- Anh biết rồi!
Nhạc Trọng cười cười, bàn tay vỗ lên mông của nàng một cái, bờ mông ngạo nghẽ run động.
- Hoại tử.
Trịnh Lỵ Tú tươi cười vũ mị, nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên ngực Nhạc Trọng, đôi mắt linh động chớp động, nói:
- Đại thúc, có muốn mẹ đi lên bồi anh không?
- Trong đầu em nghĩ cái gì vậy?
Nhạc Trọng nhíu mày, bàn tay lớn vỗ lên mông của Trịnh Lỵ Tú. Hắn còn không hiểu nổi tâm tư tinh linh của thiếu nữ này.
- YAA.A.A..! Nha! Nha, đừng đánh, đại thúc, đừng đánh!
Gương mặt Trịnh Lỵ Tú đỏ tươi, thân thể nhiễm một tầng đỏ ửng, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ động lòng người, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
Nhạc Trọng dừng tay, Trịnh Lỵ Tú lúc này mị nhãn như tơ nhìn qua Nhạc Trọng, cười nói:
- Đại thúc, em cho anh biết một bí mật, kỳ thật em cũng là người tiến hóa, có năng lực nhỏ đấy!
Nhạc Trọng ôm Trịnh Lỵ Tú cảm thụ thân thể bóng loáng mềm mại, không đếm xỉa tới hỏi:
- Năng lực gì?
Trịnh Lỵ Tú và Triệu Hi lăn lộn thảm như vậy, dễ dàng bị gia hỏa như Thạch Vệ Quốc bắt lấy, hiển nhiên cũn không phải là năng lực mạnh mẽ gì.
Nhạc Trọng đã là cường giả ngũ giai, năng lực hắn từng thấy nhiều không kể xiết, trừ phi là năng lực Độc Tâm Thuật khủng bố như Phỉ Hi Ni Á, là năng lực hiếm có, nếu không năng lực bình thường không đặt trong mắt của hắn.
Trịnh Lỵ Tú tự hào khoe khoang:
- Năng lực của em là cường hóa máy móc. Có thể làm cho máy móc hiện hữu mạnh mẽ hơn. Khẩu súng được cường hóa trong tay của em có thể tiến hóa thành thủ pháo, nếu cường hóa một viên đạn có thể bắn thủng một xe con đấy.
- Ah, lợi hại như vậy? Cường hóa một lần cho anh xem nào!
Nhạc Trọng nghe xong sinh ra hứng thú, trong tay hư không một trảo, trực tiếp lấy một khẩu súng và hai viên đạn trong vật giới chỉ đưa cho Trịnh Lỵ Tú.
Trịnh Lỵ Tú tiếp nhận súng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra nét ngưng trọng, hai tay hiện ra hào quang màu trắng, dưới hào quang màu trăng bao phủ, khẩu súng trong tay của nàng lột xác, đường kính của họng súng biến thành hai mươi lăm li, biến thành thủ pháo sáu viên.
Trịnh Lỵ Tú cường hóa khẩu súng thành thủ pháo xong, thân thể mềm mại của nàng mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên cực kỳ tiêu hao thể lực, nàng há to miệng thở dốc, lông mày nhíu lại. Nàng không muốn bị Nhạc Trọng xem nhẹ, răng ngà cắn chặt và cầm lấy hai viên đạn kia, bắt đầu cường hóa chúng.
Sau khi tiến hóa xong, đổ mồ hôi đầm đìa, Trịnh Lỵ Tú giống như hiến vật quý đưa cho Nhạc Trọng:
- Xong rồi!
Nhạc Trọng đặt viên đạn vào súng sau đó bắn vào vách tường.
Oanh!
Viên đạn trải qua cường hóa trực tiếp bắn thủng vách tường thành cái động lớn.
Nhạc Trọng nhìn qua cái động trên vách tường và trong mắt hiện ra nét vui vẻ, cúi đầu hôn lên gương mặt thanh tú của Trịnh Lỵ Tú:
- Lỵ Tú, tốt, tốt, tốt! Năng lực của em rất giỏi!
Trịnh Lỵ Tú có được năng lực cường hóa máy móc rất hữu dụng với Nhạc Trọng.
Trên mặt Trịnh Lỵ Tú hiện ra nụ cười vui vẻ hài lòng.
- Hì hì."
Nhạc Trọng mang một lọ tiến hóa dược tề đưa cho Trịnh Lỵ Tú:
- Đây là tiến hóa dược tề, em uống xong có thể tăng lực lượng của mình lên đấy.
Trịnh Lỵ Tú dịu dàng ngoan ngoãn gật gật đầu, uống cạn tiến hoa dược tề:
- Ân.
Trịnh Lỵ Tú là thiếu nữ xinh đẹp cực kỳ thông minh và có tâm kế, nàng biết rõ ràng hiện tại mẹ con của nàng chỉ có thể dựa vào Nhạc Trọng, một khi bị Nhạc Trọng đuổi đi thì chỉ sợ kết cục của nàng còn thảm hơn cả chó. Hiện tại nàng chỉ muốn phục vụ Nhạc Trọng để lấy niềm vui của hắn.
