- Quả nhiên nói không thôi cũng không đủ, nếu đã dám động thủ với ta thì, các người đi chết đi được rồi.
Nhạc Trọng rút ra hắc nha đao, thân hình chớp động, chớp mắt đã hiện ra trước tường thành, hắn dùng lực nhảy bật lên, tựa như một con chim lớn bay thẳng lên trên tường thành cao muwofi thước này. Hắc nha đao trong tay hắn quét một vòng, một tên trực tiếp biến thành huyết vụ.
Hoàng Phố Liệt Hỏa thấy một màn kia thì tràn ngập chấn động:
- Thật mạnh!
Tây Môn Huy cũng hiện lên một tia kinh hãi trong lòng:
- Nam nhân kia thực quá đáng sợ!
- Địch tập! Địch tập!
Trong bộ lạc kên kên, rất nhanh đã có tiếng cảnh báo vang lên, từng tên chiến sĩ cấp tốc lao ra, tay cầm theo vũ khí.
Ở trong một căn nhà xa hoa bên trong kên kên bộ lạc, một tên thân cao hai thước, đầu bóng lưỡng, cời trần, ngồi trên một chiếc ghế bọc da hổ, xung quanh có hơn mười mỹ nữ vây quanh, khi hắn nghe thấy âm thanh cảnh báo thì lập tức đá văng một mỹ nữ đang ngồi trên người hắn, sau đso trực tiếp cầm loan đao mà lao đi.
Một tên nam nhân vóc người nhỏ nhắn ,tướng mạo diễm lệ tiến vào trong bộ lạc kêu lớn:
- Điện hạ, điện hạ, tên đó đang giết qua đây rồi, hắn đã tiến vào trong thành, xin điện hạ hãy ra tay để chém giết kẻ đó.
Vũ Đẳng Huyền Nhị cầm tên nam nhân kia lên quát:
- Quỷ Mục Nhất! Ngươi nói rõ cho ta, kẻ đi vào thành chỉ có một người?
Quỷ Mục Nhất cảm thấy lạnh người, thân thể run rẩy nói:
- Vâng! Hắn chỉ có một người ! chỉ có một người thôi! Chết! Chết hết rồi! Những kẻ nào muốn tấn công hắn đều chết rồi! Hắn là quỷ! Là quỷ! Cứu mạng a! Đừng, đừng a!
- Phế vật! Chết đi!
Vũ Đẳng Huyền Nhị nhìn bộ dáng chật vật của Quỷ Mục Nhất, hắn cầm Quỷ Mục Nhất lên, vung tay thật mạnh, đập thẳng hắn vào tường, lực lượng mạnh mẽ tới khiến cho đối phương biến thành thịt vụn.
Hơn mười mỹ nữ nhìn thấy một màn đáng sợ này, ai cũng sợ hãi trong lòng, nhưng không dám nói gì.
Vũ Đẳng Huyền Nhị là một tên nam nhân thô bạo, điều này thì ai cũng biết, hầu như mỗi một ngày đều có nữ nhân bị hắn dằn vặt tới chết, nhưng lại không có ai dám phản kháng, bởi vì phản kháng thì bọn họ càng thêm thê thảm hơn.
Tiện tay đập chết Quỷ Mục Nhất, Vũ Đẳng Huyền Nhị tiện tay cầm thanh đại đao bước ra ngoài.
Vừa ra ngoài, thì hắn thấy Nhạc Trọng đang kéo theo một tên chiến sĩ bước về phía này.
Tên đó lộ ra vẻ sợ hãi, không chịu bước thêm nữa.
- Đi chết đi
Đột nhiên từ trong đoàn người lao ra ba tên chiến sĩ, bọn họ mới tới gần Nhạc Trọng đã bị một ánh đao lạnh lùng lướt qua người, ba tên kia trực tiếp tan nát, biến thành vô số huyết vụ.
- Mạnh thật!
Thấy một màn kia, Vũ Đẳng Huyền Nhị hơi đề cao cảnh giascm vì hắn đã hiểu sao Nhạc Trọng lại có thể tiến vào bên trong này, mà lại không có ai dám xông lên chặn.
Vũ Đẳng Huyền Nhị vừa xuất hiện lên giận dữ hét lên:
- Các ngươi đang làm cái gì chứ? Các ngươi còn là chiến sĩ của kên kên bộ lạc sao? Hắn chỉ co một người mà đã dọa các ngươi thành như thế rồi? Đều lên hết cho ta, bằng không ta sẽ không bỏ qua một kẻ nhát gan nào.
- Giết!
- Vì Vũ Đẳng điện hạ!
- Giết a !
- …..
Vũ Đẳng Huyền Nhị mới gào lên thì một tên chiến sĩ chợt có một tia bạo ngược, bọn họ nổi giận gầm lên lao về phía Nhạc Trọng.
Chỉ thực lực song phương quá là chênh lệch, những tên kia chỉ cần tới gần Nhạc Trọng năm mét lập tức sẽ biến thành một đám huyết vụ và thịt nhão.
