Thần Ma Hệ Thống

Chương 1118: Thuần phục ngũ giai Lương Long! (2)

Biến dị thú khác với các trí tuệ sinh mệnh thể khác ở một điểm đó chính là trí lực thấp vô cùng, chỉ một cái tên bình thường thôi cũng đủ để khiến nó vui mừng khôi thôi rồi!


Nhạc Trọng đưa mắt nhìn cái đầu ngũ giai Thái Sơn kia, sau đó liền thu hết những lân giáp cũ mà nó thải ra vào trong nhẫn trữ vật.


Mà lân giáp của biến dị thú ngũ giai kia chỉ luận phòng ngự có thể bằng đưuọc với đạm kim sắc liệt nhật chiến giáp rồi. Chỉ là nó có khuyết điểm duy nhất là không thể nào cường hóa được cho người mặc như là liệt nhật chiến giáp vậy đó/


Nhưng chỉ là lực phòng ngự của ngũ giai biến dị thú thôi cũng đã hữu dụng vô cùng, bởi chỉ cần lợi dụng tốt nó, là có thể dễ dàng chế tạo ra một nhóm lớn áo chống đạn siêu cấp rồi.


Sau khi hắn thu hết nhưng lân giáp mà nó thả ra vào trong trữ vật nhẫn, lúc này mới đi tới vỗ vỗ nó để cho nó tự do rời đi.


Thân thể của nó dài hơn hai km, cao tới trăm mét, một lần mà nó ăn thì chính là một con số thiên văn, nó mà ở lại bên cạnh hắn thì hắn lại phải phụ trách thêm một vấn đề nữa.


Cho nên loại cự thú biến dị này thì cũng chỉ có thể để cho nó sống ở trong thế giới của những cự thú biến dị khác, bằng không thì nó không cần địch nhân động thủ, mà chỉ vì đói quá là đủ chết rồi.
- Nơi này là nơi nào đây?


Thái Sơn rời đi rồi, Nhạc trọng mới nhìn khung cảnh chung quanh, chỉ thấy hắn đang ở trong một mảnh rừng rậm rạp, về phần vị trí địa lý thì thực là khó biết được.
Nhạc Trọng nhìn chu vi của khu rừng rậm rạp mà da đầu tê dại, bởi nơi này là nơi nào thì hắn cũng không biết được:


- Không xong! Không tìm được đường đi rồi!
Liệt nhật hoàng thành là nơi mà Mã Lôi quen thuộc, cho nên hắn có thể lén lút mà đi qua được, nhưng mà nơi này, hắn chưa hề tới một lần cho nên không hề biết gì về khu vực này hết.


- Không có vấn đề gì ha, đi ngược lại thì hẳn là tới được rồi!


Thái Sơn một đường bỏ chạy, thân thể to lớn của nó ở trên đại địa lưu lại vết tích khá sâu, chỉ cần bám theo vết tích kia mà quay lại thì hắn có thể quay về liệt nhật hoàng thành, mà quay về được nơi đó thì cũng có thể tiếp tục trở về được kên kên bộ lạc rồi.
- Ngươi là ai?


Đột nhiên một bụi cỏ gần đó rung lên, hai nữ chiến sĩ bỗng nhảy ra, người cầm cung, kẻ cầm trường mâu dùng xương chế thành, da thịt ngăm đen, sáng bóng khỏe mạnh, để tóc ngắn, chỉ là bộ ngực được một tầng biến dị thú lân giáp bao phủ, khiến cho vóc người gợi cảm tướng mạo diễm lệ lại lộ ra một cỗ khí thế anh vũ, giương vũ khí trong tay lên nũng nịu quát với Nhạc Trọng/


Nhạc Trọng tới bên hai vị nữ chiến sĩ tướng mạo xinh đẹp mỹ lệ gợi cảm kia cười nói:
- Ta là Nhạc Trọng.
Một vị mỹ nữ với một mái tóc lam sắc, hai tròng mắt màu xám, đôi chân thon dài, quát lên:
- Ngươi tới Bạo Phong cốc chúng ta là có mục đích gì?
Nhạc Trọng thành thật trả lời:


- Ta chỉ là không cẩn thận cho nên lạc đường tới đây thôi mà.
Vị nữ chiến sĩ có cặp đùi đẹp kia cười lạnh lùng:
- Lạc đường , cái lý do vứt đi như vậy sao, ta thấy có mà các ngươi tới điều tra thực hư Bạo Phong cốc chúng ta thì có! Nam nhân toàn là những thứ xấu xa, lúc nào cũng nói dối.


Trong lòng hắn hơi kinh hãi:
- Ở đây là Bạo Phong cốc sao?
Vị mỹ nữ kia châm chọc cười lạnh:
- Giả bộ, ngươi cứ giả bộ tiếp đi, chờ sau khi ta bắt ngươi về, cẩn thận điều tra, xem ngươi có chiêu số gì!


