Nhạc Trọng lạnh lùng nói:
- Lôi hai người bọn hắn ra đây!
Bốn gã đội viên đi tới đem Mã Minh cùng Lý Viễn lôi sềnh sệch đi ra.
Thần tình Lý Viễn hoảng sợ lớn tiếng rít gào:
- Mày đây là mưu phản! Phản cách mạng! Mày lạm dụng hình phạt riêng, phản động, đối nghịch nhân loại. Muốn làm kẻ địch cùng Đảng, cùng chính phủ, cùng nhân dân. Mày tiếp tục như vậy cuối cùng sẽ không có kết cục tốt!
Sắc mặt Mã Minh đồng dạng trắng bệch, không còn vẻ ngang ngược càn rỡ như trước đó, lớn tiếng kêu khóc:
- Đừng giết tao! Ba ba của tao sẽ không bỏ qua cho mày! Ba ba của tao sẽ không bỏ qua cho mày!
Lý Viễn cùng Mã Minh bị bốn gã đội viên đẩy té trên mặt đất.
Nhìn Lý Viễn cùng Mã Minh bị lôi ra ngoài, nữ tử khí chất tao nhã hình dáng xinh đẹp không khỏi dựa gần một nam tử trung niên dáng người bình thường nhưng hai mắt thường lóe lên tinh quang như điện đứng bên cạnh.
Thấy được ánh mắt của cô gái xinh đẹp kia, nam tử trung niên khẽ lắc đầu. Cho dù hắn cũng là một bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhưng bị nhiều cao thủ vờn quanh cũng không thể cứu được Mã Minh. Mà Bạch Cốt đứng cạnh Nhạc Trọng càng làm hắn vô cùng kiêng kỵ, cho dù là hắn cũng không nắm chắc chống đỡ được một búa của Bạch Cốt.
Nhạc Trọng quay đầu nhìn năm người Trần Vọng đang đi tới, đem súng lục 54 ném tới trong tay Trần Vọng, chỉ vào Mã Minh ra lệnh:
- Bắn chết hắn!
Trần Vọng cầm súng lục trong tay, sắc mặt tái xanh, tay không ngừng run rẩy, hắn giết qua tang thi nhưng chưa từng giết người.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm Trần Vọng, lạnh lùng nói:
- Nếu anh không hạ thủ được, tôi cũng không ép anh. Tôi từng đồng ý với cha anh nếu ông ấy mang mọi người trong thôn tới đầu nhập, tôi sẽ cho hắn thành lập một tiểu đội. Nhưng tiểu đội chiến đấu dưới trướng của tôi nhất định phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của tôi, nếu anh không thể làm được, vậy thì đừng làm đội viên chiến đấu, nên đi làm khổ lực tốt hơn!
Trong lòng Trần Vọng lạnh lẽo, tay vẫn run rẩy không ngừng.
Đúng lúc này Triệu Tinh đứng một bên lại bước tới một bước dài, đoạt lấy khẩu súng trong tay Trần Vọng trực tiếp kê lên trên đầu Mã Minh, bóp cò.
- Đừng giết tao…
Phanh một tiếng súng vang, ngay giữa trán nhị thế tổ Mã Minh ngang ngược càn rỡ kia hiện lên một lỗ thủng, vô lực ngã trên mặt đất.
Triệu Tinh nhìn Trần Vọng lớn tiếng nói:
- Trần ca! Anh đang do dự cái gì? Những tên cặn bã này đều là đồ vô sỉ vong ân bội nghĩa. Nếu không có Nhạc đội ra tay, tất cả bọn hắn đều bị quỷ ăn thịt người ăn hết sạch sẽ. Nhạc đội cứu bọn hắn mà bọn hắn còn muốn giết Nhạc đội, người như vậy giết chẳng có gì đáng tiếc!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn kỹ Triệu Tinh, phát hiện Triệu Tinh chính là thanh niên ngày đó đến nhà Trần Trữ cầu cứu cho Trần Thạch Đầu, hắn đi tới trước người Triệu Tinh vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Tốt lắm! Anh nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của tôi. Từ giờ trở đi anh chính là đội trưởng tiểu đội thứ bảy!
Triệu Tinh ưỡn ngực, tuy rằng hắn không biết trọng lượng chức đội trưởng tiểu đội thứ bảy là gì, nhưng được Nhạc Trọng khích lệ hắn cảm thấy vô cùng vinh hạnh. nguồn TruyệnFULL.vn
Trên đường đi, Triệu Tinh đã bị biểu hiện của Nhạc Trọng hoàn toàn thuyết phục. Tuổi trẻ xúc động, nhìn thấy hành vi vô ân bội nghĩa của đám người Mã Minh làm hắn phẫn nộ không thôi.
Nhạc Trọng lấy lại súng lục trong tay Triệu Tinh, đi tới trước người Lý Viễn.
Lý Viễn nhìn Nhạc Trọng tận lực cầu xin nói:
- Đừng giết tôi! Van cầu anh đừng giết tôi! Anh làm vậy rõ ràng là phạm tội!
- Đi chết đi!
Ánh mắt Nhạc Trọng băng sương nổ một phát súng vào giữa trán Lý Viễn, khai ra một lỗ máu.