Hơn mười tên chỉ trong mấy hô hấp ngắn ngủi mà biến thành một đống thịt nnhaox, những không ai có thể động tới được một góc áo của Nhạc Trọng. ở trong tình cảnh kinh khủng tuyệt vọng như vậy, chiến ý của những tên đó đều tan vỡ, thân thể run rẩy, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng, không phải có Vũ Đẳng Huyền Nhị ở đó thì bọn họ đã ào ào quỳ xuống mà đầu hàng rồi.
Nhạc Trọng nhìn Vũ Đẳng Huyền Nhị nói:
- Ngươi chính là Vũ Đẳng Huyền Nhị sao? Quỳ xuống đầu hàng hoặc là chết!
Đối phương rút thanh loan đao làm từ móng vuốt của tam giai biến dị thú, chỉ vào Nhạc Trọng trầm giọng nói;
- Các hạ là ai? Ta là thủ lĩnh của kên kên bộ lạc trực thuộc Liệt Nhật liên minh, Vũ Đẳng Huyền Nhị, ta là người được Liệt Nhật liên minh thừa nhận, nếu như người đối nghịch với ta cũng chính là đối nghịch với Liệt Nhật liên minh, cho dù thực lực có mạnh hơn thì cũng không phải là đối thủ của Liệt Nhật liên minh đâu.
- Thật lắm lời vô ích! Đi chết đi!
Nhạc Trọng nhíu mày, một bước tiến đến, hắc nha đao trong tay xẹt một vòng cung hướng tới cái đầu của đối phương chém tới.
Trong chớp mắt Vũ Đẳng Huyền Nhị đã bị nguy hiểm vô tận bao phủ, thân thể hắn hơi căng lại, đề thăng tốc độ tới cực hạn, điền cuồng giơ loan đao lên mà đỡ.
Chỉ thấy một ánh đao lướt qua, loan đao của Vũ Đẳng Huyền Nhị còn chưa kịp lên, thì thân thể hắn đã chia cắt ra rồi ,trực tiếp biến thành hai phần, bay về hai bên.
Đám chiến sĩ ở xung quanh nhìn thấy Vũ Đẳng Huyền Nhị mạnh như thần trong lòng bọn hắn lại bị Nhạc Trọng một đao chém thành hai nửa, trong lòng tựa như có cái gì đó bị đập tan, trong mắt hiện lên một tia khó tin.
Nhạc trọng chỉ một đao đã chém chết Vũ Đẳng Huyền Nhị, hắn nhìn hai trăm tên đang vây quanh hắn mà lạnh lùng nói:
- Quỳ xuống đầu hàng, không thì chết!
- Ta đàu hàng!
- Đầu hàng a!
- ……………….
Lại theo phản ứng dây chuyền, từng gã lúc trước thề chết không hàng nay lại quỳ trên mặt đất dập đầu xin hàng với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng vung tay lên một viên đạn tín hiệu phóng lên trời.
Ở bên ngoài, Hoàng Phố Liệt Hỏa thấy viên đạn tín hiệu kia mà trong lòng khó tin, hơi đứng im:
- Hắn thành công! Hắn lại có thể đánh hạ được kên kên bộ lạc!
Tây Môn Huy thấy tín hiệu kia thì cũng hiện lên một tia khó tin:
- Hắn thực thành công sao? Một người liền hạ được cả bộ lạc Kên Kên. Quá đáng sợ rồi!
Thấy viên đạn tín hiệu kìa thì Hoàng Phố Liệt Hỏa lập tức mà theo những tên chiến sĩ vẫn còn đang bị chấn động kia mà tiến tới Kên kên bộ lạc.
Ở trong bộ lạc đâu đâu cũng là người đang quỳ gối trên mặt đất ,hai tay ôm đầu, không ai dám nói gì, chỉ còn lại những nam nữ lộ ra vẻ sợ hãi khủng khϊế͙p͙ mà thôi. Bọn họ nhìn những kẻ từ ngoài tiến vào kia với sự sợ hã không biết bản thân rồi sẽ ra sao.
Hoàng Phố Liệt Hỏa, Tây Môn Huy, Tiếu Vân thuận lợi dẫn người vào tiếp quản sơn cốc.
Nhạc Trọng ở trong cốc kiểm tra, nơi này ước chừng khoảng 9000m2 ba mặt núi vây quanh, một con sông từ trong đó chảy ra, nơi nơi đều là đất tươi tốt màu mỡ.
Hơn ngàn tên nô lệ vẫn còn đang tiếp tục canh tác trên mảnh thổ địa màu mỡ, dù cho bên ngoài có náo loạn cực lớn, nhưng bọn họ như cũ chẳng có phản ứng gì.
Thế giới này đấu tranh vô cùng tàn khốc, coi như là người thắng thì nô lệ cũng sẽ không được giải phóng. Những nô lệ này đều từ đám dân tự do biến thành, mà từ lúc họ bắt đầu làm nô lệ thì cuộc đời chỉ còn lại một mảnh hắc ám mà thôi.