Lông mày Nhạc Trọng nhíu lại, định bụng mỉa mai lại, nhưng hắn đột nhiên quay về bên cạnh mà nhìn tới.


Từng vị nữ chiến sĩ từ bên rừng đi tới, tay cầm cốt cung, làn da ngăm đen sáng bóng khỏe mạnh, tất cả đều giương cung lên ngắm vào Nhạc Trọng, ánh mắt băng lãnh, chỉ cần có mệnh lệnh thì bọn họ sẽ không do dự thả dây cung bắn chết Nhạc Trọng ngay tại chỗ này.


Những vị chiến sĩ này đểu đại bộ phận là vóc dáng lực lưỡng, cơ thể rắn chăc, mà còn nam nhân hơn cả nam nhân, chứ không có mấy người là mỹ nữ.
Một gã thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn, tướng mạo xinh đẹp, tóc đen ngắn quỳ xuống trước vị mỹ nữ tóc xanh băng lãnh mà cung kính bẩm báo:


- Uy Lực Ann đại nhật, chiến đấu tiểu đội thứ bảy đã tới! Nữ vương bệ hạ cũng sắp tới, cho nên mong người làm công tác quét dọn cẩn thận!
Trong đôi mắt đẹp của Uy Lực Anna hiện lên một tia ngưng trọng, giật mình nói:


- La Hân, nữ vương bệ hạ cũng bị kinh động sao? Xem ra chuyện ngũ giai biến dị thú đi tới Bạo Phong cốc chúng ta quả là thật rồi!
Trong mắt nàng ta hiện lên một tia hàn quang nhìn về phía Nhạc Trọng lạnh lùng quát lớn:


- Nhạc Trọng hiện tại ngươi ngừng ngay việc chống trả, thúc thủ chịu trói, bằng không ta chỉ có thể đánh chết ngươi ngay tại đây.
Nhạc Trọng nghe thế thì ánh mắt hơi lóe lên tia sáng kỳ dị, vươn hai tay ra:
- Được tới mà bắt ta đi!


Thân thể Uy Lực Anna căng cứng lại, cẩn trọng bước về phía Nhạc Trọng, băng vào cảm giác của mình, nàng cảm thấy Nhạc Trọng là một kẻ nguy hiểm vô cùng. Nàng tới trước người Nhạc Trọng dùng một cái gân của tam giai biến dị thú rắn chắc quấn láy nửa người hắn thực chặt, dưới sự trói buộc của gân tam giai biến dị thú cho dù là tam giai thần chiến sĩ cũng không có mấy người có thể thoát ra được.


Uy Lực An Na tới gần hắn, bắt lấy y phục của hắn mà lạnh lùng nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm trò quỷ gì, thành thật một điểm cho t a, bằng không mà quấy nhiễu loan giá của nữ vương bệ hạ, thì cho dù ngươi chết mười lần thì cũng không thể chuộc tội được đâu.


Uy Lực Anna thấy Nhạc trọng lại thành thật cho nàng bắt lấy thì trong lòng vẫn còn nghi vấn, thế nhưng chuyện nữ vương bệ hạ chuẩn bị giá đáo, thì nàng cũng chỉ có thể mang Nhạc Trọng theo bên mình , cẩn thận mà trông coi thôi.
Nhạc Trọng nhìn Uy Lực Anna gợi cảm diễm lệ kia mà cười nóiL


- Yên tâm đi, ta sẽ không hề có chủ ý quỷ gì đâu, hơn nữa ngươi thực sự là dẫn ta đi theo sao? Nếu như ta tâm hoài bất quỷ thì người không may đầu tiên sẽ là ngươi đó.
Uy Lực Anna khinh miệt nhìn Nhạc Trọng mà cười:


- Hừ! Chỉ bằng một tên nam nhân như ngươi, thì ta cũng có thể chi bằng một tay liền có thể đánh ngã rồi, Tuy đám nam nhân các người tiên thiên mạnh hơn chúng ta không ít, nhưng kinh qua huấn luyện nghiêm ngặt thì nữ nhân không hề so kém chút nào, thậm chí còn mạnh hơn các ngươi nhiều,


Hiển nhiên Uy Lực Anna là loại nữ nhân kiên định với ý kiến của bản thân.
Cho nên Nhạc Trọng cũng chẳng thèm ở đó mà lý luận vô ích với nàng ta, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá.


Không lâu sau, từ trong rừng rậm kia, có hơn hai trăm nữ nhân mặc trên mình một bộ thanh sắc chiến giáp, bên trên khắc đầy kí hiệu kỳ dị, lưng đeo đại cung, dáng người mỹ lệ, khuôn mặt băng lãnh, đầy vẻ gợi cảm lại tàn khốc lạnh lùng, cấp tốc bước tới nơi này.


