Thần Ma Hệ Thống

Chương 1227: Ngục giam thứ nhất bị hủy diệt

Tuy Ngô Hằng thức tỉnh trở thành Thần chiến sĩ ngũ giai, nhưng cũng sẽ bị tạc thành phấn vụn nếu còn lưu lại nơi đó.


Trong lúc Ngô Hằng bỏ chạy, bên cạnh hắn vờn quanh đoàn Hấp Huyết Phong hình thành mây đen trở ngại đường đi của hắn, cũng biến hắn thành mục tiêu rõ rệt cho nhóm trực thăng võ trang trên bầu trời.
Hơn ba mươi võ trang hạng nặng nhanh chóng bay theo sau Ngô Hằng.


Từng đạo quang mang điện từ pháo như mưa rơi oanh ra, hướng chỗ Ngô Hằng bắn xuống.
Tuy Ngô Hằng may mắn tiến giai thành Thần chiến sĩ ngũ giai, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thật thấp, dị năng tiến hóa là thao túng không khí, sức chiến đấu quả thật kém tới cực điểm.


Bên trong màn quang mang điện từ pháo dày đặc, một đạo điện từ pháo oanh thẳng lên cánh tay phải của Ngô Hằng, đem tay phải hắn lập tức oanh bay.
Một đoàn Hấp Huyết Phong bay tới đem cánh tay phải của Ngô Hằng hút thành cánh tay khô quắt.


Ngô Hằng lăn tròn dưới đất hai vòng, quỳ trên mặt đất cuống quýt dập đầu lớn tiếng cầu xin:
- Đau quá! Đừng! Đừng! Van cầu các ngươi đừng bắn, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho các ngươi, tha cho ta một mạng đi!


Trả lời Ngô Hằng là từng đạo quang mang điện từ pháo bắn xuống đem hắn xé thành nát vụn.
Đồng thời vài trực thăng võ trang bay tới trên không thả thêm một viên bom năng lượng xuống thi thể hắn.


Năng lượng bom rơi xuống đất phát ra thanh âm nổ mạnh thật lớn, lập tức đem thi thể Ngô Hằng cắn nuốt, bụi đất tung tóe khắp bốn phương tám hướng.
Những trực thăng võ trang nhận được mệnh lệnh tiêu diệt toàn bộ nhân loại trong ngục giam thứ nhất, bọn hắn tuyệt đối sẽ không lưu bất kỳ ai còn sống.


Thanh âm tiếng nổ mạnh thật lớn nhấc lên từng trận sóng xung kích đem một viên trân châu màu vàng oanh bay, nhanh như sao băng bắn trúng trên thân thể đứa bé mà Mị Ảnh đang kéo chạy, dung nhập vào cơ thể của nó.
- Ah…
Đứa bé kia thét lên một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.


Trong lòng Mị Ảnh cả kinh nhấc lên đứa bé dò tìm dưới mũi nó, phát hiện vẫn còn hơi thở, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nàng không ngừng phát động năng lực của mình chớp động thân thể, rất nhanh biến mất khỏi ngục giam thứ nhất.


Năng lực thiểm thước của Mị Ảnh là một trong những năng lực dùng chạy trốn, cho dù là cường giả lục giai mạnh hơn nàng nhiều lần chỉ cần nàng không cố ý công kích đối phương, nàng đều có thể đào thoát.


Mất đi điện não trung ương, những trực thăng võ trang đều không cách nào hoàn chỉnh phát huy, bọn hắn không nhìn thấy Mị Ảnh đang chạy trốn mà bắt đầu chấp hành mệnh lệnh hủy diệt ngục giam thứ nhất.
Oanh! Oanh! Oanh!


Dưới tình huống không còn bất kỳ người nào ngăn trở, cả ngục giam thứ nhất biến thành địa ngục, thanh âm tiếng nổ mạnh vang lên bên tai không dứt, từng trại tập trung liên tục biến thành tro bụi.
Trải qua một vòng bom năng lượng thanh tẩy, những trực thăng võ trang tiếp tục phóng hỏa tiễn xuống dưới.


Ánh lửa rào rạt phóng lên cao, toàn bộ trại tập trung lâm vào trong biển lửa cuồn cuộn, không còn một tia sinh cơ.
Đột nhiên trên máy truyền tin của Nhạc Trọng hiện lên thân ảnh Bạch Y:
- Ngục giam thứ nhất đã bị phá hủy hoàn toàn, theo phân tích bên trong không còn một người nào sống sót!


Nhạc Trọng thả vài máy trang bị loại nhỏ bên trong ngục giam, đây là ánh mắt của Bạch Y, nàng đã chứng kiến rõ ràng cảnh tượng ngục giam thứ nhất bị thiêu hủy.
Nhạc Trọng tránh sau một mảnh cây cối yên lặng nghĩ thầm:
- Xem ra ta đã có thể triệt!