Trong mắt Lý Viễn tràn ngập vẻ hối hận kinh hãi, thi thể vô lực ngã xuống mặt đất.
Xử lý xong Lý Viễn, Nhạc Trọng đi tới trước mặt hơn hai mươi người sống sót lạnh lùng nói:
- Tôi gọi là Nhạc Trọng. Từ giờ trở đi các người là chiến lợi phẩm của tôi. Nam nhân đi làm khổ lực, nữ nhân đợi an bài!
Tuy rằng Nhạc Trọng đã giết chết đầu đảng tội ác nhưng hắn không hề có chút hảo cảm gì đối với nhóm người sống sót này. Hắn sẽ dùng Thạch Mã trấn làm trung tâm xây dựng một căn cứ cho người sống sót, vậy cần thật nhiều khổ lực, những nam nhân kia hắn dự tính cho họ đi làm việc đó.
Một gã tài xế bị chém đầu, một người bị chém eo, hai người bị xử bắn, dưới sự uy hϊế͙p͙ khủng bố như thế toàn bộ người sống sót đều lạnh run, trong ánh mắt nhìn Nhạc Trọng đều tràn ngập sợ hãi, không người nào dám nói thêm lời gì.
Đúng lúc này cô gái có khí chất xuất chúng, gương mặt đẹp động lòng người dùng một thanh âm mềm nhu êm tai nói:
- Chờ một chút!
Nhạc Trọng nhướng mày, liếc mắt nhìn cô gái kia lãnh đạm nói:
- Cô có chuyện gì? Vô nghĩa không cần nhiều lời!
Cô gái này tuy rằng khí chất xuất chúng, tao nhã động lòng người lại xinh đẹp bất phàm, nhưng Nhạc Trọng cực kỳ chán ghét nhóm người vong ân bội nghĩa kia, vì vậy không hề có chút hảo cảm đối với nàng.
Hạ Nguyệt nhìn thẳng Nhạc Trọng chậm rãi nói:
- Chào ngài, tôi là Hạ Nguyệt. Hành động va chạm ngài cùng bộ hạ của ngài toàn bộ đều do cá nhân Lý Viễn cùng Mã Minh gây ra, không quan hệ gì tới chúng tôi. Xin hỏi có thể thả tự do cho chúng tôi không?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Hạ Nguyệt, lạnh lùng cười:
- Không được! Hiện tại các người là chiến lợi phẩm của tôi. Nếu muốn tự do cũng được, lấy vật tư để đổi. Súng ống đạn dược, lương thực thuốc men, chỉ cần cô lấy đủ vật tư, tôi sẽ cho cô tự do rời đi. Nếu không cô hãy thành thật nghe theo an bài!
Nhóm người sống sót này còn chưa biết được thế giới bên ngoài bao nhiêu tàn khốc, một lòng muốn thoát khỏi bàn tay của thủ lĩnh như Nhạc Trọng. Hoàn toàn giống như nhóm người sống sót của thành phố Lôi Giang từng được Nhạc Trọng cứu ra, còn chưa bị quy luật cuối thời tra tấn thê thảm.
Hạ Nguyệt chỉ chỉ bảo tiêu bên người nàng, nói:
- Tôi biết ở gần đây có một quân doanh. Ở nơi đó nhất định có thật nhiều trang bị vũ khí, tôi dùng địa chỉ của quân doanh kia đổi lại sự tự do của tôi cùng của người này được chứ?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Hạ Nguyệt, cười trào phúng:
- Có thể! Nhưng quân doanh kia nhất định phải ở gần bên này. Nếu là quân doanh nằm gần huyện Thanh Nguyên thì không cần nhắc tới!
Thế giới bên ngoài cực kỳ tàn khốc, ngay cả căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải cũng thiếu hụt vật tư, mạng người tiện hơn con kiến. Mỹ nữ như Hạ Nguyệt muốn đến căn cứ thành phố Lũng Hải chẳng khác nào đem dê vào miệng cọp. Nhưng nếu đối phương nguyện ý dùng địa chỉ một quân doanh đổi lấy tự do thì Nhạc Trọng cũng nguyện ý cho nàng rời đi. Đối với một thế lực mà nói, tầm quan trọng của súng ống đạn dược cùng trang bị vũ khí vượt xa một đại mỹ nữ.
Địa chỉ các nơi trú quân bình thường đều được giữ bí mật, thuộc loại cơ mật quân sự. Chỉ có dân bản xứ ở gần bên trong lơ đãng đi ngang qua mới có thể phát hiện. Ngoài ra chỉ có cao tầng quân đội hoặc người có quan hệ mới có thể biết, tiểu nhân dân như Nhạc Trọng căn bản không biết địa chỉ quân doanh, nếu không hắn đã sớm dẫn người đi thu phục nơi đó.
Mỗi một quân doanh đại biểu cho thật nhiều súng ống đạn dược, một khi có thể thu phục, sức chiến đấu của thế lực Nhạc Trọng có thể trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Hạ Nguyệt chỉ vào phía tây nói với Nhạc Trọng:
- Hơn mười cây số phía tây có một quân doanh, nơi đó có một bộ binh doanh trú đóng…