Nhứng mỹ nữ chiến sĩ này đi tới nơi nào để cảnh giác cực độ nhìn cảnh vật xung quanh, hơn nữa lại chiếm một chỗ yếu địa, tiến hành phòng ngự, chỉ cần có bất kỳ dị biến nào thì cũng có thể kịp thời mà phản ứng lại được.


Có tám vị mỹ nữ mặc áo giáp lục sắc, da thịt trắng như tuyết, dung nhan tuyệt đẹp hộ vệ, một tuyệt đại mỹ nữ mặc một áo choàng da bạch hổ, để một mái tóc đen chảy dài, hai chân thon dài mỹ lệ, vóc người gợi, toàn thân tràn ngập khí phách, lãnh diễm không gì bằng được, đang chậm rãi bước về phía bên này.


Nhạc Trọng nhìn vị mỹ nữ đang được hộ vệ kia, một khung cảnh tràn ngập khí thế lãnh diễm mười phần thì nhịn không được cảm thán nói:
- Thật là xinh đẹp, nữ nhân hảo khí phách a!


Vị chưởng khống giả của Bạo Phong cốc Lạc Thanh Thanh này tuyệt đối là một trong những nữ nhân mỹ lệ, tự tin đầy vẻ khí phách bậc nhất, cho dù là tuyệt sắc mỹ nữ như là Tề Thanh Nhi thì cũng phải thua một bậc rồi.


Tám vị mỹ nữ chiến sĩ bên người Lạc Thanh Thanh đều là mỹ nữ tuyệt sắc dung nhan, luận dung mạo khí chất thì không hề thua kém Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, thế nhưng bọn họ đi bên người Lạc Thanh Thanh tựa như chỉ là lá xanh để tôn lên vẻ mỹ lệ khí phách của nàng ta mà thôi.


Nhạc Trọng nói chung vẫn là lần đầu tiên thấy được một nữ nhân đầy khí phách, tựa như thế giới này không hề có chuyện gì mà nàng không làm được, không có cường địch nào mà nàng không đánh bại được vậy.


Loại khí phách và tự tin như này thì chỉ có kinh lịch qua biến bao chiến đấu, cuối cùng đạt được thắng lợi, giữ trong tay quyền lực tối cao vài chục năm mới có thể cho ra được. Hiển nhiên nàng ta cũng không phải chỉ là cái bình hoa, đồng thời dùng dược vật mà đề thăng lên tứ giai thần chiến sĩ, mà nhờ trải qua vô số chiến đấu sinh tử, mà vững vàng đứng trên đỉnh tứ giai thần chiến sĩ.


Cho dù không có chút kinh nghiệm chiến dấu, mà dựa vào huyết mật hay là một số thiên tài địa bảo của thế giới này cũng có thể khiến một người thường biến thành tứ giai cường giả. Nhưng cường giả như vậy khi đối mặt với cường giả trải qua bao nhiêu chiến đấu không ngừng tiến hóa thì chênh lệch vô cùng lớn, khí thế cũng khiến cho người ta cảm giác khác nhau hoàn toàn.


- Cung nghênh nữ vương bệ hạ!


Cùng với từng thân ảnh chỉn tề, từng nữ chiến sĩ quỳ một chân xuống, sau đó từ nội tâm cung kính kêu lên. Bọn họ là sùng bái từ tận trong lòng, ủng hộ nữ vương mỹ lệ cường đại của bọn họ, chỉ có thủ hộ nữ vương, mới là tôn nghiêm của bọn họ để cho bọn họ tiếp tục sinh tồn.


Ngay cả vị lãnh khốc Uy Lực Anna kia cũng quỳ xuống,vẻ mặt sùng bái nhìn Lạc Thanh Thanh ở phía xa kia.
Trong một đám nữ nhân đang quỳ một gối, chỉ có Nhạc Trọng là đứng, thực khiến cho người khác khó chịu.


Uy Lực Anna thây Nhạc Trọng vẫn cứ đứng ở bên người nàng, trong lòng cả kinh, nhưng lại sợ mạo phạm tới uy nghiêm của nữ vương bệ hạ cho nên không dám kêu lên âm thanh gì, cũng không dám làm ra dị động gì, chỉ có âm thầm cắn răng chịu đựng mà thôi.
- Đều đứng lên đi! Chuẩn bị chiến đấu cho tốt1


Lạc Thanh Thanh cũng khôn nhìn về bên này, chỉ lạnh nhạt thả ra một câu rồi lại đi tiếp về phương hướng con ngũ giai Lương Long kia mà thôi.
- Tạ ơn bệ hạ!
Lạc Thanh Thanh đi rồi, đám nữ chiến sĩ mới chịu đứng lên.
Uy Lực Anna mới nắm lấy y phục của Nhạc Trọn mà bạo liệt gào lên:


- Cái tên chết tiệt nam nhân này, vì sao vừa rồi không quỳ?
Nhạc Trọng nghe Uy Lực Anna thổi qua một làn hương khí thì nhún vai nói:
-Nàng là nữ vương bệ hạ của các ngươi, chứ không phải ta, cho nên ta không có nghĩa vụ phải quỳ.
Uy Lực Anna lạnh lùng trừng mắt với hắn:


- Để coi quay về Bạo Phong cốc thì ngươi có dễ chịu không.
Nhạc Trọng cười, cũng không thèm đôi co gì với nàng ta nữa.