Trong nội thành Seoul, trong một câu lạc bộ đêm, đèn sáng lóng lánh, tiếng ca rất to và nhiều mỹ nữ đang múa thóa y trên vũ đài, múa cột, múa khổng tước.
Cả hộp đêm chỉ có một mái hiến mà thôi, một nam tử mặc tây phục dáng người khôi ngô, có gương mặt tang thương giống như quanh năm lăn lộn giữa mưa sa bão táp, ngồi bắt chéo hai chân, trong ngực ôm hai mỹ nữ dáng người ma quỷ, đứng phía sau là hơn mười tên hộ vệ mặc tây phục đen và đeo kính đen.
Tên nam tử gương mặt tang thi giống như nông dân quan sát Phác Chánh Nghĩa đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Mày nói có một siêu cấp cường giả Trung Quốc có thể chém bay đạn sao?
Phác Chánh Nghĩa quỳ gối trước mặt nam tử kia và khúm núm nói:
- Vâng! Hội trưởng đại nhân, tên siêu cấp cường giả đó tên là Nhạc Trọng. Hắn có thể chém bay viên đạn, hắn còn có một bộ hạ cũng có thể chém bay viên đạn.
Nam tử trung niên trước mặt Phác Chánh Nghĩa chính là Thôi Nguyên Vượng, hắn chính là hội trưởng Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội, hắn cũng là người tiến hóa siêu cấp ba thuộc tính, đẳng cấp cường hóa cấp 83.
Thôi Nguyên Vượng lạnh lùng nhìn qua Phác Chánh Nghĩa phất phất tay nói:
- Được rồi, mày lui xuống đi.
Phác Chánh Nghĩa cúi đầu khom lưng rời khỏi đây:
- Vâng! Dạ!
Phác Chánh Nghĩa tràn ngập oán độc nghĩ trong lòng:
- Hừ, Nhạc Trọng Trung Quốc đáng chết, mày dám đoạt nữ nhân của tao, còn dám lấy đồ ăn của tao, tao tuyệt đối không cho máy sống khá giả. Thôi Nguyên Vượng tao ghét nhất là bọn Trung Quốc chó má, giết chết toàn bộ cũng đáng.
Sau khi Phác Chánh Nghĩa rời khỏi, Thôi Nguyên Vượng lắc lắc rượu đỏ trong tay, bỗng nhiên nói:
- An Nhân Biểu, tuyệt chiêu của mày có thể chém bay đạn hay không?
Một tên nam tử dáng người khôi ngô, nhuộm tóc đỏ tên là An Nhân Biểu trầm mặc một chút, trong mắt hung quang chớp động nói:
- Không được, tôi không cách nào chém bay viên đạn được. Nhưng mà tôi có thể dễ dàng chém giết cường giả có thể chém bay viên đạn.
An Nhân Biểu chính là một trong những người tiến hóa mạnh nhất dưới trướng của Thôi Nguyên Vượng, cũng là một tên cường giả siêu cấp, đẳng cấp cường hóa là 80, vô cùng mạnh mẽ.
Trong mắt Thôi Nguyên Vượng tỏa ra sát cơ âm lãnh, nói:
- Mày mang theo hắc phong vệ đi chém giết thằng chó Trung Quốc kia đi. Đám Trung Quốc khốn nạn này dám tới Đại Hàn của chúng ta giương oai, quả thực đúng là tự tìm đường chết.
Cha của Thôi Nguyên Vượng chết trong chiến tranh Triều Tiên năm xưa, hắn là phần tử cực hữu của Hàn Quốc. Sau tận thế dựa vào thực lực cường đại và lôi kéo theo một đám chủ nghĩa dân tộc cực đoan, sáng tạo thành Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội.
- Vâng!
An Nhân Biểu nhanh chóng lui xuống dưới.
- Đám chó Trung Quốc phải chết hết!
Trong mắt Thôi Nguyên Vượng có lệ quang bắn ra ngoài, trực tiếp xé nát quần áo của một nữ tử bên cạnh, sau đó cắn vào cổ của nàng ta.
Sáng sớm ngày thứ hai, trên quảng trường, Nhạc Trọng phóng xuất một thu cát giả, thập phần chờ mong nhìn qua Trịnh Lỵ Tú nói ra:
- Em tới cường hóa cơ giáp này xem!
Trịnh Lỵ Tú nhìn qua cơ giáp thu cát giả to lớn hùng vĩ kia, trong mắt cũng chớp động vài cái, há to miệng, nói:
- Thật hùng vĩ, cơ giáp thật xinh đẹp, loại cơ giáp này em đã nhìn thấy trong phim hoạt hình rồi, đại thúc, anh có được từ đây vậy?
Thu cát giả là máy móc võ trang cường đại, khoa học kỹ thuật của địa cầu dù một trăm năm nữa cũng không cách nào tạo ra được, cơ giáp như thế đột nhiên xuất hiện trước mặt tự nhiên chấn nhϊế͙p͙ nhân tâm.