Hàn Sắc có được tinh thần cầu tiến mạnh mẽ này, dù Nhạc Trọng không có mặt cũng duy trì, thập phần khó được.
Hàn Sắc nói:
- Có thể, bên Xích Huyết thành có một trăm Huyết Lạc Vệ, thành vệ quân cộng thêm số dân nghèo mà chúng ta chiêu mộ được đã đầy đủ duy trì trật tự lâm thời. Trường Thanh thành suy yếu, chỉ cần ba trăm Huyết Lạc Vệ cộng thêm năm trăm chiến sĩ, năm Thu Hoạch Giả là có thể lấy được. Bên Cự Mộc thành cùng Dũng thành tôi sẽ tập trung binh lực thu phục bọn hắn. Ba tòa thành thị này đều có tài nguyên phong phú cùng trụ cột công nghiệp nhẹ, nếu có thể chiếm giữ đối với chúng ta thập phần có lợi!
Nhạc Trọng hài lòng đáp:
- Vậy cứ buông tay mà làm đi!
Trên thực tế trong tay Nhạc Trọng có một vạn Huyết Lạc Vệ tinh nhuệ, nếu bản thân hắn đang ở Xích Huyết thành cũng nhất định bình định những tòa thành thị ở chung quanh, thu vào trong tay của mình. Nhưng do dự cảm nguy hiểm bất minh tồn tại, hắn mới đi tới Thiên Đô hoàng thành, muốn làm gì đó, ít nhất phải lấy được kết tinh khoa học kỹ thuật tiền sử của nhân loại lấy vào trong tay.
Hàn Sắc hiên ngang oai hùng đáp:
- Dạ!
Hoàn cảnh bồi dưỡng người, trưởng thành trong sinh hoạt quân lữ làm Hàn Sắc ngày càng có khí chất của một quân nhân xuất sắc.
Mị Ảnh ở một bên yên lặng nhìn Nhạc Trọng nói chuyện với Hàn Sắc, do dự hồi lâu, khi Nhạc Trọng chấm dứt cuộc nói chuyện với Hàn Sắc nàng đi tới trước mặt hắn nói:
- Nhạc Trọng, anh thật sự là thủ lĩnh phản kháng quân tây bắc sao?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nàng gật đầu:
- Đúng vậy!
Mị Ảnh châm chước một chút lại cẩn thận hỏi:
- Thế lực của anh tại tây bắc rất mạnh sao?
Nhạc Trọng cười nhẹ nói:
- Hai mươi cứ điểm tại Huyết Lạc đã có tám nằm trong tay tôi. Xích Huyết thành đã là lãnh địa của tôi. Trường Thanh thành, Cự Mộc thành, Dũng thành cũng sắp trở thành vật trong tay tôi. Trong tây bắc không có mấy thế lực là đối thủ của tôi!
Mị Ảnh nghe vậy thở ra một hơi nhẹ nhõm hỏi:
- Nhạc Trọng, tôi muốn mang theo người trong thôn đến nhờ vả anh, được chứ?
Chiến lực của Mị Ảnh mạnh mẽ, nhưng bản thân không có năng lực lãnh đạo, vừa nghĩ tới áo cơm cho hai trăm người trong thôn đã đủ làm nàng u sầu. Nếu có thể đi nhờ vả một thế lực lớn, nàng cùng người thân của nàng đều sẽ sống được thoải mái hơn.
Nhạc Trọng nói:
- Có thể! Nhưng tôi cần có cô hỗ trợ lẻn vào trong Thiên Đô!
Thực lực của Mị Ảnh mạnh mẽ, đồng thời quen thuộc tình hình trong thành, nếu có được sự trợ giúp của nàng hắn muốn lẻn vào Thiên Đô càng dễ dàng hơn vài phần.
Sắc mặt Mị Ảnh đại biến, thất thanh nói:
- Không được, Thiên Đô hoàng thành phòng ngự sâm nghiêm, có vô số hệ thống phân hình. Cho dù dân nghèo đi vào cũng sẽ bị phân hình mấy lần, xác nhận thân phận, căn bản không khả năng lẻn vào. Hơn nữa tôi còn cần hộ tống người trong thôn đến tây bắc!
- Chuyện thôn dân của cô không cần lo lắng!
Nhạc Trọng vung tay, hai Thu Hoạch Giả, bốn xe vận binh lớn, hai xe vận tải hạng nặng trống rỗng xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn bộ đội trang giáp trống rỗng xuất hiện, trong mắt các thôn dân đều hiện lên kinh hãi.
Mị Ảnh nhìn thấy cảnh này không nhịn được tò mò hỏi:
- Anh làm sao làm được?
Mị Ảnh từng kiến thức qua binh khí khoa học kỹ thuật siêu cấp trong hoàng thành, nhưng nàng chưa từng thấy qua chuyện thần kỳ đến như thế.
Nhạc Trọng nhìn hai Thu Hoạch Giả quát:
- Số 1, số 2, cúi đầu!
Ánh mắt điện tử của hai Thu Hoạch Giả chợt lóe ánh sáng, hướng Nhạc Trọng cúi đầu.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Mị Ảnh hỏi:
- Hai cơ giáp này phụ trách hộ tống thôn dân của cô, được rồi chứ? Nếu luận trận địa chiến, bảo hộ chiến, lực chiến đấu của chúng còn mạnh hơn cả cô!