Thánh một bộ dáng nhẹ nhàng như đi chơi của Nhạc Trọng, nàng ta tức giận, chỉ vì đã quen nhìn cảnh nam nhân khúm núm trước mặt nàng, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng đó của Nhạc Trọng, thì muốn cầm roi mà giáo huấn cái tên đáng ghét này rồi, chỉ là nữ vương bệ hạ đang ở phía trước, cho nên cũng không dám có dị động gì, chỉ có thể nín nhịn một ngụm ác khí này thôi.


- Cung Tử, thế nào rồi?
Lạc Thanh Thanh đi tới chỗ vết chân mà Thái Sơn lưu lại, quay về một nữ hài ngân phát, thân hịn nhỏ nhắn, dung nhan tinh xảo, lại còn có một đôi cự nhũ như muốn phá quần áo ra mà hỏi.


Nữ hài đồng nhan cự nhũ, một đầu tóc ngắn màu ngân bạch, lại có hai tròng mắt màu đen tuyệt mỹ đó tên là Thanh Vụ Cung Tử, là một trong bát kiệt dưới trướng Bạo Phong cốc nữ vương, có được năng lực phân tích cường đại.


Lạc Thanh Thanh có thể đem Bạo Phong cốc phát triển thành thế lực trong Thanh châu mà Liệt nhậ liên minh,Dực Long sơn hai tổ chức khác cũng phải úy kỵ ba phần, bát kiệt dưới trướng này cũng mang lại cho nàng sự trợ giúp cực lớn rồi.


Một thế lực mạnh mẽ không phải chỉ là do một cường giả làm thủ lĩnh là được, mà còn cần có vô số bộ hạ ưu tú chống đỡ nữa.
Cung tử nắm lên một bãi đất nhiễm máu, sau đó tỉ mỉ quan sát khung cảnh chung quanh, lông mày nhíu lại chậm rãi nói:


- Đây hẳn là một con ngũ giai Lương Long, nó bị thương nặng, từng ngã lên trên mặt đất, chẳng qua không biết vì nguyên nhân gì, nó lại đột nhiên khôi phục rời khỏi nơi này.
Đôi mày anh vũ của Lạc Thanh Thanh nhíu lại, tựa như đã phân tích ra được bảy tám phần chỉ trong một vài hô hấp vậy:


- Ngũ giai Lương Long sao? Liệt nhật liên minh dám đánh chủ ý tới gia hỏa này thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà, cho dù là ngũ giai biến dị thú đã bị thương nặng thì cũng đủ năng lực để hủy diệt tổng bộ của ba thế lực lớn chúng ta. Một mỹ nữ dáng người cao gầy, tướng mạo mỹ lệ, có một mái tóc đen dài, sắc mặt lạnh như băng, dáng người tuyệt mỹ nhíu mày hỏi:


- Bệ hạ, sao ngài lại khẳng định là do liên minh Liệt Nhật gây ra chứ?


- Thế lực có thể chiến đấu với con khủng long cổ dài cấp năm bị thương nặng kia cũng chỉ có ba thế lực lớn chúng ta thôi. Nếu không phải chúng ta làm, thì chỉ còn lại hai thế lực là liên minh Liệt Nhật và Dực Long Sơn. Tính cách của hai người Bạo Long vương Trịnh Trấn và Dực Long vương Đạo Cách của Dực Long Sơn ta biết rất rõ ràng, không nắm chắc trăm phần trăm thì bọn họ sẽ không đi trêu chọc con khủng long cổ dài cấp năm kia đâu. Tính cách của bọn họ thật sự rất ổn trọng. Hơn nữa, xem hướng di chuyển của con khủng long cổ dài cấp năm kia, hẳn là bị dẫn từ hoàng thành Liệt Nhật qua bên này.


- Tên tiểu nhân vô sỉ Chân Tề Hùng Ngạn, thấy bản thân mình không thể giải quyết con khủng long cổ dài cấp năm kia thì lập tức họa thủy đông dẫn, ý đồ lợi dụng con khủng long cổ dài cấp năm kia phá hủy Bạo Phong Cốc của chúng ta. Bút trướng này ta nhất định sẽ tính toán kỹ càng với hắn!