Trong quá trình dây dưa với nhóm trực thăng võ trang, Nhạc Trọng đã hủy đi bốn trực thăng, nhưng lúc này hắn vẫn phải thối lui.
Nếu còn tiếp tục dây dưa, chắc chắn sẽ có vô số cao thủ tìm tới, cho dù hắn mạnh mẽ thế nào cũng không phải là đối thủ của quân đội.


- Di! Đó là quân đội! Không thể nào, vì bắt một mình ta lại điều động nhiều bội đội như vậy!
Nhạc Trọng dựa vào một mảnh rừng cây, chợt phát hiện mấy ngàn chiến sĩ mặc trang giáp cường hóa đang chạy tới.
- Đáng tiếc, chút binh lực ấy còn muốn bắt lấy ta, căn bản không có khả năng!


Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, phát động kỹ năng tiềm hành tam giai, toàn thân tan vào trong không khí, toàn bộ khí tức hoàn toàn biến mất. Thân hình hắn chớp động vô thanh vô tức đi nhanh ra ngoài.


Năm chiến sĩ tay cầm chiến mâu thật cẩn thận tìm tòi phía trước. Bọn hắn đều biết rõ lần này bao vây tiễu trừ là cường giả ngũ giai, căn bản không phải là đối thủ, chỉ cần nỗ lực sống sót các chiến hữu sẽ lập tức chạy tới đem địch nhân tiêu diệt.


Trên một thân đại thụ, Nhạc Trọng nhìn năm tên chiến sĩ đang đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên, như một mảnh lá cây rơi lên một thân đại thụ khác.


Nhạc Trọng lướt qua đầu năm tên chiến sĩ kia, cả năm người không hề phát hiện, chỉ cảnh giác nhìn chung quanh. Năm tên chiến sĩ đều có linh giác cực kỳ mẫn tuệ, hơi có gió thổi cỏ lay liền không thể giấu diếm bọn hắn, nhưng bị kỹ năng tiềm hành của Nhạc Trọng che giấu, linh giác của bọn hắn hoàn toàn không có tác dụng.


Nhạc Trọng xuyên qua hàng rào tìm kiếm trùng điệp, thật cẩn thận đi tới bìa rừng.
Ở bìa rừng hắn nhìn thấy một đội ngũ chừng ba mươi người mặc trang giáp tứ giai đội mũ giáp đang thật cẩn thận quỳ rạp trên mặt đất.
Một gã chiến sĩ bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:


- Đội trưởng, đối phương phái hai ngàn người tới lục soát núi, chúng ta làm sao tìm được mục tiêu trước bọn hắn?
Nghe được thanh âm này Nhạc Trọng vốn định lặng yên rời đi liền dừng chân lại, giấu sau một tảng đá lớn lẳng lặng lắng nghe.
Một nam tử trầm giọng nói:


- Chính gia chủ cũng không nghĩ ra tên chó điên Ngụy Minh Thanh lại hành động quả quyết như vậy, không ngờ lại phái ra trăm Phá Diệt chiến cơ trực tiếp đem ngục giam thứ nhất hoàn toàn phá hủy. Vậy còn chưa đủ, tên chó điên kia còn phái thêm hai ngàn người tới lục soát núi, loại lực lượng này chúng ta hoàn toàn không thể đối kháng. Tiếp tục chờ thêm một chút, nhìn xem chung quanh, nếu không được lập tức lui lại! Mạng của các huynh đệ không thể lãng phí vô ích ở nơi này!


Tên đội trưởng trầm giọng ra lệnh:
- Mọi người tản ra tìm tòi một trăm thước về phía trước, nếu không phát hiện mục tiêu lập tức lui về. Đám cấm vệ quân ăn tươi nuốt sống kia phỏng chừng sắp nhanh tới nơi này!


Trong vô thanh vô tức, Nhạc Trọng bỗng nhiên xuất hiện, tay phải bắt lấy tên đội trưởng kia, nhảy ra sau đem điện từ pháo đan binh chỉ vào đầu hắn:
- Không cần lui lại, ta nghĩ ta hẳn là mục tiêu mà các ngươi muốn tìm. Nói đi, các ngươi là ai?
- Đội trưởng!


Chứng kiến Nhạc Trọng đột nhiên ra tay bắt giữ đội trưởng của bọn họ, hai mươi cao thủ còn lại hoảng sợ, liền rút điện từ pháo chỉ qua.
- Dừng tay! Tất cả không được nhúc nhích!


Tên đội trưởng cũng là một nhân vật, tuy rằng bị Nhạc Trọng bắt giữ nhưng chỉ thoáng thay đổi sắc mặt, sau đó liền khôi phục trấn tĩnh nhìn đội viên thấp giọng quát.
Bị đội trưởng trách mắng nhóm đội viên liền dừng tay, chỉ trừng mắt nhìn Nhạc Trọng.


Tên đội trưởng không chút sợ hãi quay đầu nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Chào anh, vị huynh đệ này, tôi gọi là Chung Bộ, xin hỏi anh là ai?