá huy hy vọng sống duy nhất của nàng, nàng lúc này đã không còn tín niệm để sống nữa, nếu đã vậy còn không bằng chết đi.
Nhạc Trọng nhìn qua thi thể nữ tử đi, chậm rãi thở dài, vung tay lên và một đoàn ma viêm bao phủ thi thể này, hỏa diễm hừng hực lập tức thiêu đốt thân thể của hắn thành tro bụi.
- Thôi Nguyên Vượng, mày đáng chết!
Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng chớp động, nhìn qua An Nhân Biểu và thân hình lóe lên, như bị sét đánh đánh qua phía Thôi Nguyên Vượng.
- Giết hắn đi!
Nhạc Trọng chém giết mấy chục tên thanh niên cực đoan tạo ra oanh động không nhỏ, một đội hai mươi tên phần tử vũ trang cầm súng chạy tới, cầm đầu là một tên đội trưởng.
Giọng của tên đội trưởng vừa dứt, một đạo vòi rồng quét ngang qua, lúc này hơn hai mươi tên chiến sĩ lập tức bị chém bay đầu.
Người sống sót chung quanh hoảng sợ không ngừng kêu thảm thiết.
Nhạc Trọng cũng không chú ý tới những kẻ này, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang chạy tới chỗ Thôi Nguyên Vượng.
Càng tiếp cận hang ổ của Thôi Nguyên Vượng thì cao thủ càng nhiều, chiến sĩ thủ hộ, trong đó không thiếu chiến sĩ cấp hai đã chuyển chức binh sĩ.
Nhưng mà trước mặt cường giả ngũ giai như Nhạc Trọng thì bọn họ quá nhỏ yếu, hắn tiện tay đánh ra là những tên cao thủ này chết đi, hoặc là biến thành khôi lỗi. Không có người nào ngăn cản hắn được.
Trong hộp đêm, Thôi Nguyên Vượng ở lại trong hộp đêm này, trong hộp đêm lúc này vữ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa, đang múa vũ đạo sa đọa.
Thôi Nguyên Vượng để trần nửa cơ bắp, một mỹ nữ đang nằm trong lòng, một bên uống rượu ngon, một tay sờ loạn, cười ha ha, bộ dáng mơ mơ màng màng.
Trong nội thành Seoul đang hình thành thế cục chia làm ba, mà Thôi Nguyên Vượng cũng như Lý Tự Thành vừa bước vào kinh thành vậy, bắt đầu trầm mê cùng mỹ nữ, tắm trong rượu ngon, không muốn phát triển, tùy ý hưởng lạc.
Trong tận thế này cho dù là cường giả siêu cấp cũng không biết kết cục ngày mai của mình là gì, không ít thủ lĩnh thế lực sống mơ mơ màng màng, tùy ý hưởng thụ.
Ngay cả người tâm trí kiên nghị như Nhạc Trọng, tâm ngoan thủ lạt kiêu hùng cũng thỉnh thoảng cần nữ nhân giải tỏa áp lực. Thôi Nguyên Vượng cũng bình thường thôi.
Oanh!
Bỗng nhiên lúc này tiếng nổ vang hiện ra, vách tường hộp đêm vỡ nát.
Trong bụi mù Nhạc Trọng cùng An Nhân Biểu chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy Nhạc Trọng đi tới trong bụi mù, từng tiếng thét vang lên, bắt đầu chạy thục mạng ẩn núp.
Thôi Nguyên Vượng nhìn thấy Nhạc Trọng thì ném nữ tử trong tay ra, hai tay vỗ nhẹ và lãnh khốc ra lệnh:
- Người đâu, giết nó cho tao. Ai là người đầu tiên giết nó tao thưởng cho mười xử nữ xinh đẹp, một quả tiến hóa!
Nhạc Trọng mạnh mẽ xông vào hộp đêm rõ ràng không có hảo ý, Thôi Nguyên Vượng hiện tại quyền cao chức trọng, lệ khí sâu đậm, trực tiếp mệnh lệnh giết người.
Hơn mười tên thủ hạ bên cạnh tinh quang lóe lên, bọn họ thi triển dị năng đánh qua phía Nhạc Trọng.
Trong mười tên hắc phong vệ có hai gã tốc độ đạt tới tam giai, sáu tên còn lại tố chất đạt tới tam giai sơ cấp, hai tên khác phun hỏa diễm, phong nhận đánh qua phía Nhạc Trọng.