Thực lực của Mị Ảnh quả thật rất mạnh, nhưng chủ yếu chỉ thiên về ám sát. Chiến đấu ngay mặt nàng không phải đối thủ của Nhạc Trọng, càng không là đối thủ của Thu Hoạch Giả.
Nhạc Trọng vỗ tay, hai cánh cửa phía sau hai xe tải lớn tự động mở ra, lộ ra vật tư sinh hoạt vô cùng phong phú:
- Bọn họ ngồi xe đi nhanh hơn đi bộ rất nhiều, hơn nữa tôi đã chuẩn bị đủ thực vật phong phú cho họ. Chỉ cần cô đồng ý giúp tôi, họ có thể thoải mái được đưa tới Xích Huyết thành!
Mị Ảnh thầm cắn răng đột nhiên hỏi:
- Nếu tôi không đáp ứng anh thì sao?
Nhạc Trọng gắt gao nhìn chằm chằm Mị Ảnh, ánh mắt lướt qua thôn dân sau lưng nàng, thanh âm biến thành vô cùng trầm thấp:
- Chuyện tiến vào Thiên Đô hoàng thành đối với tôi thập phần trọng yếu!
Trong lòng Mị Ảnh rét lạnh, nàng thập phần hiểu rõ loại nhân vật bá chủ một phương như Nhạc Trọng, rất nhiều người làm việc luôn không từ thủ đoạn, nếu như nàng không tuân theo chỉ sợ toàn bộ thôn dân sẽ bị hắn dùng uy hϊế͙p͙ nàng.
Mị Ảnh cắn răng nói:
- Được! Tôi đáp ứng cùng anh tiến vào hoàng thành. Nhưng anh nhất định phải cam đoan an toàn của bọn họ!
Nhạc Trọng gật nhẹ đầu:
- Được!
Không bao lâu, đoàn xe do hai Thu Hoạch Giả thủ hộ chạy về phương xa.
Đoàn xe này toàn bộ đều do Bạch Y thao túng, dọc theo đường đi cho dù gặp phải địch nhân khó đối phó họ cũng có thể tránh né trước, so với bảo tiêu như Mị Ảnh mạnh hơn nhiều.
- Đi thôi!
Nhìn đoàn xe rời đi, Mị Ảnh yên lặng đi theo sau Nhạc Trọng tiến về phương xa.
Bên trong Xích Huyết thành, Hàn Sắc nhận được sự đồng ý của Nhạc Trọng, nhanh chóng phái ra Tiêu Vân thống lĩnh một đội ngũ tấn công Trường Thanh thành. Đồng thời nàng tập hợp ba ngàn Huyết Lạc Vệ, một ngàn năm trăm thành vệ quân tự mình tấn công Cự Mộc thành.
Nhóm người Tiêu Vân ngồi trên xe máy cường hóa, sau lưng đi theo bốn khẩu pháo năng lượng đường kính 235mm, mười Thu Hoạch Giả, thật nhanh đã xuất hiện bên ngoài Trường Thanh thành.
Tiêu Vân ngồi trên xe chỉ huy, nhìn từng chiến sĩ tinh nhuệ ngồi trên xe máy cường hóa chung quanh, trong mắt thoáng hiện nét vui sướng:
- Rốt cục! Rốt cục mình đã có thể độc lĩnh nhất quân, trở thành một gã tướng quân! Loại cảm giác này, thật tốt! Lựa chọn lúc trước của mình thật đúng, nếu còn lưu lại Tiếu gia thôn, hiện tại chỉ sợ đã bị biến thành thực vật trong miệng biến dị thú!
Một gã sĩ quan phụ tá đi tới bên cạnh Tiêu Vân nói:
- Đoàn trưởng, đã đến Trường Thanh thành, xin hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào?
Tiêu Vân có chút khẩn trương truyền mệnh lệnh:
- Trước tiên dùng trọng pháo năng lượng oanh kích tường thành, sau khi đánh vỡ tường thành mệnh lệnh đệ nhất doanh phát động tiến công!
Tiêu Vân cũng không phải xuất thân quân nhân, không có kinh nghiệm công thành, hắn truyền ra mệnh lệnh này là do trước đó từng thảo luận qua lưu trình công thành ổn trọng nhất.
- Dạ!
Nhận được mệnh lệnh của Tiêu Vân, bốn khẩu trọng pháo năng lượng đổ lên trận địa, bắt đầu bắn ra.
Oanh! Oanh! Oanh!
Do Bạch Y tinh chuẩn điều khiển, bốn khẩu trọng pháo oanh thẳng lên tường thành, nương theo tiếng nổ vang kinh thiên động địa, vách tường liền hiện ra bốn lỗ thủng thật lớn.
Các thành thị trong Vân Châu chủ yếu được dùng chống đỡ biến dị thú triều tấn công, không phải dùng phòng ngự nhân loại. Ngoại trừ hai mươi cứ điểm mới có được năng lực phòng ngự trọng pháo năng lượng oanh kích.