Mã Lôi hùng hồn nói:
- Ta thấy chúng ta nên bảo lưu lực lượng, Vân Châu rộng lớn như thê,s chúng ta cứ nên lui lại một bước là hơn. Cái đám dị tộc kia vào Vân Châu, ắt sẽ phân tán đi mọi nơi, chúng ta có thể nhờ vào địa lời, cứ tiêu diệt từng ít từng ít một, nếu như chúng ta cứ tử thủ ở đây, chỉ cần cứ điểm bị công phá thì Vân Châu sẽ chẳng còn lại lực lượng mà chống dị tộc nữa đâu.
- Hơn nữa lực lượng chúng ta ở đây mà hết sạch, thì bên người Nhạc Trọng đại nhân sẽ chẳng còn ai, hắn hẳn sẽ sống không được tốt đâu.
Mã Lôi nhanh chóng bổ sung thêm một câu, sau đó quay sang Tiêu Vân vẫn trầm mặc từ nãy tới giờ:
- Tiêu Vân, ngươi thấy thế nào?
Mã Lôi, Tiêu Vân, Hàn Tường, Tôn Vi Vi là bốn cự đầu trong quân đội của hắn.
Tiêu Vân nhướng mày kiên định nói :
- Ta cho rằng, chúng ta nên xin chỉ thị của Nhạc Trọng thủ lĩnh. Hắn nói chúng ta ở lại thủ thì chúng ta thủ, nếu bảo ta lui thì ta lui.
Mã Lôi nghe thế thì nhướng mày, trong lòng thở dài, hắn muốn lui lại thì phải báo cáo với Nhạc Trọng, nhưng mà đây là vì hắn muốn giữ lại lực lượng cho Nhạc Trọng, cho nên hẳn là hắn sẽ không bị trách phạt.
Hàn Tường gật đầu nói:
- Được. Thế thì báo cáo cho thủ lĩnh đi thôi.
- Không cần, ta đã đến~
Đúng lúc này, cửa gian mật thất bị mở ra, Nhạc Trọng từ bên ngoài bước vào.
- Thủ lĩnh!
Theo từng tiếng kinh hỉ, chỉ một thoáng, trong phòng toàn bộ các vị quan quân đều đứng lên, kinh hỉ nhìn Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng tựa như chém đinh chặt sắc:
- Thủ vững hai mươi ngày, sau đó chúng ta sẽ lui lại. Trong vòng hai mươi ngày này thì không thể nào lùi được.
Toàn bộ mọi người nhịp nhàng nói:
- Vâng!
Mã Lôi nghe Nhạc Trọng nói thế thì mới hỏi:
- Thủ lĩnh vì sao phải thủ vững hai mươi ngày mới được rút lui?
Nhạc Trọng nói:
- Cần hai mươi ngày là vì đại bộ phận mọi người ở đây muốn rời khỏi Vân Châu, cầng phải có ngần ấy thời gian, chỉ cần thủ vững cứ điểm thứ hai mươi này, tuyệt đối không thể để nó bị phá hủy.
Trong khi hai mươi cứ điểm bị công kích, Nhạc Trọng không hề ngừng nghỉ, luôn vận chuyển người ở Vân Châu tới thế giới thứ hai.
Do Vân Châu quá lớn, mà dù hắn đã ra lệnh tổng động viên, nhưng muốn nhân loại phân bố các nơi di chuyển tới tới Vân Châu thì cần thời gian, hai mươi ngày đã là cực hạn rồi.
Cứ điểm số hai mươi, Trịnh Nham Hà trong một trung tâm chỉ huy nhìn song phương công thủ kịch liệt, hai mắt đầy tơ máu.
Trước mắt là đám dị tộc chiến sĩ Khủng Long nhân.
Dạ Bất Đình tiến công cứ điểm số hai mươi, Trịnh Nham Hà cũng không ngồi không.
Dạ Bất Đình chỉ huy chiến đấu, tuy gã là một cường giả ngũ giai, nhưng nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi như thế thì gã cũng mệt mỏi khó chịu nổi, có điều gã vẫn đứng nguyên trên tiền tuyến để chỉ huy chiến đấu.
Trải qua những ngày chiến đấu này, tất cả mọi người không thể không thừa nhận, Trịnh Nham Hà chính là một vị Đại tướng về thủ thành. Dưới sự chỉ huy của y, bọn họ mới có thể kiên trì lâu như thế.
Cứ điểm số mười chín bị công phá không phải vì Trịnh Nham Hà chỉ huy không đắc lực, mà là vì thực lực đối phương thật sự là quá mức cường hoành.
Lúc này là thời gian chiến tranh giữa căn cứ Huyết Lạc và kẻ chi phối thế giới này, đối phương có được quân lính gần như vô cùng vô tận. Nếu chẳng phải có lượng lớn người máy dạng người lao đầu vào chiến trường, đại quân hai mươi vạn nhân loại đã chết sạch từ sớm.
- Thủ lĩnh đại nhân!
- Nhạc Trọng thủ lĩnh đến!