Lạc Thanh Thanh nhíu mày, trong mắt chớp lóe ánh sáng, vô cùng khí phách ra lệnh:
- Âm Cơ!
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, thoạt nhìn chỉ chừng mét hai, mét ba, so với học sinh tiểu học còn nhỏ nhắn hơn nữa, có một khuôn mặt em bé tinh xảo tiến lên nói:
- Thần ở!


Lạc Thanh Thanh nhẹ nhàng bâng quơ ra một mệnh lệnh tàn khốc:
- Ngươi đến hoàng thành Liệt Minh tìm hiểu một phen đi! Nếu có cơ hội, thì mượn hai cái đầu của hai gã đại tướng liên minh Liệt Nhật về.
- Vâng! Bệ hạ!


Cô gái xinh đẹp thoạt nhìn nhỏ nhắn hơn cả học sinh tiểu học nghe xong mệnh lệnh cúi đầu trả lời, hai chân dùng sức, trong chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ.
Vị mỹ nữ tuyệt sắc không có chỗ nào là không đẹp đột nhiên nói:


- Bệ hạ, thế lực có thể chiến đấu với con khủng long cổ dài cấp năm bị thương nặng kia ngoài ba thế lực lớn chúng ta ra, còn có một thế lực nữa.
Lạc Thanh Thanh nhíu mày, nhanh chóng nói:
- Ảnh Lam, ngươi nói thế lực Nhạc Trọng trong cốc Kên Kên à?
Ảnh Lam khẽ gật đầu:


- Gã đàn ông tên Nhạc Trọng kia, tuổi chừng hai mươi mốt đến hai mươi lăm tuổi. Đột nhiên xuất hiện ở thôn Tiếu gia, sau đó gồm thâu bộ lạc Kên Kên, bộ lạc Tấn Mãnh Long. Gần đây thậm chí cả chiến sĩ Liệt Nhật mà liên minh Liệt Nhật phái ra đều bị hắn tiêu diệt toàn bộ. Trong tay hắn hẳn là có ít nhất hai thần chiến sĩ cấp bốn. Đồng thời sau khi thu được chiến giáp Liệt Nhật, sức chiến đấu của họ cũng đã tăng lên rất mạnh. Bọn họ hẳn cũng có được sức mạnh để chiến đấu với một con thú biến dị cấp năm bị thương nặng.


Lạc Thanh Thanh tự tin nói:
- Không sai. Nhưng Nhạc Trọng hắn không có khả năng biết được tình báo của con khủng long cổ dài cấp năm kia. Ngay cả ba thế lực lớn chúng ta, người nắm giữ tình báo con khủng long cổ dài cấp năm cũng không nhiều. Cho nên chắc không phải là hắn.
Ảnh Lam cũng khẽ gật đầu đồng ý nói:


- Quả thật, tình báo kia chúng ta phải trả một giá lớn mới có được. Hắn xác thực không thể nhanh như vậy thì đạt được tình báo này.


Tình báo về con khủng long cổ dài cấp năm bị thương nặng kia là do liên minh Liệt Nhật phát hiện trước, nhưng Bạo Phong Cốc, Dực Long Sơn phái gián điệp trà trộn trong liên minh Liệt Nhật phải trả cái giá thật lớn mơi đưa được tình báo này đến tay hai tổ chức lớn. Là vì con thú biến dị cấp năm kia thực lực quá khủng bố, nên hai tổ chức lớn vẫn bảo trì thái độ trầm mặc, cũng không tùy tiện tổ đội nhóm đi chinh phạt con khủng long cổ dài cấp năm kia.


Mày phượng của Lạc Thanh Thanh khẽ nhíu lại, nói:
- Nhưng Nhạc Trọng kia có thể ở trong khoảng thời gian ngắn quật dậy, xem ra cũng là một nhân vật có thủ đoạn lợi hại. Ảnh Lam, ngươi phụ trách thu thập tình báo của hắn cho ta..


Nhạc Trọng giống như một ngôi sao băng đột nhiên xuất hiện sáng bừng lên, cũng khiến cho Lạc Thanh Thanh cảm thấy uy hϊế͙p͙. Cô tuy rằng tự tin, kiêu ngạo, nhưng không phải là kẻ ngu ngốc. Cô coi trọng mỗi một kẻ địch của mình, hơn nữa sẽ đem toàn lực đánh bại họ, đây mới là bí quyết tất thắng không bao giờ thất bại của cô.


Ảnh Lam khẽ gật đầu đáp:
- Vâng! Bệ hạ!
Thất kiệt còn trong của Bạo Phong Cốc cũng ở khu vực này cẩn thận dò xét tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện được tin tức hữu dụng nào cả.
- Quay về đi!


Theo mệnh lệnh của Lạc Thanh Thanh, thân hình của cô và Bát kiệt đám Ảnh Lam lóe lên, biến mất trong rừng rậm.
Hai trăm nữ chiến sĩ Bạo Phong mặc chiến giáp Bạo Phong màu xanh còn lại cũng đi theo sau Lạc Thanh Thanh lùi vào trong rừng.


