Nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, Bạch Cốt vẫn luôn đứng bên cạnh hắn đột nhiên trong mắt lóe ra linh hồn ma hỏa, tiến lên một bước dài, thật giống như một vị tướng quân cổ đại vung búa hướng ba con tang thi S1 phóng tới.
Khoảng cách trăm thước dài nhưng Bạch Cốt chỉ một lần phát lực vài giây đã vọt tới, búa lớn vung lên, trực tiếp đem một đầu tang thi S1 chặn ngang chặt đứt, ruột cùng nội tạng cùng máu đã biến thành đen thui rơi đầy đất.
Không hề ngừng nghỉ, Bạch Cốt tiếp tục vọt tới trước, một bước dài xông vào bên trong hai con tang thi S1 còn lại, búa lớn liên tục huy động, như cơn gió lốc đem hai đầu lâu chém bay trong nháy mắt.
Năm người Trần Vọng ngơ ngác nhìn Bạch Cốt tàn sát ba con tang thi S1 kia, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khϊế͙p͙ sợ lẫn khó tin. Đây là quỷ ăn thịt người đã truy đuổi đội ngũ mười lăm người của bọn họ thừa sống thiếu chết, thế nhưng ở trong tay người kia lại giống như gà con bị dễ dàng giết hại, điều này làm bọn họ trong khoảnh khắc không cách nào tiếp thụ.
Trần Vọng nhìn Bạch Cốt có chút hưng phấn hỏi Nhạc Trọng:
- Nhạc đội, vị kia là ai? Thật là lợi hại!
Trần Vọng khi trước nhìn thấy Bạch Cốt dễ dàng đánh bại hai gã thủ vệ Trần gia thôn thì đã biết Bạch Cốt hết sức lợi hại, nhưng không hề nghĩ đến còn lợi hại tới như vậy.
- Hắn gọi là Bạch Cốt, chúng ta đi thôi!
Nhạc Trọng thản nhiên nói một câu, nhặt lên sinh tồn tệ cùng một hộp báu màu trắng tuôn ra từ đầu ba con tang thi 1, đi nhanh vào trong Trương gia thôn.
Theo thời gian trôi qua, tang thi cấp thấp càng ngày càng khó tuôn ra trang bị của Thần Ma hệ thống.
Năm người Trần Vọng nhìn thấy bóng lưng kiên cố của Nhạc Trọng mặc dù còn có chút sợ hãi, nhưng vẫn đi theo.
Lúc này tang thi bên trong Trương gia thôn đã bắt đầu khởi động đi ra cửa thôn, hình thành một thi đàn nhiều tới mấy trăm đầu.
- Thật nhiều quỷ ăn thịt người!
Năm người Trần Vọng vốn đang đầy nhiệt huyết đi theo Nhạc Trọng, nhưng khi nhìn thấy thi đàn nhiều tới mấy trăm con sắc mặt biến thành vô cùng tái nhợt, hai chân không thể khống chế run rẩy lên.
Một con tang thi cùng mấy trăm con tang thi hợp thành thi đàn tạo nên lực áp bách hoàn toàn khác hẳn. Thi đàn nhiều tới mấy trăm con đủ làm toàn bộ người sống sót của Trần gia thôn xé thành phấn vụn, càng không cần nói tới bọn họ chỉ có sáu người.
Nhạc Trọng nhìn thấy thi đàn đang đi tới, giơ súng bắn, ngay trán một con tang thi khoảng cách chừng bảy mươi thước trực tiếp hiện ra một lỗ máu, vô lực ngã trên mặt đất.
Bạch Cốt hóa thành một hung thần giết chóc, chỉ mấy bước đã xông vào bên trong thi đàn, búa lớn không ngừng huy động, xoay chuyển như cơn gió. Toàn bộ tang thi bị gió xoáy thổi quét đầu bị chém bay, hoặc thân thể bị trực tiếp trảm thành hai đoạn. Trên con đường xung phong của nó, nhấc lên một trận mưa bão đầu lâu cùng tay chân bị chém cụt văng tung tóe.
Nhạc Trọng đi theo phía sau Bạch Cốt, hai mắt bình tĩnh, cầm một khẩu súng lục 54 tùy tay bắn, đem tang thi đang lảo đảo đi tới nhất nhất bắn chết.
Thanh Vũ Ưng tiểu Thanh đứng bên cạnh Nhạc Trọng nhìn thấy tang thi, hung quang trong mắt chớp động, vẫy cánh, đôi móng vuốt mạnh mẽ luân phiên phóng tới trước, xông thẳng vào bên trong thi đàn, mỏ chim bén nhọn nhanh như chớp mổ xuống, dễ dàng mổ bạo một đầu tang thi.
Đàn tang thi vây tới tiểu Thanh, tiểu Thanh vỗ cánh lập tức đem chúng đánh bay. Tuy rằng tiểu Thanh chỉ là ấu điểu, nhưng là thú biến dị, hung hãn tuyệt luân. Những con tang thi bình thường căn bản không cách nào trảo phá lớp lông vũ bên ngoài của nó.