- Nhạc Trọng thủ lĩnh vạn tuế!
- …
Đột nhiên, tiếng hoan hô ầm ỹ vang lên giữa đám đông.
- Nhạc Trọng?
Trịnh Nham Hà nghe cái tên này thì lông mày nhíu lại. Nhìn về hướng tiếng hoan hô phát ra, y nhìn thấy một thanh niên được hơn hai mươi cao thủ tứ giai làm hộ vệ đang đi về phía này.
Trịnh Nham Hà quay về phía hai người mặc áo giáp cường hóa ngũ giai là Ngô Bảo, Vệ Vũ bên cạnh nói:
- Lão Ngô, lão Vệ, chúng ta cũng đi qua đi.
Chiến lực của hai người Ngô Bảo, Vệ Vũ tuy không bằng Trịnh Nham Hà, nhưng cũng là cường giả mũi nhọn. Họ mặc áo giáp cường hóa ngũ giai là để có thể gia nhập trận chiến bất cứ lúc nào.
Ánh mắt hai người Ngô Bảo, Vệ Vũ phức tạp liếc Nhạc Trọng, khẽ gật đầu, đi theo Trịnh Nham Hà đi tới chỗ Nhạc Trọng.
Trịnh Nham Hà biết rõ lúc này Nhạc Trọng nắm giữ sự sống chết của họ. Nếu Nhạc Trọng cưỡng ép giải trừ binh quyền của họ, họ cũng không cách nào phản kháng. Vừa nghĩ trước đây y từ chối lời mời chào của Nhạc Trọng, lòng lại trầm xuống. Nếu đổi lại là một người hẹp hòi khác, không chừng đã trở mặt ngay tại chỗ mà chém giết hắn. Y chết cũng không sao, thế nhưng y không muốn vì y chết mà làm cho cứ điểm số hai mươi bị dị tộc kia công phá, cả Vân Châu máu chảy thành sông.
Hai người Ngô Bảo tiến lên cũng thi lễ với Nhạc Trọng, nói:
- Ngô Bảo xin được chuộc tội với bệ hạ!
Nhạc Trọng đi nhanh lên trước vịn tay ba người Trịnh Nham Hà, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ba vị tướng quân có tội gì? Nếu không có vị tướng quân mang binh ra sức chống cự, cứ điểm Huyết Lạc số hai mươi đã sớm bị vây hãm. Kính xin ba vị tướng quân sau này giúp ta một tay, cùng giữ vững vị trí hi vọng cuối cùng của nhân loại chúng ta.
Trịnh Nham Hà thầm buông nhẹ cõi lòng, trịnh trọng hứa hẹn với Nhạc Trọng:
- Đa tạ bệ hạ! Thuộc hạ tất nhiên sẽ liều chết giữ vững cứ điểm số hai mươi này, thành còn người còn, thành mất người vong!
Nhạc Trọng hỏi:
- Nơi này giao cho Trịnh tướng quân chỉ huy, hiện giờ ta mang đến hai mươi vạn người máy vũ trang, hai mươi lăm vạn người máy công trình, một trăm trọng pháo năng lượng, một trăm trực thăng phi cơ vũ trang hạng nặng, tám mươi Thu Cát giả, ba trăm chiếc chiến xa laser, năm trăm chiếc chiến xa đa chức năng, một ngàn chiếc xe tăng năng lượng hạng nặng, hai nghìn Cấm vệ quân. Có những lực lượng này, tướng quân có thể thủ vững cứ điểm này hai mươi ngày không?
Lần này Nhạc Trọng triệu tập đại lượng binh khí chiến tranh từ hậu phương vận chuyển hết tới cứ điểm Huyết Lạc số hai mươi, chính là để cho một trận quyết định.
Một trận chiến này, Nhạc Trọng cũng hiểu rõ với lực lượng của nhân loại tại Vân Châu thì tuyệt đối sẽ bại. Có điều hắn hy vọng có thể mượn nhờ căn cứ Huyết Lạc số hai mươi này tiêu hao thêm nhiều hơn lực lượng và tính mạng dị tộc, đồng thời vì nhân loại tại Vân Châu đang di chuyển mà tranh thủ chút thời gian.
Nội tâm Trịnh Nham Hà kích động, vẻ mặt lại kiên định, nói:
- Thuộc hạ có tin tưởng thủ vững hai mươi ngày!
Nhạc Trọng mang bộ đội bọc thép có chiến đấu cực kỳ kinh người, đặt tại Vân Châu chính là không đâu không địch nổi. Không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản đại quân bọc thép khủng bố này. Nhạc Trọng có thể đưa lực lượng bọc thép khổng lồ này tới cứ điểm Huyết Lạc số hai mươi này đã khiến nội tâm Trịnh Nham Hà cảm động.
Nhạc Trọng thi lễ với Trịnh Nham Hà và nói:
- Vậy quyền chỉ huy trận chiến tranh này ta giao toàn quyền cho ngài Đại tướng quân. Ta sẽ chiến đấu với tư cách một tiểu binh trên tiền tuyến. Xin nhờ ngài!=