Đám người Lạc Thanh Thanh vừa rời đi thì Uy Lực An Na liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, đẩy đẩy Nhạc Trọng, không có ý tốt cười xấu xa nhìn Nhạc Trọng:
- Đi thôi! Nhạc Trọng!


Nhạc Trọng không chút nào để ý đến Uy Lực An Na đi theo bên cạnh, hắn đi thẳng về hướng Bạo Phong Cốc. Hắn bây giờ thật sự vô cùng tò mò về tổ chức Bạo Phong Cốc này.


Tố chất thân thể của đàn ông vốn mạnh khỏe hơn phụ nữ một chút. Đương nhiên là không tính một ít quái vật trong phụ nữ. Trong thế giới tràn ngập khủng long, thú biến dị, sinh vật duyên cố, côn trùng biến dị như vậy, phụ nữ nếu muốn tạo lập một phần cơ nghiệp là điều vô cùng khó khăn.


Một khi phụ nữ vừa mới tạo lập một phần cơ nghiệp thì chắc chắn sẽ bị những tổ chức nam quyền phụ cận cưỡng chế gồm thâu, hấp thu cả người và phần cơ nghiệp đó.


Lạc Thanh Thanh có thể ở một thế giới tàn khốc như vậy dẫn dắt một đám phụ nữ sáng tạo ra một Bạo Phong Cốc đứng sừng sững trên đất Thanh Châu, đây đúng là một chuyện không thể nào tin nổi.
- Đây là cửa vào Bạo Phong Cốc?
Nhạc Trọng nhìn cửa vào Bạo Phong Cốc, trong lòng hơi kinh hãi.


Chỉ thấy cái gọi là cửa vào Bạo Phong Cốc chính là một vách núi đen bị một cơn lốc khủng bố không giờ phút nào là không chuyển động bao phủ xung quanh. Trên vách núi đen đó có một dây xích sắt rất lớn nối liền bên này với sơn cốc bên kia. Cơn lốc khổng lồ ở giữa vách núi đen không ngừng càn quét thổi qua, khiến người ta vừa mới liếc mắt một cái thì đã cảm thấy kinh hồn táng đảm rồi.


Từng người từng người nữ chiến sĩ có thân thủ mạnh mẽ đi lên dây xích sắt lớn đó, chịu đựng đi xuyên qua cơn lốc cuồng bạo ở giữa đi đến bên kia sơn cốc.


Dưới cơn lốc không ngừng quay cuồng kia, cho dù là nữ chiến sĩ tinh anh của Bạo Phong Cốc cũng phải cẩn thận, đi rất chậm. Thậm chí có một lần, cơn lốc thổi mạnh quá, một nữ chiến sĩ cơ hồ là muốn ngã xuống vách núi đen, may mà được một chiến sĩ cấp bậc đội trưởng cao thủ kéo ngược lại, mới khiến cho nữ chiến sĩ đó còn sống sót.


Uy Lực An Na nhìn chằm chằm Nhạc Trọng, cười xấu xa nói:
- Sợ sao? Chỉ có người dũng cảm mới có thể đi qua bình chướng thiên nhiên này đến Bạo Phong Cốc của chúng ta.
Nhạc Trọng nhìn nhìn hai tay bị gân thú biến dị cấp ba trói chặt đến không chút kẽ hở, nói:


- Tôi chỉ muốn hỏi, cô muốn tôi dùng bộ dạng này đi qua đó sao?
Uy Lực An Na suy nghĩ một lúc, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý:
- Đây đúng là một vấn đề, nhưng không sao, tôi sẽ dẫn anh qua đó!


Nói xong, Uy Lực An Na rất nhanh thì lấy ra một sợi gân thú biến dị khác, cột chặt với sợi gân trói chặt hai tay Nhạc Trọng, sau đó chỉ vào một xiềng xích, nói với Nhạc Trọng:
- Đi thôi! Cho dù anh ngã xuống thì tôi cũng có thể kéo anh lên.


Xiềng xích kia cho dù là người không có bất kỳ trói buộc gì nếu muốn đi qua cũng đã vô cùng khó khăn rồi. Uy Lực An Na là có ý muốn khiến cho Nhạc Trọng xấu mặt.


Nhạc Trọng mỉm cười thoải mái đi đến trước một sợi xiềng xích, đấu khí hắc ám trào ra dưới hai chân hắn, khiến hai chân hắn bám chặt lên trên xiềng xích kia. Sau đó hắn như đi bộ bình thường bước lên trên sợi xiềng xích đó, thong thả đi trên xiềng xích đi qua bên kia.
- Thật là lợi hại!