Nhạc Trọng, Bạch Cốt, tiểu thành cùng tổ hợp hung hãn vô cùng, tang thi chặn đường vừa vây tới đã bị bọn họ giết chết sạch sẽ. Chậm rãi bước trong đống xác chết, Nhạc Trọng mang theo năm người Trần Vọng thật dễ dàng giết sạch toàn bộ tang thi chặn đường trong thôn, thản nhiên đi ra Trương gia thôn.
Sau khi năm người Trần Vọng theo Nhạc Trọng đi ra khỏi Trương gia thôn, vẻ mặt vừa có chút hưng phấn lại có chút hốt hoảng. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ được Trương gia thôn có mấy trăm con tang thi vây khốn thật đơn giản đã bị ba người Nhạc Trọng giết chết đi xuyên qua, nghênh ngang thoát ra.
- Thật là lợi hại!
Trần Vọng nhìn theo bóng lưng Nhạc Trọng trong mắt thoáng hiện vẻ sùng bái lẫn kính sợ. Hắn là lần đầu tiên chứng kiến người mạnh mẽ như Nhạc Trọng, nguyên bản hắn còn có chút không phục khi nghe cha hắn muốn đi nhờ vả người kia, thế nhưng trong một khắc này toàn bộ lòng không phục đã hoàn toàn biến mất.
Nhạc Trọng chỉ giết những con tang thi chặn đường ra thôn mà chưa giết sạch toàn bộ tang thi trong thôn. Sau khi hắn rời khỏi trong Trương gia thôn vẫn còn không ít tang thi, xem như một lá chắn thiên nhiên khiến cho người bên ngoài không thể thông qua nơi đó tiến vào Trần gia thôn.
Trong mấy chục người của Trần gia thôn, có ba mươi mấy thợ săn khỏe mạnh, chỉ cần thêm chút huấn luyện cùng đầu nhập chiến đấu thực tế, bọn hắn chính là chiến sĩ tốt nhất.
Đi ra Trương gia thôn, theo Trần Vọng dẫn đường Nhạc Trọng lại xuyên qua Nê Thu Câu, đi thêm vài dặm đường lúc này mới đến đường lộ bên ngoài.
Vừa đi trên đường Nhạc Trọng vừa nhìn Trần Vọng đi bên cạnh hỏi:
- Còn bao xa mới tới Thạch Mã trấn?
- Hẳn còn năm cây số!
Trần Vọng nhìn xung quanh, lại nhìn Nhạc Trọng đáp.
Nhạc Trọng cũng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, tiếp tục đi tới.
Đúng lúc này, từ một phương hướng truyền tới tiếng súng kịch liệt, Nhạc Trọng nhướng mày hướng chỗ kia nhìn thoáng qua hỏi:
- Bên kia là địa phương nào?
Trần Vọng nhìn thoáng qua bên kia đáp: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Bên kia là Đại Nham trấn, qua Đại Nham trấn cách đó không xa là Thạch Mã trấn!
- Đi xem!
Nhạc Trọng lại hướng chỗ tiếng súng đi tới.
Đi tới lối vào Đại Nham trấn, Nhạc Trọng nhìn thấy một chiếc xe bus, một chiếc Hummer cùng một chiếc Jeep đang cố gắng giãy thoát khỏi mấy trăm con tang thi phía trước.
Xe bus, Hummer cùng Jeep đều là loại xe dễ dàng đụng bay tang thi. Nhưng số lượng thi đàn thật sự là quá nhiều, ba chiếc xe lâm vào trong thi đàn căn bản nửa bước khó thoát. Bọn hắn một đường đè nghiến tang thi, nhưng vẫn có thật nhiều tang thi vây quanh, không ngừng dùng móng vuốt cào cấu cửa xe, dùng thân thể đụng xe, đem ba chiếc xe đụng tới mức không ngừng chao đảo, khiến tốc độ của bọn họ biến thành cực kỳ chậm chạp.
Nếu như không có người ra tay cứu viện, kết cục của người sống sót trong ba cỗ xe cũng chỉ bị xé thành phấn vụn hầu như không còn.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn qua đó, lại nhìn năm người Trần Vọng nói:
- Các anh ở đây chờ tôi, tôi đi cứu người!
Năm người Trần Vọng liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu. Với thực lực của bọn họ nếu nhảy vào thi đàn chỉ còn con đường chết.
Nhạc Trọng bước nhanh tới chỗ thi đàn, ở khoảng cách còn chừng trăm thước hắn vươn súng, trên trán từng con tang thi lập tức hiện ra một lỗ hổng.
Nghe được tiếng súng, thi đàn ngửi được hương vị người sống liền hướng qua Nhạc Trọng lảo đảo đi tới.
- Xử lý bọn hắn!
Nhạc Trọng ra lệnh cho Bạch Cốt cùng tiểu Thanh.
Bạch Cốt cùng tiểu Thanh nhận được mệnh lệnh của Nhạc Trọng liền hướng thi đàn vọt tới.