- Gã đàn ông này thực không đơn giản!
- Là một cao thủ!
- ….
Những nữ chiến sĩ đứng bên cạnh Uy Lực An Na nhìn Nhạc Trọng tự do đi lại trên xiềng xích kia, trong mắt đều lóe lên ánh sáng kỳ dị, không ngừng chớp lên, khuôn mặt hiện lên vẻ vô cùng hứng thú.


Giống như đàn ông cảm thấy vô cùng có hứng thú với những mỹ nữ có tướng mạo xinh đẹp, dáng người khêu gợi, thì phụ nữ đồng dạng cũng cảm thấy rất hứng thú với những người đàn ông có tướng mạo anh tuấn, gọn gàng sạch sẽ, tài lực hùng hậu, quyền cao chức trọng vậy.


Ở trong thế giới này, thực lực mạnh mẽ so với tướng mạo anh tuấn càng khiến phụ nữ động lòng hơn.
Vị nữ chiến sĩ xuất hiện cùng lúc với Uy Lực An Na, có một đôi mắt hoa đào, tóc ngắn màu đen, tướng mạo xinh đẹp lại lẳng lơ nhìn Nhạc Trọng, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khêu gợi đỏ mọng nói:


- Uy Lực An Na, Nhạc Trọng này tôi rất thích, tôi dùng mười tên nam nô anh tuấn trao đổi với cô, thế nào?
Uy Lực An Na lập tức từ chối, nói:
- Không đổi! Hắn là con mồi của tôi! Xuyên Đảo Tử Lệ, tôi cảnh cáo cô, hắn là con mồi tôi bắt được đấy.


Ánh mắt Xuyên Đảo Tử Lệ hiện lên ánh sáng mang vẻ lẳng lơ, cười nói:
- Hắn là do hai chúng ta cùng phát hiện, hẳn là con mồi chung của chúng ta mới đúng. Không bằng, hai người chúng ta cùng nhau hưởng thụ sự hầu hạ của hắn đi, thế nào hả? Hắn cường tráng như vậy, hương vị nhất định là rất tuyệt!!


Uy Lực An Na lạnh lùng nhìn chằm chằm Xuyên Đảo Tử Lệ, nói:
- Tôi có thể cho cô một miếng tinh hạch thú biến dị cấp hai làm bồi thường. Hắn là con mồi của tôi, tôi không thích chia sẻ con mồi của mình với người khác.


Nếu cô không muốn, chúng ta có thể đi đến đài quyết đấu đánh nhau để xác định quyền sở hữu hắn. Trong mắt Xuyên Đảo Tử Lệ hiện lên vẻ tiếc hận:
- Nếu như vậy thì quên đi. Nhưng miếng tinh hạch thú biến dị cấp hai kia phải đưa đến trong tay tôi trong vòng ba ngày đấy.
- Ừ!


Uy Lực An Na khinh thường hừ lạnh một tiếng. Cô xem không vừa mắt bộ dạng lẳng lơ của cô ả Xuyên Đảo Tử Lệ này.
Xuyên Đảo Tử Lệ nhìn bộ dạng khinh miệt của Uy Lực An Na, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhưng rất nhanh thì vẻ lạnh lẽo đó đã biến mất không thấy.
- Chúng ta cũng đi thôi!


Nhìn thấy Nhạc Trọng đã đi được hơn phân nửa dây xiềng xích đó, các nữ chiến sĩ Bạo Phong Cốc liền đi đến một sợi xiềng xích lớn khác, nhảy lên đi chầm chậm qua sơn cốc bên kia.


Uy Lực An Na đứng bên cạnh vách núi đen, nhìn xuống vách núi đen sâu không thấy đáy kia, lại nhìn Nhạc Trọng đi trên xiềng xích kia, sắc mặt thay đổi mấy lần. Cuối cùng cô vẫn cắn răng đi lên một xiềng xích khác, nhanh chóng bước đến sơn cốc bên kia.


Thực lực của Uy Lực An Na không tầm thường, sức chiến đấu tương đương thần chiến sĩ cấp hai. Đồng thời thân thủ của cô vô cùng mạnh mẽ, nếu ở trong tình huống không có gió thổi, cô có thể nhanh chóng đạp lên trên xiềng xích chạy như bay đến bên kia. Nhưng trong tình cảnh cửa vào Bạo Phong Cốc có cơn lốc lớn thổi xung quanh như vậy, cô cũng chỉ có thể bước đi qua thôi. Nếu không, cô rất có thể sẽ bị gió thổi xuống vách núi đen.


- Nhìn cái gì mà nhìn! Có gì mà phải thần khí chứ, đi thôi!


Uy Lực An Na bước lên xiềng xích, nhìn Nhạc Trọng vẫn đang bị trói chặt không chút kẽ hở như cười lại như không cười nhìn mình. Lại nhớ đến những lời lúc nãy cô vừa nói, khuôn mặt tươi cười của cô lập tức đỏ lên, nóng hôi hổi như vừa mới bị người đánh một bạt tai vậy. Cô quát lớn một tiếng, sau đó đi nhanh đến bên kia Bạo Phong Cốc.


Nhạc Trọng nhìn bộ dạng thẹn quá thành giận kia của Uy Lực An Na, khẽ mỉm cười đi theo sau cô.
Bên trong Bạo Phong Cốc và bên ngoài Bạo Phong Cốc hoàn toàn bất đồng. Bên trong Bạo Phong Cốc thì gió êm sóng lặng, không khí ấm áp, nơi nơi đều cảm thấy tươi mát.


Từng cây từng cây đại thụ cao hơn mấy chục mét đến mấy trăm mét mọc lên san sát, đều là những cây đại thụ khó thấy được trên địa cầu, nhưng trong Bạo Phong Cốc thì nơi nơi đều có thể gặp được.


Ở trên những cây đại thụ kia kết đầy những loại quả rất kỳ dị. Những loại quả này Nhạc Trọng đều chưa từng thấy qua trên địa cầu. Nhưng hình dạng, màu sắc của chúng nó cũng tương tự không ít loại quả trái trên địa cầu.


Một số lượng lớn đàn ông mặc trang phục đơn giản, khiêng thùng nước bón phân, nhổ cổ, diệt sâu bọ dưới những gốc đại thụ kia. Có một nữ chiến sĩ dáng người khôi ngôi, lưng đeo trường mâu, tay cầm roi da lạnh lùng nhìn chằm chằm những đàn ông này.


Có không ít cô bé, cô gái tập trung ở quảng trường tiến hành huấn luyện các hạng mục chiến đấu như chạy bộ, kỹ xảo đánh nhau, bắn tên. Còn những cậu bé, thiếu niên thì tập trung ở một bên, được một giáo sư nam tính truyền thụ những tri thức về dệt may, trồng trọt, số học, vân vân.


Từng tòa từng tòa kiến trúc làm bằng đá đứng sừng sững trong Bạo Phong Cốc, mỗi một tòa nhà đều mang theo vẻ độc đáo riêng. Hơn nữa giữa những kiến trúc cũng vô cùng có quy hoạch, có vẻ chằng chịt lại có vẻ thú vị, mang đến cho người ta một cảm giác tươi mát xinh đẹp.


Trên ngã tư đường của Bạo Phong Cốc cũng có rất nhiều đám người rộn ràng nhốn nháo đi qua đi lại. Rất nhiều đàn ông đều đảm đương tiểu thương nho buôn bán các loại thương phẩm, còn những phụ nữ thì lưng đeo cung lớn, cầm trường mâu trong tay đi dạo phố.


Có không ít những nữ chiến sĩ thân thể cường tráng mang theo bên người hai, thậm chí là ba gã đàn ông tướng mạo anh tuấn, làn da trắng nõn. Cũng có không ít những cặp nam nữ liếc mắt đưa tình với nhau.


Toàn bộ Bạo Phong Cốc đều tràn ngập sức sống và sinh cơ, Nếu nói có điểm gì khác biết thì chính là nơi nào hoàn toàn đảo ngược với xã hội nam quyền. Trong Bạo Phong Cốc này, phụ nữ đảm nhiệm những chức nghiệp thuộc về chiến đấu, hơn nữa còn nắm quyền trong tay. Còn đàn ông thì ngược lại, làm những nghề nghiệp của phụ nữ hay làm. Hơn nữa trong Bạo Phong Cốc này, phần lớn đàn ông đều mang theo hương vị ẻo lả, hoàn toàn không có chút gì gọi là khí phách đàn ông cả.


Nhạc Trọng nhìn một Bạo Phong Cốc tràn ngập sức sống như vậy, trong lòng cũng thầm tán thưởng: “Lạc Thanh Thanh này quả thật có chút bản sự!”


Nhạc Trọng trong thời mạt thế cũng gặp gỡ qua không ít thế lực do cường giả là phụ nữ thống trị. Trong những thế lực hoàn toàn là do phụ nữ thống trị kia, có một số ít là thu lưu những cô gái trẻ con lưu lạc. Có một số thì bài xích đàn ông, chỉ tuyển nhận phụ nữ, coi đàn ông như là côn trùng có hại, thậm chí có người vừa thấy đàn ông sẽ trực tiếp giết chết gã đàn ông này, hoặc là bắt lấy đàn ông làm nô lệ cho họ.


Những thế lực do người thống trị là phụ nữ sáng lập ra, trong mắt Nhạc Trọng đều là những thế lực rác rưởi hoàn toàn không có tiềm lực phát triển, sớm hay muộn cũng sẽ bị hủy diệt mà thôi. Dù sao thế giới này dựa vào mỗi phụ nữ cũng không thể sinh con. Đặc biệt là những thế lực phụ nữ luôn luôn bài xích đàn ông, đến cuối cùng cũng vẫn là bị bị những tổ chức nam quyền phá hủy.